Lâm Duyệt Vi ở dưới lầu như ruồi nhặng không đầu hỗn loạn một trận, cuối cùng chạy đi tìm mẹ nàng.

Gõ cửa.

Bà Lâm trung khí mười phần nói với ra ngoài: "Ngủ rồi! Đừng gõ nữa!"

Lâm Duyệt Vi: "......"

Hay cho mẹ nàng, một lòng mai mối bất diệt, vừa về phòng thì bắt đầu giả chết các kiểu.

Lâm Duyệt Vi tiếp tục gõ đùng đùng đùng, mặc kệ mẹ nàng, lập tức ở cửa hỏi: "Trong nhà còn có bàn chải đánh răng mới nào không? Bảo bối Cố Nghiên Thu yêu dấu của mẹ không có bàn chải đánh răng, làm sao mà đánh răng ha?"

"Trong phòng con không có dự phòng sao?"

"Con xài máy điện mà, chỉ có đầu bàn chải để thay thôi." ngón tay Lâm Duyệt Vi ngón tay ở trên ván cửa đùa nhây cào cào, cào đến bà Lâm cả người nổi da gà, nói, "Đừng cào nữa! Học đâu ra thói hư tật xấu vậy!"

Lâm Duyệt Vi ha ha cười: "Nhanh lên mẹ, tìm bàn chải cho con."

Lỗ tai Lâm Duyệt Vi dán ở trên cửa, nghe được tiếng bước chân, xa xa gần gần, nàng vội nghiêm, cửa trước mặt mở ra, đầu bà Lâm lén lút lộ ra, nhìn phía sau Lâm Duyệt Vi.

"Con gái Cố gia đâu?"

"Đang tắm."

"Sao con biết đang tắm?" Mắt bà Lâm sáng lên.

"Trước khi tắm chị ấy hỏi con cần bàn chải đánh răng." Lâm Duyệt Vi hóa phồn thành giản, có kỹ xảo mà nói dối, mở tay ra trước mặt, "Bàn chải đánh răng đâu?"

Bà Lâm giao bàn chải đánh răng cho nàng.

"Không được lão khi dễ người ta." Bà Lâm dặn dò nàng.

"Con? Khi dễ người ta?" Lâm Duyệt Vi cảm giác nàng còn oan ức hơn cả Đậu Nga, Cố Nghiên Thu như vậy, ai dám khi dễ chứ, cô lạnh mặt một cái thì có thể khiến người ta chết cóng, làm sao mà khi dễ.

Bà Lâm nhướng mày: "Con đó, hoành hành ngang ngược."

"Hay lắm, bây giờ mẹ cùi chỏ hướng ra ngoài, không thèm nói với mẹ." Lâm Duyệt Vi ném bàn chải trên tay lên không, rồi bắt lấy, đi lên lầu.

Bà Lâm đóng cửa lại, ngồi trở lại giường, đột nhiên giật mình.

Không đúng a, nó đưa bàn chải đánh răng cho người ta sao lại lên lầu?

Lâm Duyệt Vi lên lầu, mới biết nàng vừa rồi quá chủ quan không có đề phòng, hẳn phải đi về phía phòng cho khách, mà không nên lập tức lên lầu, may mắn mẹ nàng không phát hiện, bằng không lại bắt lấy điểm này không bỏ, lải nhải lải nhải. Chẳng lẽ kiếp trước mẹ nàng là người câm, nên kiếp này phải nói gấp mười lần tám lần mới chịu.

