Editor: Yan lão sư

Đêm đầu tiên ở bên nhau...

Mắt có chút cay xót rồi.

Lâm Duyệt Vi luôn hay bực bội mỗi khi thức dậy, không có đặc biệt nghiêm trọng, nhưng mà đang buồn ngủ ngập trời lại có người luôn quấy rầy không yên thì hoàn toàn khác biệt, một dòng máu nóng từ lục phủ ngũ tạng lập tức vọt thẳng lên đỉnh đầu.

"Cố Nghiên Thu"

"Huh?" Cố Nghiên Thu xoa xoa mắt

"Chị ...." Lâm Duyệt Vi tức đến ngực phập phòng theo, lời còn chưa nói xong, mắt vừa mới nhắm lại bị xoa xoa đến chảy cả nước mắt.

Hai người "tay trong tay lệ đầy mắt", sau khi nước mắt theo hốc mắt chảy xuống Lâm Duyệt Vi mới thấy rõ được gương mặt cô gái trước mắt mình, nhìn chằm chằm không nhúc nhích suốt mấy giây.

Cố Nghiên Thu hỏi: "Sao vậy?"

Lâm Duyệt Vi nghiến răng nghiến lợi: "Sao không chịu để em ngủ?"

"Chị đâu có không cho em ngủ?"

"Tay chị kìa." Lâm Duyệt Vi kéo dài than thở: "Rút ra được không, cấn em sắp chết rồi."

"Oh" Cố Nghiên Thu cúi đầu nhìn nhìn rồi rút tay về, Lâm Duyệt Vi cảm nhận lại được chiếc gối mềm mại kia sau ót mình rồi, cơn buồn ngủ lại quay về, ngáp một cái đến chảy cả nước mắt.

"Em ngủ tiếp đây" , Lâm Duyệt Vi dùng tay lau nước mắt rồi lại khép mắt tiếp tục mộng đẹp.

Cả căn phòng im bặt không một tiếng động, Lâm Duyệt Vi lại mở mắt, nhìn Cố Nghiên Thu đang ngẩn người hỏi: "Chị sao vậy?"

"Không có gì, ngủ đi" chân mày Cố Nghiên Thu nhíu nhẹ đến khó có thể bị phát hiện được.

Lâm Duyệt Vi bị đánh thức một lần nên cũng tỉnh được phần nào, lúc nãy đâu có như vậy, Cố Nghiên Thu thẫn thờ như vậy rõ ràng đang suy nghĩ chuyện gì, Lâm Duyệt Vi làm sao có thể làm lơ mà tiếp tục ngủ được nữa.

"Chị đang suy tư gì đó?" Lâm Duyệt Vi vươn tay kéo cô ôm vào lòng, ôn nhu hôn nhẹ một cái trên trán.

"..." Cố Nghiên Thu trầm mặc một chút rồi, nhả ra đúng một chữ: "Cấn"

Lâm Duyệt Vi: "..."

Nàng nói: "Vẫn chưa buồn ngủ lắm, tí nữa lại ngủ tiếp cũng không sao, có chuyện gì chị có thể nói cho em biết mà."

Cố Nghiên Thu nói: "Ý chị là bị cấn, trước đây lúc ôm em sao em không nói như vậy?"

"Trước đây là lúc nào?" Lâm Duyệt Vi nhíu mắt.

"Lúc chưa yêu nhau"

"Lúc đó chỉ lo vui vẻ, làm gì còn để ý đến mấy chi tiết này, đừng nói là bị cấn, cho dù là phải đứng ngủ cả đêm, chỉ cần ở cùng với chị, em cũng chịu."

"Vậy tại sao ...?" Cố Nghiên Thu mím môi

"Huh?"

Cố Nghiên Thu ngước mắt lên nhìn nàng: "Tại sao lúc quen nhau và chưa quen nhau lại không ...", miệng vẫn còn mở nhưng lại không biết nên dùng từ gì để hình dung loại không khí kì lạ của lúc này.

Cô vẫn chưa nói hết lời nhưng Lâm Duyệt Vi lại nghe hiểu. Nhớ lại ngày hôm nay vừa ở bên nhau, không, là tối nay, động một chút lại đàm phán, lại thỏa thuận, khắc khẩu trừng qua cãi lại có chỗ nào giống mấy cặp đôi bình thường khác, mà cho dù mấy đôi kia người ta có khắc khẩu, làm sao có thể thường xuyên như vậy, hoặc là khi không có tình chàng ý thiếp thời kì yêu đương say đắm chưa từng nói nặng đối với lời nào sao? Dù rằng các nàng không nặng lời với nhau, nhưng nghĩ lại cũng có chút không giống lẽ thường cho lắm.

