"Nhiễm, Thanh, Thanh!"

Trên lầu vang dội một tiếng rống như sấm rền.

Bà Lâm ngồi trên sô pha ngẩng đầu: "Không biết lớn nhỏ, kêu réo cái gì?"

"Mẹ có phải hay không......" Sau khi Lâm Duyệt Vi nói một chuỗi, bà Lâm nghe được mơ mơ hồ hồ, không kiên nhẫn mà đánh gãy lời nàng, "Xuống dưới nói chuyện, ở đằng ấy thì thầm lẩm bẩm, con cho rằng con là bồ câu à? Đi thêm có vài bước, lười lắm sao."

Lâm Duyệt Vi cầm di động xuống lầu, lên án "Hành vi phạm tội" của mẹ nàng: "Sao mẹ có thể đăng status như vậy trong khi con chưa đồng ý hả?!"

Bà Lâm biết nàng lòng đầy căm phẫn, bởi vì chuyện gì, nghẹn lời: "......"

Lát sau bà nói : "Con ngồi xuống trước."

Lâm Duyệt Vi đang ở nổi nóng, nói: "Không ngồi."

Bà Lâm: "Vậy con cứ đứng đi."

Lâm Duyệt Vi: "......"

Những chuyện không ý nghĩa mà thiệt bản thân mình Lâm Duyệt Vi sẽ không làm, vì thế nàng ngồi xuống, nhìn mẹ nàng, chờ một lời giải thích từ bà.

"Mẹ có đăng hình con sao?"

"Không có."

"Thế mẹ đăng ảnh con gái Cố gia sao? Cũng không có, cho dù mẹ có đăng thật đi chăng nữa, cũng nên do con bé tới tìm mẹ tính sổ, mà không phải con. Hay nên nói do con muốn tự thừa nhận quan hệ giữa hai đứa trên pháp luật với thiên hạ đây."

"......"

Bà Lâm tiếp tục nói có sách mách có chứng: "Mẹ cô chỉ nhắc tới bản thân và con rể của mẹ cô, dựa trên cơ sở pháp luật mà nói, xưng hô này có vấn đề sao?"

Lâm Duyệt Vi nghẹn lời.

Bà Lâm nói: "Câu chữ của mẹ không có vấn đề, cũng không post ảnh của hai đứa, huống chi căn cứ trên tình huống hiện tại, hai đứa trong mắt của người ngoài rõ ràng là kết hôn vì lưỡng tình tương duyệt, cảm tình tốt thì có vấn đề gì?"

"Con......"

Bà Lâm vuốt tóc nàng, sảng khoái nói: "Được thôi, nếu con không thích, thì từ nay về sau mẹ sẽ không đăng nữa."

Lâm Duyệt Vi hoài nghi dòm bà, bà mà chịu dễ dãi như vậy, tuyệt đối không phải mẹ nàng.

Quả nhiên Bà Lâm lại nói: "Đáng thương cho tui một mình phòng không gối chiếc, chồng suốt ngày đi công tác, con gái cũng ghét bỏ."

"Con ghét bỏ mẹ khi nào chứ, mẹ đừng bẻ cong sự thật được không?"

"Vậy con coi như không phát hiện nha, mẹ nhà ai mà không khoe con rể một chút chứ a, tần suất mẹ khoe lại không cao, lâu như thế mới có một lần."

"Đó là bởi vì chị ấy không tới nhà mình."

Lâm Duyệt Vi vừa nghĩ tới Cố Nghiên Thu sẽ không thường đến nhà mình, hơn nữa nàng phải lập tức ký hợp đồng xuất đạo, đến lúc đó thời gian ở bên bà Lâm càng ít, để bà khoe một chút cũng không có gì, mẹ nàng vui vẻ là được, hơn nữa nàng lại mắt không thấy tâm không phiền.

"Rồi rồi, thích sao thì thế ấy đi, con không có ý kiến."

Nếu Lâm Duyệt Vi mà biết bà Lâm cùng Cố Nghiên Thu đã ngầm đạt thành ước hẹn thường tới nhà chơi, đoán chừng nàng sẽ không nói những lời này. Nhưng đó là chuyện sau này, tạm thời không cần đề cập tới.

