Đôi tình nhân chạy băng băng phía dưới không ngờ người phía trên không để ý tới bọn họ.

Rõ ràng chính là một người sống sờ sờ, lại thấy chết mà không cứu.
Hơn nữa cô có chỗ ở kiên cố như vậy, chỉ cần mở cửa để cho bọn họ đi vào, là có thể hoàn toàn tránh né tang thi.
Không có nguy hiểm, tại sao không cứu?
"Cô ấy có xuống mở cửa cho chúng ta không?" Người phụ nữ ngây thơ hỏi.

Người đàn ông nhíu mày, không cho là như vậy.

Mang theo cô gái tiếp tục chạy tới toà nhà bọc thép.
Đó là nơi an toàn nhất.
Hiện tại khắp nơi đều là tang thi, chỉ có nơi này là an toàn, còn có một toà nhà kiên cố.


Loại nhà làm bằng thép này, vừa nhìn đã biết đã được thiết kế trước, cắm rất sâu vào trong đất.
Người bên trong đã sớm dự liệu đến hôm nay mới có thể thiết kế như vậy.

Vậy nên bên trong chắc chắn không thiếu thứ gì cả.

Bọn họ mà vào được trong thì về sau không cần sợ tang thi nữa.
“Cô ta không cho vào, chúng ta nhất định phải vào được.” Người đàn ông chạy nhanh hơn.
Cô gái theo không kịp, gần như bị hắn vác lên mà chạy.

Hai bước liền thành một bước.
Cô nhìn tang thi phía sau và toà nhà thép kiên cố phía trước, cảm thấy mình sắp được cứu rồi nên cố hết sức phối hợp mà chạy.
Bạn trai không bỏ rơi cô ngay từ đầu, đã vô cùng may mắn.


Cô cũng không thể làm liên lụy đến bạn trai.

Hai người chạy đến trước tòa nhà, đi gần nửa vòng mới tìm được cửa.
Cửa kia như hàn chết, đẩy thế nào cũng đẩy không nổi.
Hắn ta dùng thân thể đập mạnh vào trong nhưng cửa thép vẫn không nhúc nhích.
“Mở cửa! Cô mau mở cửa! Cứu chúng tôi!” Bạn gái hắn ở bên cạnh ngửa đầu hô to.
Không có ai trả lời.
Cô gái kia không định mở cửa, cô phớt lờ bọn họ.

Nhưng mà, bọn họ nhất định phải vào trong, bên trong mới là an toàn nhất.
Người đàn ông đập cửa như điên, người phụ nữ vừa vỗ vừa la.

Tay người phụ nữ vỗ đỏ, cổ họng khàn khàn, nhưng không có động tĩnh gì.

Cánh cửa sắt thép này ngăn cách bọn họ với bên trong.
Zombie đuổi theo bọn họ càng ngày càng gần.