Lâm Duyệt Vi khẽ mở miệng: "Em chưa từng yêu đương."

Cố Nghiên Thu: "Chị cũng vậy."

Hai người thậm chí còn chưa có nụ hôn sâu nữa là.

Làm sao bây giờ?

Lâm Duyệt Vi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Mình cùng nhau học, học cách yêu thương bạn gái mình, được không?"

Cố Nghiên Thu gật đầu.

Ánh mắt cô ngoại trừ có chút mông lung còn ẩn giấu một loại bất an, bất an với những việc bản thân không có cách nào dự đoán được. Lâm Duyệt Vi đau lòng ôm chặt hơn, thả một nụ hôn lên môi cô: "Đừng sợ."


Cố Nghiên Thu dúi mặt vào lòng nàng cọ cọ vài cái.

Lâm Duyệt Vi đối với hành động này mười phần hưởng thụ, hai tay càng siết chặt hơn, sau lại hôn thêm mỗi bên trái phải mặt cô một cái rồi hỏi: "Buồn ngủ chưa?"

"Vẫn chưa, em ngủ trước đi, chị đọc sách một chút."

"Muốn chị ngủ với em."

"Được thôi." Cố Nghiên Thu đồng ý rồi với tay tắt đèn bên đầu giường mình

Lâm Duyệt Vi nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Em còn tưởng chị lại tại sao chứ nữa"

Cố Nghiên Thu lộ ra ánh mắt vạn phần bất đắc dĩ, cô hay hỏi "tại sao chứ" nhưng không phải bị khờ, ngủ cùng bạn gái kiêm lão bà bất luận lúc nào, ở đâu đều là hiển nhiên không cần hỏi nhiều.

Lâm Duyệt Vi mỉm cười hài lòng: "Ngủ ngon!" rồi rút hai tay ra, hai người nằm thẳng, tay nắm tay, chân gác lên nhau mà ngủ.

"Ngủ ngon!"

"Mình hứa với nhau một việc đi." Trước khi ngủ, Lâm Duyệt Vi mơ mơ màng màng nói.

"Hứa việc gì?"

"Hứa ngày mai không thể cãi nhau, ai bắt đầu trước sẽ bị ôm ngủ cả đêm." Cánh tay bị đơ so với cổ đâu quả thực không thể xem là chuyện nhỏ đâu. Bao ác!

"Thành giao!" Cố Nghiên Thu tự nhủ tính của mình so với Lâm Duyệt Vi vẫn còn tốt hơn rất nhiều, trận này làm sao có thể thua.

Một giây cuối cùng ý thức kia cũng buông bỏ vũ khí, đầu hàng mà ngủ say, trong đầu Cố Nghiên Thu tự nhận thấy quy tắc này thật so với tình nhân bình thường một chút cũng không giống nhau, đến khi nào mới có thể yêu đương bình thường đây.

Lâm Duyệt Vi tuy không có để tay gối dưới cổ Cố Nghiên Thu, nhưng sau khi xác nhận quan hệ, tư thế vốn đã không an phận của nàng lại thêm hào phóng, chừng sau nửa tiếng, giấc ngủ sâu hơn liền để mặt mình hướng đến Cố Nghiên Thu, tay chân đều để hết lên người cô.

Cũng do tư thế ngủ này mà buổi tối khi Cố Nghiên Thu ngồi dậy, nàng bị đẩy ra liên tiếp hai lần, mơ mơ màng màng mở to mắt lập tức thấy một bóng đen đang ngồi bên cạnh giường.

Tình cảnh này với Lâm Duyệt Vi đã quá quen, nàng đưa tay mở đèn, đoán chừng Cố Nghiên Thu sắp xuống giường liền kéo người lại ôm chặt vào lòng, hai cánh tay từ phía sau vòng lên trước giữ chặt cô.

"Tỉnh lại đi, Cố Nghiên Thu" Lâm Duyệt Vi dựa vào lỗ tai cô mà gọi.

"Cố Nghiên Thu"

"Bạn gái ơi"

"Lão bà à"

"Tiểu khả ái"

"Tỉnh lại đi, Cố đáng yêu"

Nàng không còn cố kị nữa, cứ kêu loạn lên, Cố Nghiên Thu tất nhiên không có phản ứng, có điều dạo gần đây bệnh tình so với trước kia cũng nhẹ đi rất nhiều rồi, bác sĩ cũng nói xác suất có thể đánh thức là rất lớn.