Lâm Duyệt Vi xuống lầu rồi cũng lười đi lên, ở dưới lầu ngáp một cái, vừa xem TV ké vừa tùy ý hỏi: "Ba đêm nay có về nhà ăn cơm không?"

"Về."

"Không đi công tác nữa à?"

"Đâu ra nhiều công tác vậy chứ." Bà Lâm từ mâm đựng trái cây trên bàn trà cầm lấy quả táo, cắt thành hai nửa, đưa cho Lâm Duyệt Vi một nửa, "Ngày mốt con đi à?"

"Ngày mai, mẹ nhớ lầm rồi."

"Ồ."

"Sao lại không vui?" Lâm Duyệt Vi nhẹ nhàng đụng bả vai bà, cười nói, "Con phải ra ngoài công tác, mẹ cũng không thể cột lấy con cả đời. Hồi ấy lúc còn đi học không phải con cũng một hai tháng mới về nhà một lần sao?"

Bà Lâm vỗ mu bàn tay nàng, khe khẽ thở dài, muốn nói gì, lại không biết mà nói từ đâu.


Lâm Duyệt Vi ngậm quả táo ôm ôm bà.

Bà Lâm ghét bỏ mà đẩy bả vai nàng: "Được rồi, cứ thích làm ra vẻ."

"......" Lâm Duyệt Vi quả thực phục bà, "Hờ, người đa sầu đa cảm chính là mẹ, con an ủi mẹ ngược lại thành ra con không đúng rồi?"

Bà Lâm hợp tình hợp lý nói: "Tôi không có, cô bị ảo giác rồi."

"......" Lâm Duyệt Vi nằm trên sô pha, quyết định không cùng mẹ nàng đấu võ mồm, gần đây miệng lưỡi mẹ nàng càng thêm sắc bén, lúc nào cũng cưỡng từ đoạt lí, quả thực vô pháp giao lưu.

Có phải mẹ nàng đang trong thời mãn kinh không nhỉ? Lâm Duyệt Vi bấm tay tính độn, tuổi cũng không sai biệt lắm, xem ra nàng nên nhắc nhở ba, miễn cho ông không cẩn thận đâm đầu xuống lỗ.

Lâm Duyệt Vi nằm ở trên sô pha, tầm mắt đuổi theo mẹ nàng xem năm phút đồng hồ quảng cáo, quảng cáo một hồi nàng nhịn không được lên tiếng nói: "Mẹ, mẹ có thể đừng xem kênh truyền hình không, mẹ muốn xem cái gì thì cứ lên online mà xem, bây giờ đã là thời đại gì rồi chứ."

Bà Lâm kinh ngạc nói: "Không phải đang xem online hả?"

"Chưa thấy xem online nào chiếu hơn năm phút đồng hồ quảng cáo?"

"Phải không? Điều khiển từ xa nè."

Lâm Duyệt Vi không chuyển mắt mà nhìn chằm chằm bà.

"Xảy ra chuyện gì?" Bà Lâm lấy một quả nho, hỏi nàng, "Con muốn à?"

Lâm Duyệt Vi lắc đầu, nói: "Sao mẹ lại mất hồn mất vía?"

"Thời tiết nóng quá, choáng váng đầu óc."

"Có phải bị cảm nắng hay không?"

"Không phải đâu." Bà Lâm cong cong cánh tay, đau đến nhíu mi, không phát hiện làn da có chỗ nào tím khác thường, "Con xem, không bị cảm nắng, mẹ chỉ là đã lâu rồi không cùng hội chị em ra ngoài uống trà chiều, nên rảnh rỗi quá."

"Không ra ngoài được thì mẹ mời họ về nhà đi, trong nhà có bể bơi, có đình hóng gió, mọi người có thể bơi lội chơi đánh mạt chược vân vân."

"Ồh." Bà Lâm vẫn lắc đầu, bắt trước tư thế của Lâm Duyệt Vi, nằm liệt trên sô pha.

"Mẹ......"

"Xem TV đi, mẹ buồn ngủ rồi."

