Editor: Captaindl

Ngọn tóc phảng phất bị thứ gì đó nhẹ nhàng đụng chạm, từ đầu xương sống đến cuối thắt lưng nổi lên một trận tê dại.

Lâm Duyệt Vi khẽ động cái mũi, trái tim trong lồng ngực chợt nặng nề mà nhảy lên một chút, nàng nhíu mắt một cái vươn người lên ghế tựa, đôi mắt mở ra, hiện vào trí não là hình ảnh trần nhà quen thuộc trước khi ngủ.

Lâm Duyệt Vi lười biếng duỗi người, giơ tay đè cái cổ nhức mõi của mình, hít một tiếng, nhìn lại đồng hồ mới ngủ hơn mười phút, lại tính toán muốn đổi một tư thế để tiếp tục ngủ.

Điều hòa trong phòng đã mở lâu rồi, theo thói quen liếm liếm đôi môi khô ráo, Lâm Duyệt Vi bỗng dưng ngẩn ra một chút, ngón tay sờ đến đôi môi của mình.

......//......

Cố Nghiên Thu vội vàng bước ra khỏi văn phòng tạp chí, gặp lại Lâm Chí, Lâm Chí nghi hoặc mà nhìn cô, hỏi: "Sao nhanh như vậy đã ra rồi chị?"

Cố Nghiên Thu trả lời: "Nhìn một cái liền đi ra."

Lâm Chí nhướng mắt "Như vậy cũng tốt, nếu như bị người ta phát hiện cũng không tốt lắm, nói không chừng sẽ bị chửi."

"Chửi?"

"Chính là ngầm tiếp xức với thần tượng, phát sinh hành động thân mật, gọi là Fan cuồng*, bị Fan phát hiện sẽ treo lên Weibo mắng." Lâm Chí tưởng tượng đến viễn cảnh Cố Nghiên Thu bị đưa thông tin lên mạng, hình ảnh quá đẹp hắn lại có chút không dám nghĩ đến.

*: Fan cuồng ở Hàn Quốc kêu bằng Seseang Fan. Google seach để biết thêm chi tiết ☺

Không biết vì sao, lúc Lâm Chí nói đến "hành động thân mật" thấy ánh mắt Cố Nghiên Thu lại trốn tránh một chút.

Lâm Chí: "...."

Lâm Chí kinh ngạc hỏi: "Chị sẽ không thực sự làm cái gì đi?"

Cố Nghiên Thu bước đi phía trước lại lên tiếng: "Đi thôi!"


Lâm Chí đi theo phía sau, trong lòng giãy dụa đến không biết làm sao. Hắn là một thư ký chính trực, nếu Cố Nghiên Thu thật sự làm ra loại chuyện này, thì hắn cung cấp tin tức cho cô dù không phải đầu sỏ gây tội cũng là đồng lõa.

Cố Nghiên Thu: "Cậu muốn ăn cái gì, tôi mời cậu ăn cơm."

Trước mắt Lâm Chí tối sầm, đột nhiên muốn mời hắn ăn cơm, nhất định là đã làm cái gì rồi đi?

Cố Nghiên Thu ấn nút thang máy, liền khoanh tay trước ngực đứng ở cửa, hình như lâm vào trầm tư.

Đinh đang---

Cố Nghiên Thu nhấc chân tiếng lên phía trước, thấy Lâm Chí vẫn còn bần thần kêu một tiếng: "Sao còn sững sờ ở đó?"

Thang máy có những người khác, Lâm Chí thấy nói những chuyện này cũng không tiện lắm, vẫn luôn chờ đến ra khỏi Đài truyền hình mới nói: "Tiểu Cố tổng, em có một chuyện không biết có nên nói hay không?"

Cố Nghiên Thu nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái: "Tôi không cho nói cậu sẽ không nói sao?"

Lâm Chí: "....."

"Nói đi." Cố Nghiên Thu lấy di động ra tìm kiếm xem gần đây có chỗ nào ăn ngon, môi Lâm Chí mấp máy hai ba cái lại nói, "Mặc kệ chị thích Lâm Duyệt Vi thế nào, chị cũng phải nhớ kỹ thân phận của mình."

"Thân phận gì?"