Lâm Duyệt Vi không dám buông tay, sợ cô rời giường đi xuống lầu, cho nên nàng cứ giữ tư thế ngồi, một tay che lại mắt của Cố Nghiên Thu, tay khác từ phía sau nâng cổ cô, kéo cô gần sát mình.

Hôn một Cố Nghiên Thu đang mộng du tính ra Lâm Duyệt Vi vẫn giàu kinh nghiệm, nàng còn phát hiện thêm lúc Cố Nghiên Thu không lộn xộn cảm giác tốt hơn nhiều, càng hôn càng động tình, chậm rãi hạ cơ thể Cố Nghiên Thu thấp xuống một chút. Mãi đến khi ngón tay Cố Nghiên Thu giật nhẹ, bàn tay kéo áo trên đầu vai nàng, trong lòng bàn tay cảm nhận được hàng mi khẽ lay động.

Lâm Duyệt Vi vui mừng không nghĩ đến đánh bậy đánh bạ lại trúng, càng thêm cố gắng.

***

Cố Nghiên Thu dựa vào đầu giường, hai mắt mờ mịt nhìn tay mình, rồi nhìn Lâm Duyệt Vi đang ngồi bên người mình.

Đây là lần đầu tiên cô tỉnh lại trong cơn mộng du.

Lâm Duyệt Vi mắt con cong mỉm cười.

Cố Nghiên Thu mệt mỏi duỗi một bàn tay, Lâm Duyệt Vi ngồi quỳ trên giường kéo Cố Nghiên Thu vào lòng, khẽ nâng tay đặt trên trán cô, mọi thứ bình thường, độ ấm trên trán cũng bình thường, hỏi cô: "Chị có chỗ nào không thoải mái không?"

Cuối cùng thì cái lý luận vớ vẩn đánh thức người mộng du sẽ ảnh hưởng tính mạng hay để lại di chứng nghiêm trọng là ở đâu chui ra vậy chứ.

Cố Nghiên Thu im lặng một hồi mới khàn khàn trả lời: "Không có, nhưng chị khát nước."

"Em đi rót nước cho chị"

Lúc đút nước cho Cố Nghiên Thu còn hỏi thêm: "Chị muốn gì nữa không?"


Cố Nghiên Thu thong thả chớp mắt trả lời: "Muốn ngủ."

"Chị ngủ đi, em canh cho chị." Lâm Duyệt Vi đặt Cố Nghiên Thu nằm xuống giường, nàng nằm nghiêng một bên, một tay chống đầu, tay khác vỗ nhẹ sau lưng cô dỗ dành người yêu vào giấc ngủ.

Cố Nghiên Thu nhìn nàng thật lâu thật kĩ.

Lâm Duyệt Vi nhỏ nhẹ hỏi: "Chị sao vậy?"

"Em có chút giống Ba chị" Cố Nghiên Thu nhắm mắt lại, khóe môi cong nhẹ

Lâm Duyệt Vi bỏ tay xuống, trong nháy mắt Cố Nghiên Thu cứng đờ.

Lâm Duyệt Vi cười đểu một cái rồi nói: "Thế này còn giống Ba chị không hả?"

Cố Nghiên Thu xoay người, gậy ông đập lưng ông, Lâm Duyệt Vi giật mình, mém chút rớt luôn xuống giường.

Cố Nghiên Thu: "Ngủ!"

Trong giọng nói rõ ràng mang theo tiếng cười.

Lâm Duyệt Vi chờ cho người nhắm mắt lại mới lội qua, dỗ cô ngủ. Tiếng hít thở của Cố Nghiên Thu đều đều không quá lớn, Lâm Duyệt Vi vẫn còn buồn ngủ, trong không gian đều thoang thoảng mùi hương dễ chịu của Cố Nghiên Thu.

Lâm Duyệt Vi biết giữa vợ chồng hoặc là vợ vợ với nhau sẽ làm chút việc gì đó, cứ thuận theo tự nhiên sẽ tiếp tục phát sinh, vừa nãy Lâm Duyệt Vi men theo cảm giác mà nơi nào đó bên trong cơ thể dường như được mở ra, tức khắc trong đầu tràn ngập một ít suy nghĩ sắc dụ.