Lâm Duyệt Vi ngồi ở trên giường chờ Cố Nghiên Thu tắm, không ngừng tung hứng bàn chải đánh răng trong tay, nhớ lại thái độ hơi kỳ quái của mẹ nàng. Trước kia mẹ nàng cũng không phải chưa từng giới thiệu đối tượng cho nàng, nhưng đại đa số đều dừng lại trên cửa miệng, nếu Lâm Duyệt Vi mãnh liệt biểu đạt nói không thích, nàng cũng sẽ biết điều mà ngậm miệng, rồi mới tiếp tục tìm người tiếp theo, thay vì nói tìm cho Lâm Duyệt Vi một đối tượng đề yêu đương, thì không bằng nói bà chỉ muốn chọc Lâm Duyệt Vi để giết thời gian. Lần này thật kỳ quái, vô cùng dụng tâm, mười tám tuyệt kỹ võ công đều dùng đến. Chẳng lẽ là bởi vì nàng cùng Cố Nghiên Thu đã lãnh giấy hôn thú, nên trong mắt bà trở nên khác xưa? Hay do gần đây số lần ba nàng ba đi công tác nhiều hơn lúc trước, mẹ nàng ở nhà càng lúc càng nhàm chán, càng biến chuyện yêu đương của nàng thành sự nghiệp vĩ đại.

Lâm Duyệt Vi chặc một tiếng, vớt lấy di động bên cạnh gọi điện thoại cho ba nàng.

Kỳ quái chính là đổ chuông đến tắt máy vẫn không có ai trả lời, Lâm Duyệt Vi gọi thêm một lần, rồi một lần, đổ chuông hai tiếng, ông Lâm tiếp điện thoại.

"Vi Vi, xảy ra chuyện gì?"

"Không có gì, nghe mẹ nói ba lại đi công tác?"

"Ừm, gần đây công tác bận quá, mấy cái hạng mục đuổi tới cùng nhau." Ông Lâm hỏi, "Tìm ba có việc?"

"Không có, con không có việc gì, nhưng mẹ thì có chuyện."

"Bà ấy xảy ra chuyện gì?" Giọng điệu ông Lâm thay đổi rõ ràng.

"Cũng không có việc gì, ba có cần lần nào cũng khẩn trương như thế hay không, quan tâm một chút cảm nhận của con gái ba một chút đi." Lâm Duyệt Vi mỉm cười, hai người đã ở bên nhau nhiều năm như thế, cảm tình vẫn tốt như trước đây, nàng nghe được một chút động tĩnh lập tức khẩn trương đề cao giọng.

Lâm Duyệt Vi vẫn luôn không muốn yêu đương cũng vì nguyên nhân này, nàng cảm thấy trên thế giới này đại khái không có ai có thể so được với ba nàng dù nam hay nữ, so chính là so từ đầu tới chân.

"Vậy con nói thật, không có việc gì xảy ra đúng không? Ba đang phải vội muốn chết."

Lâm Duyệt Vi nhìn thoáng qua phòng tắm, tiếng dội nước bên trong vẫn chưa dừng, nàng vẫn phải phòng bị nói nhỏ: "Cố Nghiên Thu -- lão bà tiện nghi của con, rõ ràng không phải là thật, bây giờ đang ở nhà chúng ta, mẹ tư dưng lại mời chị ấy tới đây ăn cơm trưa."


"Không phải chỉ ăn cơm trưa thôi sao? Sao buổi tối còn ở lại?" Ông Lâm khó hiểu nói.

"Ăn cơm trưa, ăn cơm chiều, ăn cơm chiều còn ngủ lại." Lâm Duyệt Vi nói đại khái với ông Lâm về tình hình mẹ nàng, ông Lâm chống tường cười đến thở không nổi: "Thật đúng là chuyện mẹ con làm ra được."

"Ba còn cười, ba còn không chịu về con chắc chắn sẽ bị mẹ ép tới thắt cổ."

"Nói gì vậy, không may mắn."

"Trong nhà nhiều tiền như vậy, không cần ba liều mạng, hơn nữa bây giờ con có thể kiếm tiền." Lâm Duyệt Vi đánh vào chính đề, "Có rảnh thì về nhà với mẹ nhiều nhiều, tiền vĩnh viễn kiếm không hết."

"Rồi, biết rồi, hai ngày nữa liền trở về."

"Vậy con đi ngủ sớm một chút đi, không quấy rầy con."

"Ba cũng vậy, ngủ ngon con gái ngoan."

"Ngủ ngon."

Lâm Duyệt Vi nói chuyện điện thoại xong, qua ba năm phút, Cố Nghiên Thu đầu tóc vẫn còn nhỏ nước lộ ra, hỏi nàng: "Lâm tiểu thư, không biết có khăn lông lau tóc không?"