"Lại ngủ ba sắp về rồi mà mẹ còn ngủ."

Sau khi ông Lâm đi công tác về thì hầu như ngày nào cũng đúng giờ về nhà ăn cơm, Lâm Duyệt Vi ăn xong cơm chiều thì ôm một mâm trái cây lên lầu, lưu lại thế giới trung niên cho hai người.

Nàng vừa ăn nho vừa dạo Weibo, chốc chốc lại like, chốc chốc lại share, trả lời bình luận, ngẫu nhiên thì xem fan, rồi mới offline, mở máy tính chơi bài brit.

Nhìn lên sao trời vẫn không online, lúc còn ở trong chỗ huấn luyện, Lâm Duyệt Vi ngẫu nhiên cùng đối phương hàn huyên một lần vài ngày, cho rằng khoảng cách đã kéo gần lại, kết quả đều do ảo giác của nàng, người này là do nàng không đáng để ý, hay là do người ta không muốn để ý tới nàng, tin nhắn tháng trước đến bây giờ cũng chưa trả lời.

Lâm Duyệt Vi tùy ý mở một ván chơi, di động đột nhiên đổ chuông, Lâm Duyệt Vi liếc mắt một cái, mém tí thì đánh lỗi bài.

Cố Nghiên Thu thế mà lại điện thoại cho nàng?!

Lâm Duyệt Vi chờ nó vang tới sắp tự động tắt máy mới tiếp, trấn định đến nghe không ra một tia khác thường, dù rằng hiện tại tay nàng đã không tự giác mà nắm chặt lại.

"Cố tiểu thư, có chuyện gì sao?"

"Lâm tiểu thư?"

Nghe ngữ khí kinh ngạc của cô, Lâm Duyệt Vi có một suy đoán, đó chính là......

Cố Nghiên Thu áy náy: "Xin lỗi chị gọi lộn số."

Lâm Duyệt Vi: "......"

Người này cố ý gọi điện thoại tới giỡn mặt với nàng à?

Nàng theo bản năng muốn cúp điện thoại ngay, trước kia tốc độ nàng cúp điện thoại luôn cực nhanh, hôm nay không biết sao lại chậm hơn, cũng vì vậy mà nàng nghe được giọng Cố Nghiên Thu đuổi tới một câu: "Nhưng đừng cúp điện thoại."

Lâm Duyệt Vi thu hồi ngón tay đang tính ấn phím cúp, nói: "Còn chuyện gì sao?"

Cố Nghiên Thu: "Hôm nay nghe người ta đề cử một loại ghế mát xa, đặc biệt thích hợp với dì, chị tính mua đưa đến nhà dì."

Lâm Duyệt Vi: "Gởi link sang đi, em sẽ mua."


Cố Nghiên Thu cố ý làm sáng tỏ nói: "Lâm tiểu thư, đây là chị muốn mua tặng cho dì."

Lâm Duyệt Vi ngạc nhiên nói: "Sao chị lại ân cần với mẹ em vậy?"

"Hợp ý."

"Chị nói thật à."

"Nói thật chính là hợp ý, Lâm tiểu thư vì sao luôn không tin lời chị nói?"

"Em không tin chị khi nào?" Lâm Duyệt Vi chửi thầm nói, hai chúng ta cùng lắm chỉ mới nói mấy câu.

"Không tiện cùng Lâm tiểu thư nhiều lời, chị sẽ cho người đưa ghế tới, ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Lâm Duyệt Vi tự nhiên mà tiếp một câu.

"Ngủ ngon." Cố Nghiên Thu tựa hồ cười một tiếng, trò chuyện kết thúc.

Tim Lâm Duyệt Vi vì tiếng cười như cố tình đè nén nhưng trong trẻo của cô mà lỡ một nhịp.

Một tay nàng chống cằm, nhịn không được ảo tưởng biểu tình của Cố Nghiên Thu lúc này, ngày thường mỗi khi Cố Nghiên Thu mỉm cười với nàng thì luôn lễ phép có thừa, nhưng chân thành lại không đủ, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, ngay cả độ cong của môi khi mỉm cười cũng đều khắc hoạ đến tinh xảo, nhưng tiếng cười vừa rồi lại khác mọi khi.