"Chị là một Fan bình thường a." Lâm Chí liền làm ra vẻ vô cùng đau đớn, nghĩ đến chuyện cô là sếp của mình, cũng không dám nói quá quyết liệt, "Bỏ qua một vạn cái khó khăn, nếu chị thực sự muốn có cái gì đó với nàng, chị có thể quang minh chính đại mà theo đuổi, không cần lén lút."

Cố Nghiên Thu là người nào, là Giám đốc một công ty nho nhỏ, Lâm Duyệt Vi là người nào, đi ra đi vô cũng có vệ sĩ bên người, nhúc nhích một cái cũng khiến cho đám người xôn xao. Cố Nghiên Thu muốn theo đuổi được nàng, còn khó hơn lên trời.

Lâm Chí hy vọng Cố Nghiên Thu có thể nhận thức được hiện thực, biết khó mà lui.

Cố Nghiên Thu chấp nhận, nói: "Cậu nói đúng!"

Nhưng là vì cô đã ký ba hiệp ước với Lâm Duyệt Vi, cô không thể thích nàng, càng không thể quang minh chính đại theo đuổi nàng, chỉ có thể lén lút.

"Hả?" Hắn có phải bị lãng tai không, sao lại nghe lầm.


Cố Nghiên thu nhìn hắn nhướng mày: "Tôi nói, cậu nói đúng, vậy cậu nói xem, tôi phải làm như thế nào mới có thể theo đuổi được nàng?"

Lâm Chí: "...."

Điên rồi điên rồi, sếp hắn thực sự điên mất rồi. Hiện tại không phải fan não tàn, mà chính là tưởng tượng mình với thần tượng sẽ phát sinh chuyện .... , cái từ kia hắn khó có thể mà nói thành lời, nếu Cố Nghiên Thu là nam nhân, hắn nhất định sẽ mắng cô là đồ đáng khinh.

Cố Nghiên Thu cười, nói: "Gần đây có một quán Quảng Đông được đánh giá không tệ, chúng ta đến đó ăn đi."

"....Vâng."

Lúc ăn cơm, Lâm Chí bóng gió phân tích lợi hại cho cô, nói những chuyện tương tự vấp phải khó khăn to lớn như thế nào, Cố Nghiên Thu an tĩnh mà nghe, từ đầu đến cuối đều không phát biểu ý kiến.

Cố Nghiên Thu gọi món điểm tâm ngọt xong, một bên dùng cái muỗng nhẹ nhàng múc, một bên nói: "Chuyện này tôi có chừng mực, không hy vọng cậu có những ý kiến phát biểu như vậy. Lâm Chí, gần đây có phải tôi quá dễ dãi với cậu hay không?"

Một câu liền đưa Lâm Chí dông dài chặn lại.

Cố Nghiên Thu thu lại sát ý nơi khóe mắt, ôn nhu nói: "Trà sữa nơi này khá ngon, cậu hỏi họ xem có thể đem về không, mang cho bạn gái cậu một phần."

Lâm Chí cứng họng: "..... Cảm ơn Tiểu Cố tổng."

-------//------

Bàn tay Lâm Duyệt Vi vuốt ve cánh môi của mình, đem túi xách để ở một bên, từ trên ghế đứng lên, mở cửa, ngoài phòng không có một bóng người. Nàng mang khẩu trang lên, đi vài bước ra ngoài, mãi cho đến khi đến cửa thang máy.

Khi cửa thang máy chậm rãi đóng lại, nương theo kẽ hở, nàng tựa hồ thấy được một gương mặt quen thuộc.

Lâm Duyệt Vi khựng lại một chút, sao cô lại ở chỗ này?

"Sao em lại ra đây? Không phải ngủ trong phòng sao?" Một thang máy khác đi lên cũng dừng lại ở tầng 19, bên trong đi là là chị trợ lý, trên tay còn cầm theo cơm hộp, ngước mặt liền thấy Lâm Duyệt Vi đứng trước cửa thang máy.

"Em đến đón chị á." Lâm Duyệt Vi mỉm cười hì hì nắm lấy cánh tay đối phương, quay đầu lại nhìn thoáng qua cánh cửa thang máy đóng chặt bên kia.