"Có, để em đi lấy cho chị." Mắt Lâm Duyệt Vi tùy ý đảo qua, ánh mắt lại không cẩn thận trượt xuống làn da trắng mịn hơi lộ ra. Cố Nghiên Thu vẫn mặc bộ váy ngủ hai dây xẻ ngực ban trưa, lúc này có chút cúi xuống, cho nên chỗ ấy càng thu hút sự chú ý của người khác.

Lâm Duyệt Vi vội vàng nhìn sang hướng khác, nghiêng nửa thân mình, đưa khăn lông cho Cố Nghiên Thu, giống như sợ sẽ có gì đó bất ngờ phát sinh vậy, sốt ruột hoảng hốt ngầm lệnh đuổi khách: "À đúng rồi, cũng trễ rồi, chị nhanh xuống lầu ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm."

Vừa bị lấp bởi khăn lông đã bị "Đuổi" ra Cố Nghiên Thu: "......"

Cố Nghiên Thu nghiêng nghiêng đầu, đuôi lông mày lộ ra một tia khó hiểu. Cô quấn khăn lông trên tóc, vừa xuống lầu vừa lau tóc, bước chân nhẹ nhàng. Lâm Duyệt Vi không nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, trong lòng lại dâng lên một cổ bực bội, nàng gãi gãi tóc, tùy tay vớt bộ áo ngủ, chui vào phòng tắm, ngửa đầu để nước ấm xối từ đầu đến chân.

Buổi tối 12 giờ, Lâm Duyệt Vi ở trên giường trằn trọc nhận được một tin nhắn từ Cố Nghiên Thu: Ngủ ngon.

Lâm Duyệt Vi nhìn vài phút, sửng sốt đến không dám trả lời, gắt gao nhắm mắt lại.

Một đêm dài vô sự.

Mùa hè hừng đông đến sớm, phòng cô nằm ngay hướng mặt trời mọc, Cố Nghiên Thu bừng mắt tỉnh dậy trong những tia nắng ban mai mỏng manh, dùng tay cởi bỏ sợi dây thừng đang buộc một tay kia của cô ra, hoạt động một chút gân cốt, rửa mặt xong thì mở cửa phòng rời phòng.

Bà Lâm còn đang ngủ say trong mộng, lỗ tai giật giật, tựa hồ nghe thấy tiếng cửa lớn mở ra, bà nghĩ mình nghe lầm nên lại trở mình ngủ tiếp.

Chờ đến khi hai người phụ nữ trong nhà tỉnh dậy, thì Cố Nghiên Thu đã sớm không thấy tung tích.

Vừa sáng ra bà Lâm đã không thấy Cố Nghiên Thu, còn cho rằng cô cùng Lâm Duyệt Vi nửa đêm lén lút mà cùng chung chăn gối, mừng thầm một trận, Lâm Duyệt Vi ngủ nướng chậm chạp không dậy nổi cũng không cho dì giúp việc lên kêu nàng, sợ làm phiền dì.

Tới 8 giờ rưỡi sáng, bà Lâm nhìn đồng hồ nếu còn không dậy nữa thì chắc chắn sẽ đi làm muộn, bèn tự mình lên lầu gõ cửa.

Lâm Duyệt Vi đầu tóc rối bù mắt mơ màng ngái ngủ mà oán giận bà: "Mẹ làm gì vậy ngay cả ngủ cũng không cho nữa, mẹ có biết bốn tháng rồi con gái mẹ chưa được ngủ ngon không, đây là đêm đầu tiên con về nhà ngủ màaaa~."

"Cô ngủ thì cứ ngủ đi, tôi lại không tìm cô, tôi tìm con gái Cố gia."

"Cố Nghiên Thu?" Lâm Duyệt Vi dựa vào cửa, mắt mở mắt nhắm một chút, nói, "Không phải chị ấy ở dưới lầu sao? Mẹ chạy lên đây tìm làm gì?"

"Con bé đâu có ở dưới."