Là mắt Cố Nghiên Thu cong trước hay vẫn là khóe môi cong trước nhỉ? Có giống vầng trăng non hay không?

Lâm Duyệt Vi cảm giác như có con sâu con bò tới bò lui trong tim nàng, bò khiến tim nàng ngứa đến khó nhịn.

Chờ khi nàng lấy lại tinh thần, trò chơi đã thua đến thảm hại, may mắn trò chơi này không có công năng nói chuyện phiếm, nếu không hiện tại nàng khẳng định đã bị mắng đến máu chó phun đầu trong khung tin nhắn. Cũng không biết, đối phương có thể lên diễn đàn chữi nàng vì lý do này không, bất quá có đi chăng nữa Lâm Duyệt Vi cũng không nhìn thấy, nàng đã thật lâu cũng chưa lên diễn đàn.

Lâm Duyệt Vi ngồi ở ghế trên, có chút sợ vì mình vừa mới phát ngốc, dạo này nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì, có phải hay không bị giống mẹ nàng, hoàn toàn do quá rảnh.

Suy nghĩ về lại bà Lâm, Lâm Duyệt Vi nghĩ nghĩ rồi gọi điện thoại cho bạn thân của bà.

"Dì Ngô, con là Lâm Duyệt Vi a."

"À vâng vâng vâng."

"Con có chuyện muốn quấy rầy dì một chút," Lâm Duyệt Vi nói, "Gần đây có lẽ mẹ con ở nhà lâu quá nên buồn, tinh thần có chút héo, lần tới mọi người tụ hội có thể mời mẹ con không ạ."

"Dì mời rồi sao?"

"Mấy tháng nay cũng chưa ra ngoài? Hai lần, dạ được."

"Dạ dạ dạ, con sẽ hỏi mẹ con, hẳn là không có việc gì, cảm ơn dì Ngô."

"Dạ tạm biệt dì Ngô."

Lâm Duyệt Vi ném điện thoại đã tắt sang bên cạnh, trong lòng lại nổi lên nghi vấn, mẹ nàng không phải thích nhất đi ra ngoài cùng chị em bạn dì liên hoan đi dạo phố sao? Sao lại đột nhiên bắt đầu từ vài tháng vừa rồi không ra ngoài nữa, tu thân dưỡng tính à?

Lâm Duyệt Vi đem chuyện này ghi tạc trong lòng, tính toán ngày mai sau khi rời giường phải hỏi mẹ nàng một chút.

Lâm Duyệt Vi nhìn thoáng qua thời gian bên dưới góc phải máy tính, đã hơn 10 giờ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra nói thực nàng sắp phải lao vào công việc cường độ cao, mấy ngày nay cần ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức, tốt nhất không nên thức đêm.

Vì thế Lâm Duyệt Vi tính đi ngủ, nàng di chuyển con trỏ chuột qua nút "x" trên giao diện trò chơi, theo thói quen mà kiểm tra màn hình một lần.

Lâm Duyệt Vi: "!!!"

Lâm Duyệt Vi vội vàng buông lỏng con chuột ra, "Nhìn lên sao trời" đã gửi tới một lời mời trò chơi.

Tiếp theo QQ của Lâm Duyệt Vi pop-up chớp động một chút, là câu chào hỏi quen thuộc của nhìn lên sao trời: 【[ mỉm cười ]】

Nhìn lên sao trời: 【 gần đây khá bận, không phát hiện có tin nhắn, ngại quá 】

Vi thảo: 【 không sao, chơi một ván chứ? 】

Nhìn lên sao trời: 【[ OK ]】

Lâm Duyệt Vi cùng đối phương phối hợp luôn luôn thập phần ăn ý, tinh thần tập trung cực cao, hôm nay là lần đầu tiên nàng thất thần, tuy rằng sau đó vẫn thắng, nhưng không được như mọi khi.