Chị trợ lý ở bên ngoài cơ hồ là xuất hiện như hình với bóng với Lâm Duyệt Vi, ngày thường có fan vây quanh càng muốn bảo hộ nàng, sớm chiều ở chung nên quan hệ của hai người cũng khá thân mật. Nàng nói như vậy chị trợ lý liền tin, quơ quơ cái túi trong tay lên: "Đoán xem chị mua gì cho em?"

"Cơm hấp."

"Sao em biết?"

"Thần cơ diệu toán."

Lâm Duyệt Vi tạm thời trở về văn phòng tạp chí, ngồi ở một cái bàn làm việc ăn cơm trưa, trong đầu thỉnh thoảng hiện lên gương mặt chợt lóe trong cánh cửa thang máy nửa khép hờ.

"Lúc chị đi xuống lầu ăn cơm có thấy cô gái nào xinh đẹp không?" Lâm Duyệt Vi giống như vô tình hỏi trợ lý.

Trợ lý: ".... Nơi này có rất nhiều em gái xinh đẹp."

Lâm Duyệt Vi: "Không phải xinh đẹp bình thường, mà xét theo tiêu chuẩn như em này, có hay không?"

Trợ lý không biết có nên nói nàng tự luyến hay là kêu nàng đánh giá mình thấp xuống, cạn lời nói: "Không có, nếu là có người xinh đẹp như em, chị đã sớm chú ý đến rồi."

Lâm Duyệt Vi : "Ò, vậy không có gì."

Chẳng lẽ nàng lại nhìn nhầm rồi?

Ảo giác này không ngừng lặp lại, không phải là đầu óc nàng có vấn đề gì đi?

"Em hỏi chuyện này làm gì?" Trợ lý hỏi.

Lâm Duyệt Vi lắc đầu: "Không có gì, nhìn thấy một người quen, bây giờ nghĩ lại có thể là do quá mệt mỏi nhìn lầm thôi."

Trợ lý hít nói: "Người quen xinh đẹp như vậy sao, quả nhiên người đẹp chỉ chơi với nhau."

Lâm Duyệt Vi dựa ghế khen: "Cho nên chị cũng rất đẹp nha."

Muốn chứng thực kỳ thật không khó, Lâm Duyệt Vi nhớ đến một người.

Giang Tùng Bích ---- người kiên định ngưỡng mộ Cố Nghiên Thu.

Hiện nay đã là cuối tháng sáu, luận văn của Giang Tùng Bích đã sớm nộp lên, bảo vệ luận văn cũng thuận lợi thông qua, hình tốt nghiệp cũng đã chụp xong, đã không có gì để ngăn trở nàng theo đuôi Cố Nghiên Thu.

Nói ngoài lề một chút, lúc hình ảnh Lâm Duyệt Vi chụp hình tốt nghiệp bị lộ ra ngoài, nàng chính thức được đưa vào hàng ngũ danh giáo, thành tích thời đi học cũng bị công bố ra, học bổng quốc gia hàng năm, đúng chuẩn học bá. Những người trên mạng từng nhục mạ nàng lại á khẩu không nói gì được, nhưng cũng còn có một số người nói ngang, nói bằng cấp không nhất định tương xứng với nhân phẩm, một số giáo sư tiến sỹ cũng còn suy đồi như ví dụ, sau đó liệt kê ra một số người. Mặc kệ nói như thế nào, có một mác danh xưng học bá cũng khiến cho fan có nhiều thêm một chút tự tin, Anti fan lại thiếu thêm một cái cớ. Đến gần cuối trương trình, tổ biên tập rốt cục cũng buông tha Lâm Duyệt Vi, không ác ý cắt bớt nữa, mặc dù bình phong người qua đường không xong, nhưng cơ bản có thể nhìn ra được trương trình sẽ không lấy Lâm Duyệt Vi tế thiên.