"Có thể ra hoa viên dạo quanh đi, chị ấy cứ như lão cán bộ phỏng chừng có thói quen này." Lâm Duyệt Vi ngáp một cái, "Mẹ còn gì nữa không? Không thì con ngủ tiếp."

"Từ từ. Con bé không thể chưa chào hỏi gì đã ra về, cô xem xem có tin nhắn không?"

"Không có."

Bà Lâm xụ mặt.

"Nói không có chính là không có, con là gì của chị ấy chứ cũng không phải việc gì cũng nhắn tin cho con."

"Mau xem di động đi."

Lâm Duyệt Vi xiêu xiêu vẹo vẹo mà lắc lư đi tới đầu giường, cầm lấy di động, giải khóa màn hình, dụi dụi đôi mắt mơ màng: "Con nói không có chính là --"

Nàng bỗng nhiên mở to mắt.

Thật có này.


【 Chị về nhà thay quần áo đi làm, cảm ơn em, mong em thay chị cảm ơn hậu đãi của dì 】

Bà Lâm thấy nàng đứng bất động liền biết có tình huống, nói: "Có phải có tin nhắn không?"

Lâm Duyệt Vi đưa điện thoại cho mẹ nàng xem.

Bà Lâm vui vẻ ra mặt: "Mẹ biết ngay mà. Con bé không phải loại người không lễ phép, sao con bé không gởi tin nhắn cho mẹ mà lại gởi cho con?"

Bà Lâm tràn ngập ám chỉ mà nhìn Lâm Duyệt Vi.

Nhìn đến khiến Lâm Duyệt Vi sởn tóc gáy: "Sao con biết được?"

"Sao con lại không biết? Vậy con giải thích giải thích xem vì sao?"

"Có thể sợ mẹ lớn tuổi khó ngủ, nhắn tin qua dễ dàng bị đánh thức." Lâm Duyệt Vi không cùng mẹ nàng nhiều lời, tùy tiện tìm cái cớ qua loa lấy lệ, rồi vừa dỗ vừa đuổi đẩy bà ra khỏi phòng nàng.

Lâm Duyệt Vi thở ra một hơi, nhìn di động tự cắn cắn môi, xuất thần mà thầm nghĩ: Đúng vậy, vì sao chị ấy không gởi tin nhắn cho mẹ, thoạt nhìn quan hệ hai người càng thân mật hơn, lại muốn gởi cho mình?

Nên không phải là......

Lâm Duyệt Vi lại lần nữa trách ý nghĩ tự luyến của mình, đổi ngược lại, nếu Cố Nghiên Thu gởi cho mẹ nàng, mà không gởi cho nàng, vậy có phải nàng sẽ lại nghĩ người ta giấu đầu lòi đuôi linh tinh.

Không phải chỉ là một mẫu tin nhắn thôi sao? Không phải nàng thì là mẹ nàng, dù sao cũng đều như nhau, có cái gì đáng suy nghĩ chứ.

Không bằng ngủ thêm mấy giấc, vì chiến trường tương lai mà chuẩn bị.

Lâm Duyệt Vi nằm vào trong chăn, nhưng giấc ngủ của nàng đã bị mẹ nàng phá, muốn ngủ lại cũng không ngủ được. Lâm Duyệt Vi bò dậy, cùng Thiệu Nhã Tư gọi điện thoại giao lưu cảm tình.

Sau khi được thả tự do, cô cũng về nhà, nhưng cô đỡ hơn Lâm Duyệt Vi một chút, đã ăn bữa sáng, đang đi theo mẹ dạo siêu thị. Thiệu Nhã Tư nói hôm nay cô ra ngoài bị người ta nhận ra vân vân.

Lâm Duyệt Vi cùng cô tùy ý hàn huyên vài câu, rồi cúp điện thoại xuống lầu.

Lâm Duyệt Vi vốn dĩ không phải người chịu an phận, bị Thiệu Nhã Tư nói đến trong lòng ngứa muốn được người ta nhận ra, hôm nay nàng cũng muốn ra ngoài dạo qua dạo lại. Nàng vừa uống cháo vừa gởi Weibo cho Giang Tùng Bích.