Nhìn lên sao trời: 【 Làm sao vậy? 】


Đối phương nói chuyện từ trước đến nay đều luôn ngắn gọn, nếu không phải Lâm Duyệt Vi biết đối phương đủ lâu hoặc là có giác quan thứ sáu, nàng chắc chắn sẽ cho rằng người này đang phê bình mình, đổi thành là người khác sợ rằng sẽ nảy sinh hiềm khích.

Lâm Duyệt Vi đánh chữ nói: 【 Ngại quá, tâm thần hơi bất định 】

Nhìn lên sao trời: 【 Àh 】

Câu trả lời đơn giản, không có bất luận truy vấn hay ý quan tâm nào, khiến Lâm Duyệt Vi vô cớ bắt đầu cảm thấy bực bội, hai người bọn họ quen biết đã nhiều năm, đều do nàng chủ động tìm đối phương, đối phương không có dù chỉ một lần biểu thị với nàng điều gì, cho dù là nhiều hơn một câu.

Lâm Duyệt Vi bàn phím gõ đến vang lách cách: 【 bạn không hiếu kỳ vì lý do gì sao? 】

Nhìn lên sao trời: 【 không hiếu kỳ, mỗi người đều có phiền não, cầu người độ mình, không bằng tự độ 】

Dựa theo tính cách của Lâm Duyệt Vi, nàng hẳn sẽ nổi giận, nhưng đúng lúc này lòng nàng lại đột nhiên sinh ra một loại cảm giác vi diệu.

Vi thảo: 【 bạn đạo phật sao? 】

Cố Nghiên Thu ở bên kia nhìn thấy câu hỏi của đối phương mà không biết đáp lại như thế nào, cô không thích ở trên mạng xã hội bại lộ quá nhiều tin tức, hai ba năm qua cùng lắm chỉ nói qua một chuyện rằng cô ở nước ngoài, ngay cả giới tính, tuổi tác đều trong trạng thái bảo mật, liền nói: 【 trong lòng có Phật 】

Lâm Duyệt Vi: "......"

Quả nhiên tính tình cùng Cố Nghiên Thu giống nhau như đúc, người có thể chọc nàng tức giận đều có đặc điểm này sao? Kiếp trước rốt cuộc nàng đã tạo nghiệt gì, mà giống như toàn gặp khắc tinh trong số mệnh, gặp được hai người đều như vậy.

Cố Nghiên Thu chậm chạp không thấy đối phương đáp lại, thì lưu lại một câu ngủ ngon rồi offline thẳng.

Lâm Duyệt Vi: "......"

Cố Nghiên Thu ngồi bên bàn sách, cứ thấy người bạn online này có hơi kỳ quái, từ hai năm trước đã bắt đầu tìm các loại đề tài cùng cô nói chuyện phiếm, chẳng sợ cô luôn đáp lại lãnh đạm, vẫn cứ bám riết không tha, phỏng chừng tuổi tác không lớn, còn đang trong giai đoạn tò mò về những người bạn trên internet. Cố Nghiên Thu bắt đầu suy xét xem có muốn cùng đối phương phân rõ giới hạn hay không, vạn nhất người ta có ý nghĩ gì với cô, nhưng người này xác thật là một cộng sự hiếm có khó tìm, mấy năm giao tình, khó mà nói tuyệt giao liền tuyệt giao, chẳng may thất lễ, lại giả như hết thảy đều do cô tự mình vọng đoán thì sao?

Cố Nghiên Thu tắt đèn bàn, lâm vào mộng đẹp.

Lâm Duyệt Vi ở bên này đã đi vào giấc ngủ trước, lại lần nữa mơ thấy khuôn mặt của nhìn lên sao trời hòa làm một với Cố Nghiên Thu, không hề dễ chịu chút nào.

***

"Tiểu Cố tổng, cà phê của chị, không sữa không đường." Mấy tháng qua đi, Lâm Chí đã có thể pha ra cốc cà phê phù hợp nhất với khẩu vị Cố Nghiên Thu, ngay cả độ ấm cũng rất đúng.

Anh dâng cà phê tới tầm tay Cố Nghiên Thu, đi vài bước đóng cửa văn phòng lại, Lâm Chí cùng Cố Nghiên Thu đàm luận một số tin vỉa hè.