Người lúc trước mua hot seach chuyện của Lâm Duyệt Vi và Cố Nghiên Thu bị điều tra ra, là người nằm trong top 10, người này cũng thật xui xẻo, vừa lúc có không ít lịch sử bôi đen, Giang Tùng Bích đem hết những tư liệu xấu xa thời trẻ của nàng ra, nhưng đi Bar, xăm mình, chụp hình nóng vâng vâng mây mây, fan của nàng lập tức quay mặt, nàng vốn dĩ liền không hút người như Lâm Duyệt Vi, fan cũng không trung thành như fan Lâm Duyệt Vi, trãi qua phen sóng gió này, bảng xếp hạng liền xáo trộn, Thiệu Nhã Tư chen được vào top 10, trước mắt là đứng thứ 8, có hy vọng debut.

Cách vòng chung kết chỉ còn nửa tháng, Lâm Duyệt Vi vội vàng như một con quay.

Giang Tùng Bích tốt nghiệp xong, bị ba ba cô mạnh mẽ bắt về làm cho công ty nhà, lãnh chức vụ Giám Đốc, cái chức này lại cực kỳ thanh nhàn, vì cấp dưới đã làm đến gọn gàng ngăn nắp, Giang Tùng Bích chỉ phụ trách ký mấy chữ, sau đó liền ở trong văn phòng nghe mấy chị em nhiều chuyện hoặc là chơi game.

Tai nghe truyền đến chữ "Gameover", Giang Tùng Bích tháo tai nghe xuống, tức giận đến mức ném điện thoại sang một bên.

Màn hình giờ phút này lại sáng lên.

Giang Tùng Bích thấy rõ tên hiện trên màn hình, mặt mày hớn hở mà bắt máy: "Cậu được ra tù rồi hả?"

Giang Tùng Bích đem chuyện huấn luyện của Lâm Duyệt Vi so sánh với chuyện ở tù, mỗi lần nói chuyện với nhau đều được xem như ra tù, Lâm Duyệt Vi lười tranh luận với cô, gọn gàng dứt khoát hỏi: "Gần đây Cố Nghiên Thu đang làm gì?"

Giang Tùng Bích à một tiếng rõ dài, trong lòng tự hỏi có chuyện gì thế, Lâm Duyệt Vi cư nhiên chủ động hỏi tình huống của Cố Nghiên Thu, chẳng lẽ thừa dịp khoảng thời gian cô không ở đây, hai người xảy ra chuyện gì rồi sao?

"Cậu hỏi cái này làm gì?" Giang Tùng Bích bất động thanh sắc mà nói lời khách sáo, "Chị ấy với cậu thế nào?"

Lâm Duyệt Vi hiên ngang lẫm liệt nói: "Không như thế nào cả, mình là bạn tốt nhất của cậu, chỉ chú ý một chút tiến độ phát triển cảm tình của cậu thôi."

Giang Tùng Bích xém chút đã quên mất chuyện này, cô lập tức vào vai người theo đuổi Cố Nghiên Thu, ngồi thẳng trên ghế dựa: "À, cái này à, chỉ có chút tiến triển thôi. Cậu biết đó, chị ấy khó theo đuổi lắm."

Vậy gần đây chị ấy đang làm gì?"

Giang Tùng Bích làm sao biết được cô đi chỗ nào, thuận miệng hỏi: "Cậu thấy chị ấy hả?"

"Chắc là nhìn thấy." Lâm Duyệt Vi cắn môi dưới, cảm thấy lần này khẳng định không phải là ảo giác.

"Đài truyền hình Trung Ương, hiện tại mình vẫn còn đang ở đây đây." Lâm Duyệt Vi nói, "Mình cảm giác chị ấy.... Ầy, cậu giúp mình điều tra chị ấy một chút xem có phải hôm nay chị ấy đến Đài truyền hình Trung Ương không?"

"Được, cậu sốt ruột muốn biết sao? Có muốn đem hành trình gần đây của chị ấy nói cho cậu luôn không?"

"...Không gấp gáp, không cần." Lâm Duyệt Vi nghe lời Giang Tùng Bích hỏi hơi kỳ quái, nàng trả lời cũng hơi kỳ quái, sờ sờ cánh tay đột nhiên lại nổi lên một tầng da gà.

Câu nói tiếp theo của Giang Tùng Bích liền giải đáp ngọn nguồn quái dị này của nàng.

Giang Tùng Bích trêu chọc: "Aiz, cậu không cảm thấy bây giờ cậu giống như đang điều tra vợ mình có ngoại tình hay không sao?"

---Hết chương 31---