【 đi ra ngoài chơi không? [ chớp mắt ]】

Giang Tùng Bích trả lời nàng bằng một icon"buồn ngủ", trực tiếp gởi ghi âm giọng nói qua: "Lâm đại tiểu thư của tôi ơi, có phải cô quên mất hôm nay là ngày nào trong tuần hay không? Hôm nay thứ hai a, gia cầm của xã hội như tôi phải đi làm đấy. Hôm qua kêu cô đi cô không đi, hôm nay tôi không đi được đâu."

Lâm duyệt mỉm cười trả lời: "Cậu mà cũng đi làm nghiêm túc vậy sao? Mình còn cho rằng có thể tùy tiện cúp làm."

"Đương nhiên, đi làm hình thức vẫn phải làm nha, coi như mình chỉ ngồi trong văn phòng chơi game, mình cũng phải dùng giọng điệu sa đọa quyết chí: tuyệt đối không đến muộn về sớm ."

"Giác ngộ thật sự cao." Lâm Duyệt Vi nói, "Bây giờ còn có ai không đi làm, có thể tùy thời ra ngoài đi chơi đây? Cậu đề cử cho mình một chút."

Giang Tùng Bích nghĩ nghĩ, báo vài cái tên, đều bị Lâm Duyệt Vi gạt bỏ.

Giang Tùng Bích bó tay: "Vậy không còn cách nào, mấy người khác đều bị bắt đến công ty y như mình hết thôi."

Lâm Duyệt Vi nói: "Được rồi, vậy tự mình ra ngoài."

Giang Tùng Bích nhắc nhở: "Cẩn thận một chút, đừng để bị chụp phải ảnh gì không tốt."

"Cái gì...... Gọi là ảnh không tốt?" Lâm Duyệt Vi tổng cảm thấy trong lời này hình như có thâm ý khác.

"Ai nha mình chỉ thuận miệng nói thôi để cậu chú ý một chút, bây giờ cậu đã là minh tinh, tùy thời sẽ có người nhận ra cậu."

" Thật sao ?"

"Thật."

"Vậy chờ lát nữa mình đi nghiệm chứng một chút."

"Cậu vui vẻ là được, không thèm nghe cậu nói nữa, thư ký nhắc nhở mình phải đi mở hội, có gì cứ Weibo mình, mình có rảnh liền trả lời cậu." Gia súc của xã hội mới, Giang Tùng Bích cứ như thế mà cúp điện thoại.


Lâm Duyệt Vi nghĩ tới những lời cuối cùng Giang Tùng Bích nói mà không khỏi cười, Giang Tùng Bích lãng phí hơn hai mươi năm, hiện tại vừa đi làm đã đổi khác. Nàng thổi thổi muỗng múc cháo, đột nhiên sinh ra một cổ vui mừng, tất cả mọi người đều trưởng thành rồi.

Lâm Duyệt Vi đột nhiên nhớ tới tóc bạc của mẹ nàng, ngẩng đầu hỏi: "Mẹ, có phải gần đây không vui không?"

Bà Lâm: "Nói cái gì vậy?"

Lâm Duyệt Vi đề cao giọng: "Con hỏi mẹ gần đây có phải không vui hay không?"

"Không có a, mẹ mỗi ngày ở nhà chăm sóc hoa cỏ, nhàn tới không có việc gì làm, còn có thể đấu võ mồm với con, có cái gì không vui. Đúng rồi...," Bà nói chuyện khá lưu loát, chỉ tới hai chữ "Đúng rồi" cuối cùng thì giọng hơi trầm đi, phảng phất như những gì bà nói trước đó chỉ làm nền cho hai chữ "Đúng rồi" cuối cùng, tiếp, "Mẹ giúp con coi một căn nhà mới, chờ ba con về con theo chúng ta đi ký tên."

"Ký tên gì?"

"Con là chủ hộ, con không ký thì ai ký?"