"Tiểu Cố tổng, buổi sáng hôm nay em nghe ngóng được một tin tức cực lớn."

"Tin tức lớn gì?" Ngón tay thon dài của Cố Nghiên Thu bưng cốc cà phê bằng sứ trắng lên, ưu nhã mà nhấp một ngụm, cười như không cười nhìn Lâm Chí.

Lâm Chí bị cô nhìn đến giật mình một chút, nói: "Chị biết chưa ạ?"

"Biết cái gì? Tôi cái gì cũng không biết."

"Công ty hôm nay sẽ mở đại hội cổ đông, con gái Cố đổng cũng tới đó!" Lâm Chí như vừa tung ra được một quả bom hạng nặng.

"Ừm."

Lâm Chí không nhìn thấy chút ngoài ý muốn nào từ trên mặt cô, ủ rũ nói: "Em biết ngay là chị biết rồi mà, chắc chị đã sớm biết, ngay cảm một thư ký nhỏ bé như em cũng biết nữa là."

"Không có, chỉ biết sớm hơn cậu mấy ngày."

Cố Nghiên Thu hỏi tiếp: "Mấy giờ thì bắt đầu?"

Lâm Chí nói: "Hình như là 9 giờ rưỡi."

Cố Nghiên Thu nhướng mày, nói: "Còn có một tiếng."

"Đúng vậy." Lâm Chí nói, "Chị cũng muốn trông xem con gái Cố đổng thế nào sao?"

"Không xem," Cố Nghiên Thu hơi hơi mỉm cười, "Công tác quan trọng."

"Vậy em cũng không đi xem."

"Không có gì đẹp."

"Dạ." Lâm Chí lên tiếng. Nhưng trong lòng kỳ thật không phải nghĩ như thế, người ta chính là con gái chủ tịch, người thừa kế tập đoàn tương lai, đại nhân vật, thần bí đến khó tin, cho dù có khó coi, thì vẫn "Đẹp".

Sau khi nói như thế, Lâm Chí cũng tự giết chết tâm tư muốn đi xem nữ Thái Tử, an an phận phận mà về chỗ của chính mình.

9 giờ một phút, Cố Nghiên Thu sửa sang quần áo, kéo mở cửa văn phòng, ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi lên tầng cao nhất của tập đoàn.

Đại bộ phận người trong công ty đều không quen biết cô, cô cũng không phải đi tìm Cố Hòa, mà là cùng tiểu Vương tổng bước vào phòng họp. Trong phòng hội nghị đã ngồi đầy người, những người khác đều quen mặt, chỉ có mình cô là lạ mặt.

Tiểu Vương tổng giới thiệu nói: "Đây là Cố Nghiên Thu, giám đốc đương nhiệm bộ môn xx, con gái của Cố đổng."

Mọi người quay mặt nhìn nhau, con gái Cố đổng sao lại đứng về phe tiểu Vương tổng?

Cố Hòa bước vào cuối cùng, vừa thấy Cố Nghiên Thu ngồi ở bên cạnh tiểu Vương tổng thì sắc mặt liền biến đổi, đuôi lông mày Cố Nghiên Thu khiêu khích cong lên, vênh váo tự đắc mà nhìn về phía ông.

Cố Hòa đột nhiên ho khan đến kịch liệt.

Trợ lý sau lưng ông vội móc ra một lọ thuốc từ túi áo, đưa cho ông cùng một cốc nước, vỗ về ngực giúp ông nuốt thuốc xuống.


Cố Nghiên Thu nheo mắt, dư quang hiện lên một tia nghi hoặc.

Tiếng ho khan của Cố Hòa dần dần ngừng lại.

Mọi người lén trao đổi ánh mắt, từ sau khi Cố phu nhân qua đời, tóc Cố Hòa mỗi lúc một bạc hơn, sức khỏe cũng ngày càng sa sút, quản lý công ty cũng càng ngày càng lực bất tòng tâm, khí thế phe Vương tổng càng trở nên kiêu ngạo, nếu không phải do Cố Hòa nắm giữ ưu thế cổ phần, chỉ sợ hiện tại đã sớm vô lực chống cự.

Đầu tuần ai cũng nghe nói con gái Cố Đổng sẽ tới, cứ nghĩ Cố Hòa sẽ được trợ lực, hiện tại xem ra người lại đang đứng về phe Vương tổng, làm người phải biết thức thời, nên ai cũng không khỏi âm thầm ủng hộ khuynh hướng đưa công ty lên sàn của Vương tổng.

Không có gì bất ngờ xảy ra, lần này hội nghị bắt đầu từ khắc khẩu, cũng kết thúc bằng khắc khẩu, Cố Hòa vốn là dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, nhưng lần này trận doanh đối phương lại có thêm con gái ông, khiến ông bị chọc tức giận đến không nhẹ, suýt nữa thì ngất xỉu tại đương trường.

Cố Nghiên Thu về tới dưới lầu, Lâm Chí đã chờ cô được một lát, có mấy cú điện thoại yêu cầu cô tự mình trả lời.

Cố Nghiên Thu gật đầu, quay về văn phòng gọi điện thoại.

Ngắn ngủi một ngày thời gian, tin tức Cố Nghiên Thu là con gái chủ tịch Cố Hòa, cùng việc cô chống lại ba mình giữa đại hội cổ đông đã lan truyền nhanh chóng khắp công ty, giống như cắm một chiếc quạt máy thổi bay cả công ty từ trên xuống dưới.

Lâm Chí nghe tới đâu thì cằm rơi tới đó, vừa nhìn thấy Cố Nghiên Thu thì y như nhìn thấy quỷ, tận đến khi anh tiến vào đưa văn kiện, tuy anh làm bộ không chút để ý nhưng kỳ thật không chuyển mắt mà nhìn chằm chằm đối phương, phảng phất như trên mặt cô có cắm một đóa hoa.

Cố Nghiên Thu nhịn không được nhíu mày, buông bút: "Xảy ra chuyện gì?"

Lâm Chí nghẹn một ngày nghẹn đến mức khó chịu, hỏi: "Chị thật là con gái của Cố đổng?"

"Tôi không giống sao?"

"Không có không có, em chỉ hết hồn thôi."

"Hết hồn đủ chưa? Trở về công tác."

"Dạ."

Lâm Chí ngồi ở ghế trên, chậm chạp không có biện pháp thôi suy nghĩ về đại tin tức kinh thiên động địa này, hai tay anh chống cằm, nhìn màn hình tối đen trước mặt nghĩ thầm: Nho nhỏ giám đốc đột nhiên biến thành nữ Thái Tử, tiểu thuyết còn không dám viết như vậy đi, thật không thể tưởng tượng nổi.

Nữ Thái Tử vừa lộ diện đã có tầm ảnh hưởng không hề nhỏ, cho dù bây giờ cô chỉ bước ra khỏi văn phòng, thì tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong công ty đều biết cô, ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng rất khác xưa.

Cố Nghiên Thu tâm sự nặng nề mà đóng nắp bút máy lại, lấy di động để một bên gởi tin nhắn cho ba cô: 【 hôm nay ba uống gì trong cuộc hợp? 】

Cố Hòa trả lời rất nhanh: 【 ăn thực phẩm chức năng, không cần lo lắng cho ba 】

Cố Nghiên Thu vẫn còn đang đánh chữ, Cố Hòa đã gởi tới một icon gương mặt tươi cười.

【 thân thể quan trọng 】 Cố Nghiên Thu xóa rồi sửa một hồi lâu, cuối cùng vẫn chỉ gởi đi mấy chữ này.

Cố Hòa: 【 cảm ơn 】

Cố Nghiên Thu đè đè khóe mắt cay cay, không thể phủ nhận cô đã gây ra trở ngại cực lớn cho Cố Hòa, dù rằng chính Cố Hòa đã tự đem toàn bộ kế hoạch tỉ mỉ cẩn thận nói với cô, ngay cả khi không có Cố Nghiên Thu, chỉ cần tốn thêm một chút thời gian, Cố Hòa cũng có thể tự mình làm được, nhưng ông lại cam tâm tình nguyện giao nhiệm vụ quan trọng nhất trong toàn bộ kế hoạch cho cô.