"Đang yên đang lành sao lại mua nhà nữa cho con?" Mấy năm nay Lâm gia đã rải rác cho Lâm Duyệt Vi không ít bất động sản cá nhân, ngay cả hôn phòng căn biệt thư ba tầng lầu -- hiện tại chỉ có mình Cố Nghiên Thu ở cũng đứng dưới tên của Lâm Duyệt Vi, Lâm Duyệt Vi nói, "Con không cần."

Bà Lâm: "Con nhỏ này, con nhà người ta cầu gia trưởng mua nhà, con thì lại ra sức khước từ."

Lâm Duyệt Vi: "Nhà người khác là nhà người khác, con là con, con đã nói sau này không cần tiền của hai người, mẹ giữ lại dưỡng già đi, ngoan."

"Mẹ dưỡng già có thể dùng được bao lâu?" Bà Lâm nói, "Căn nhà này con muốn cũng phải lấy, không muốn cũng phải lấy."

Lâm Duyệt Vi: "Sao mẹ chơi lưu manh vậy?"

Bà Lâm trừng mắt dựng mày: "Chơi lưu manh đó, được không?"

Lâm Duyệt Vi thả tay, nói: "Vậy con cũng chơi lưu manh, con không cần, được không?"

"Con --" Hai mắt bà Lâm bỗng chốc phiếm hồng, rút khăn giấy trên bàn cơm ấn lên khóe mắt chính mình, quay lưng lại.

Lâm Duyệt Vi sợ tới mức ném cả cái muỗng.

Sao lại bởi vì nàng không cần nhà mà khóc chứ?

"Mẹ."

"Cô đừng gọi tôi là mẹ." Bà Lâm né tránh tay nàng muốn chạm vào.

"Mẹ......" Lâm Duyệt Vi chân tay luống cuống, "Mẹ nói thật đi rốt cuộc mẹ đang khóc cái gì a."

"Cô không hiếu thuận."

Lâm Duyệt Vi bỗng dựng bị chụp cái mũ "Bất hiếu" lên đầu tới choáng váng, "Con bất hiếu chỗ nào, chỉ vì con không thèm nhà do ba mẹ cho con à?"

Bà Lâm: "Ahhh."

Lâm Duyệt Vi: "......"

Bà Lâm: "Cô có thêm một căn nhà hay bớt đi một căn thì có khác gì nhau? Trước đó mua cho cô nhiều như vậy cũng không thấy cô nói không cần a, dù sao cũng là đảm bảo cho cuộc sống sau này của cô, không là của cô thì cũng là của ba cô mẹ cô, làm mẹ muốn cho con gái chút đồ, tôi làm sai sao?"

Lâm Duyệt Vi: "......"

Cẩn thận ngẫm lại thì xác thật cũng không sai.

Nhưng Lâm Duyệt Vi vẫn muốn giãy giụa một chút: "Nếu không hay là dùng danh nghĩa của mẹ đi, cũng giống nhau thôi mà."

Bà Lâm đỏ bừng mắt nhìn nàng, nước mắt không ngừng tuông rơi, cũng không nói lời nào.

Lâm Duyệt Vi lính bại như núi đổ, đầu hàng nói: "Rồi rồi rồi, mua mua mua, dùng tên của con dùng tên của con mà."

Bà Lâm nín khóc mỉm cười: "Con nhỏ đáng chết."

Bà đấm đấm eo, cầm bình nước đi vào hoa viên, nào có còn bộ dáng rơi nước mắt như mưa giống vừa rồi.

Lâm Duyệt Vi: "......"

***

Sau khi Cố Nghiên Thu trình kiến nghị giảm biến chế với bộ nhân sự, về việc cô muốn thanh trừ một số sâu mọt trong phòng ban của mình, lần đầu tiên bị bác bỏ, không ngờ lần thứ hai lại được thông qua ngoài dự đoán.

Nghe nói là được vị lãnh đạo nào đó ở phía trên cho phép, vị lãnh đạo này muốn dùng sức của một người để loại bỏ tất cả nhân tố, còn Cố Nghiên Thu thì muốn phòng ban của mình sạch sẽ.

Hôm Lâm Chí nhìn thấy vài vị sâu mọt trong phòng ban, giận mà không dám nói gì chỉ biết cuốn gói rời đi thì quả thực sợ ngây người. Nghe nói những người này đều có bối cảnh, cho dù theo lý mà nói Lâm Chí có chức vị cao hơn họ, nhưng ở trước mặt họ vẫn phải khúm núm, có thể không sai sử liền tận lực không sai sử.

Sao lại rời đi rồi???

Mấy người ấy trước khi đi còn nhìn về phía văn phòng Cố Nghiên Thu oán hận mà liếc xéo một cái, Cố Nghiên Thu đương nhiên không thấy, ngược lại Lâm Chí còn tươi cười đáp trả, và lẽ dĩ nhiên những người ấy không hoà nhã đáp trả, Lâm Chí cũng không để bụng, dù sao đều đã đi rồi.

Lâm Chí trong lòng chứa một trăm nghi vấn, chờ đến khi tan tầm mới dám đi hỏi Cố Nghiên Thu: "Tiểu Cố tổng, mấy người kia là từ chức hay bị điều đi tới bộ môn khác?"

Sau khi tiết mục của Lâm Duyệt Vi kết thúc, Cố Nghiên Thu cũng đồng thời dùng lại cây bút máy cũ, nhàn nhạt mà nói: "Sa thải."


"Đó chính là từ chức?" Lâm Chí kích động nói.

"Cậu nghe không hiểu ý của hai chữ sa thải sao?" Cố Nghiên Thu hỏi ngược lại.

"Nghe hiểu được nghe hiểu được, em chỉ cảm thấy hơi khó tin." Lâm Chí nhìn Cố Nghiên Thu một lát, hy vọng từ chỗ cô đạt được câu trả lời cụ thể, một giây, hai giây, ba giây.

Cố Nghiên Thu ngẩng đầu.

Lâm Chí bày ra tư thế chăm chú lắng nghe.

Cố Nghiên Thu nói: "Muốn ở lại tăng ca? Vừa hay mới đi vài người, tuy rằng bọn họ không có bao nhiêu việc, nhưng vẫn có một chút, nếu không cậu nhận đi?"

"Em xin phép về, ngày mai gặp lại tiểu Cố tổng." Lâm Chí vội vã chuồn nhanh, dưới lòng bàn chân giống như dẫm phải Phong Hỏa Luân của Na Tra, sợ bị Cố Nghiên Thu kéo đuôi lại nhồi việc cho anh.

Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng mà cười một chút,

Qua một lát, Lâm Chí quay trở lại: "Tiểu Cố tổng, em nghĩ kỹ rồi, mấy người đó xác thật không nhiều việc lắm, bằng không chị giao cho em đi, em còn trẻ, có thể tăng ca."

Lương công ty trả cho việc tăng ca khá phong phú, thêm nữa Lâm Chí cũng tự cân nhắc mình chỉ là người mới, nên ở trước mặt sếp biểu hiện tốt một chút, cần cù một chút, cơ hội lên chức sẽ nhiều hơn một chút.

"Không cần, đùa với cậu thôi." Cố Nghiên Thu vẫy vẫy tay, nói, "Đi đi."

"Thật sự không cần sao?"

"Thật sự không cần." Cố Nghiên Thu rút một cây từ ống đựng, làm bộ muốn ném, lúc này Lâm Chí không chuồn mới là lạ.

Mới vừa "Đuổi" được Lâm Chí, di động Cố Nghiên Thu liền vang lên, điện báo hiện thị: Vương xx.

"Vương tổng." Cố Nghiên Thu tiếp điện thoại.

Vị Vương tổng này chính là người lần trước từng đi bàn chuyện làm ăn với Cố Nghiên Thu, một trong những lãnh đạo cấp cao của Thiên Thụy, chuyện làm ăn lần ấy bàn không xong, Cố Nghiên Thu hoài nghi đối phương đã sớm có kèo dưới, Vương tổng giao việc điều tra cho Cố Nghiên Thu. Sau khi hai người thường xuyên qua lại, Cố Nghiên Thu cùng Vương tổng xem như cũng có chút giao tình.