Trực giác nói cho Cố Nghiên Thu biết, đây hết thảy ngọn nguồn đều do người mẹ đã qua đời của cô, nhưng Cố Hòa lại chỉ luôn im lặng không hề nhắc tới.

"Cố đổng...... Ngài nên nghỉ ngơi một lát."

"Khụ khụ khụ, đợi thêm chút." Cố Hòa ho khan mãi không dứt, ông dùng khăn tay đè mạnh lên môi, nhìn di động vẫn chưa có tin trả lời, rồi trở mặt màn hình úp xuống bàn, hỏi thư ký mặt đầy lo âu bên cạnh, "Khi nào phúc thẩm?"

"Mười tám tháng này."

"Ừm." Cố Hòa dùng sức mà ho khan một tiếng, nhổ thứ trong miệng vào khăn giấy, ném vào thùng rác, hắng giọng nói, "Đọc lại lịch trình gần đây một lần."

***

Lâm Duyệt Vi đeo ba lô, kéo vali trong tay, phất tay cáo biệt ba mẹ đang đợi xe ngoài đại sảnh, bước lên hành trình minh tinh đầu tiên trong đời.

Nàng ngồi ở hạng thương gia, trước sau không có người, yên tâm mà tháo mũ và khẩu trang xuống, vuốt vuốt mái tóc dài, khuỷu tay chống đầu gối mà xem di động, đường đi nhàm chán, nàng click mở Weibo quấy rầy Giang Tùng Bích trước, Giang Tùng Bích đang làm gia súc của xã hội mới, cuối tuần buổi sáng tuyệt đối không dậy sớm, nên không trả lời tin nhắn của nàng.

Lâm Duyệt Vi không biết vì sao lại mở danh bạ lên, hiện tại có rất nhiều phần mềm liên lạc phổ biến, còn rất ít người dùng cách gọi điện thoại truyền thống để liên lạc nhau, ngoại trừ quảng cáo qua điện thoại, tiếp theo đập vào mi mắt nàng chính là tin nhắn tối hôm qua từ Cố Nghiên Thu.

Lâm Duyệt Vi trong lòng mặc niệm ba lần: Mình thực nhàm chán chỉ là đang tìm lạc thú, không phải thật sự muốn gọi điện thoại cho chị ấy.

Ngón tay nàng nhẹ nhàng nhấp vào icon gọi, lập tức nhắm mắt lại, rồi híp mắt nhìn sang, đã thuận lợi gọi rồi.

Cố Nghiên Thu có cuộc sống cuối tuần khá quy luật, buổi sáng chạy bộ, ăn bữa sáng, rồi mới công tác, quy luật đến cứng nhắc.

Cố Nghiên Thu đang đeo một chiếc tai nghe Bluetooth nghe nhạc, thấy tiếng điện báo trong nháy mắt liền giơ tay ấn nghe, mắt ở trên máy tính vẫn không dời đi, đôi môi đỏ lương bạc khẽ mở, "Alô."

Lâm Duyệt Vi cảm thấy chính mình nhất định là do buổi sáng ăn nhiều quá, nên mới cảm thấy người có tính lãnh đạm, vậy mà sao nghe giọng lại có chút quyến rũ.

Lâm Duyệt Vi gậy ông đập lưng ông, khẩn trương nói: "Em, em gọi lộn số."

Cố Nghiên Thu sửng sốt, nhìn thoáng qua màn hình di động.

"Lâm tiểu thư?"

"Em nói em gọi lộn số."

"Chị nghe thấy được." Tay Cố Nghiên Thu rời khỏi bàn phím, ngã người để ghế dựa bật hẳn ra sau, điều chỉnh dáng ngồi thoải mái nhất, cong môi cười nói, "Ừmm...... Cho nên bây giờ em muốn cúp điện thoại sao?"

Esley: trời~ tác giả giết chết tui luôn đi :(((((((((( không edit nữa đâu huhuhu ngọt tới ê cả răng