Sau đó Cố Hòa lại nói với Cố Nghiên Thu về tranh đấu bên trong công ty, cô mới biết được Vương tổng là người cầm đầu chủ trương đưa công ty lên sàn chứng khoán, ý của Cố Hòa, là muốn cô đánh vào bè đảng của Vương tổng, dùng một chiêu gậy ông đập lưng ông.

Lần này giảm biên chế chính là do vị Vương tổng này ở phía trên ủng hộ cô.

Cố Nghiên Thu tiếp xong điện thoại, thu thập đồ rời khỏi văn phòng.

***

"Mua nhà cho Vi Vi?" Hai ngày sau, ông Lâm đi công tác về nhà nghỉ tạm, ăn xong cơm chiều, trong khi ông ở phòng khách xem Bản Tin Thời Sự, bà Lâm đột nhiên đưa ra kiến nghị này.

"Đúng vậy, gần đây em đang xem một tiểu khu, sắp tới có thể sẽ gia tăng giá trị, nên nghĩ muốn mua cho nó."

"Lần trước kết hôn không phải mới vừa mua một căn sao?"

"Căn đó không phải do con gái Cố gia ở sao?" Bà Lâm dựa vào cánh tay ông Lâm, nói, "Anh cũng biết quan hệ của hai đứa nó, đều không ở cùng nhau, em thấy tiểu khu này càng thích hợp hơn."

"Ở đâu?" Ông Lâm căng căng mí mắt, ôn nhu mà cười nói.

Bà Lâm lấy brochure đã chuẩn bị từ sớm ra, "Chính là tiểu khu này."

Ông Lâm cẩn thận lật qua một lần, mày chậm rãi nhăn lại, nói: "Chỗ này? Nếu nói về gia tăng giá trị đâu chỉ có chỗ này." Ông chỉ vào một cánh đồng khác trên bản đồ khu vực.

"Vậy nên mua chỗ nào?"

"Anh phải điều tra thêm thị trường, bây giờ giá nhà cao như vậy, một căn nhà không phải con số nhỏ, còn phải suy xét lượng tiền lưu động trong công ty."

Bà Lâm ảo não, nói: "Em đã nói với Duyệt Vi, hai ngày nữa sẽ dẫn nó tới làm thủ tục mua nhà, bây giờ không mua...... Aizzz, do em nhanh miệng quá, nếu không cùng nó nói thì tốt rồi."

Ông Lâm: "Em nói rồi à?"

Bà Lâm gật đầu.

Ông Lâm nhéo nhéo ấn đường, nhẹ nhàng mà hít vào một hơi, nói: "Vậy hai ngày này anh sẽ tính toán, chuyện nói rồi không thể đổi ý."

Trong nháy mắt bà Lâm nhìn về phía ông, ánh mắt trở nên vừa ôn nhu, rồi lại vừa khổ sở. Bất quá phần cảm xúc này trong mắt bà chỉ giằng co chốc lát rồi tiêu tán, bà lo lắng nói: "Sẽ không làm anh quá mệt mỏi chứ? Công ty đang bận mà còn phải nhọc lòng anh lo loại chuyện nhỏ này."

Ông Lâm nắm tay bà, cười nói: "Sẽ không, em xem xem anh là chồng ai chứ?"

Lời ông nói mang theo ba phần đắc ý, vô tình cong môi, cực kỳ giống chàng trai hơn hai mươi năm trước.

Mắt bà Lâm hiện lên một tia không đành lòng, rồi rất nhanh biến thành kiên định.

"Tin tức xem xong rồi hôm nay đi ngủ sớm một chút đi."

"Ừm."

Bản Tin Thời Sự là thương trường rồi tới dự báo thời tiết, cho dù có sét đánh ông Lâm vẫn mỗi ngày đều xem tin tức, bản tin phát đến hơn 7:30 mới hết, nhưng hôm nay ông lại không xem hết mà ngủ quên trên sô pha. Bà Lâm giúp ông đắp chăn, rồi ở một bên lẳng lặng mà nhìn, trong mắt bà bất chợt hiện lên tất cả cảm xúc phức tạp.