Lâm Duyệt Vi nhích gần về phía Cố Nghiên Thu, cưỡng bức bản thân mình nhắm mắt.

Ngày hôm sau tỉnh dậy nàng không biết trong lúc ngủ có chuyện gì mà khi thức dậy đầu óc có chút choáng váng.

Cố Nghiên Thu không còn nằm trên giường, Lâm Duyệt Vi xoa nhẹ thái dương, cầm lấy điện thoại ở đầu giường, Vương Viên Viên nói buổi sáng muốn đến đây một chuyến đưa kịch bản cho nàng, hỏi lúc nào thì được.

Lâm Duyệt Vi nhìn đồng hồ, 7 giờ rưỡi sáng, nhẩm tính thời gian, gởi một tin nhắn trả lời mình sau 8 giờ rưỡi đều ở nhà. Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Cố Nghiên Thu bước vào, trên tay là đồ dùng để rửa mặt.

"Em dậy rồi à?"

"ừm." Lâm Duyệt Vi khóa điện thoại rồi dựa vào gối nằm nhìn cô: "có muốn em giúp chị không?"

"Không sao, cũng không nhiều đồ lắm, gần xong rồi."

Cố Nghiên Thu tạm thời mang đồ dùng rửa mặt sang rồi mới đứng ở phòng rửa mặt làm thủ tục buổi sáng, Lâm Duyệt Vi ngồi trên giường có thể thấy được nửa người của cô, cảm giác vô cùng mới mẻ, nàng leo xuống giường bước theo vào phòng rửa mặt, cúi đầu định lấy bàn chải đánh răng thì phát hiện đã được bôi kem sẵn rồi.

Cố Nghiên Thu nhìn lướt qua, trong miệng vì còn bàn chải đánh răng nên không nói chuyện được, nhưng mắt cong lên nhìn ra là tâm tình thật sự rất tốt.

Lâm Duyệt Vi nhìn bàn chải rồi nở nụ cười.

Kem đánh răng là của Cố Nghiên Thu – vị trà xanh.

Cố Nghiên Thu rửa mặt xong, cố ý nán lại đợi Lâm Duyệt Vi, hai người lại hôn, khoang miệng tràn ngập vị trà xanh.

Lâm Duyệt Vi hơi chép miệng, chuyện hôn hít ngày càng có cảm giác hưởng thụ hơn, so với hôm qua binh hoang mã loạn thoải mái hơn nhiều, chỉ cần môi chạm môi liền thấy thật tốt đẹp, chuyện khác đều chỉ là dệt hoa trên gấm.

"Buổi tối thử mùi cam nha." Lâm Duyệt Vi thưởng thức xong vị trà xanh liền đề nghị.

"Được, em có muốn chị mua thêm kem đánh răng mùi khác không? Bạc hà chẳng hạn, hay các loại trái cây?" Cố Nghiên Thu hỏi.

Lâm Duyệt Vi để trán trên vai cô cười: "Chị hơi lố rồi đó, hay trực tiếp một chút, chị mua luôn kẹo cao su các mùi khác nhau đi, kem đánh răng quá nhiều không dùng hết một lúc được đâu."

Cố Nghiên Thu như bừng tỉnh cơn mê: "Sao chị không nghĩ đến nha, em thông minh quá đi!"

Lâm Duyệt Vi nín cười, ngẩng mặt nhìn cô: "có ai nói với chị lúc chị khen người khác thật..."

"Thật làm sao?"

"Thật quá lố điiii"

"..."

Lâm Duyệt Vi lại cười thêm một trận nữa rồi đưa tay nựng mặt cô: "Đủ rồi, không giỡn nữa, xuống lầu làm bữa sáng thôi."


"Hôm nay dậy muộn không kịp làm, chị đặt thức ăn rồi." Cố Nghiên Thu

"Oa" Lâm Duyệt Vi khoa trương lấy hai tay bưng mặt nói: "Em cũng chưa nghĩ đến mình có thể gọi món, sao chị lại có thể thông minh như thế chứ!"

Cố Nghiên Thu lặp lại: "Có ai nói với em lúc em khen người khác ..."

Lâm Duyệt Vi càng khoa trương cắt lời cô: "Có rồi có rồi, thật làm lố, em tự biết nhưng mà chị nên tin là em một mảnh nhiệt tình đi mà."

Cố Nghiên Thu theo thói quen tính mở miệng.

Lâm Duyệt Vi đột ngột hôn lên môi cô một cái, chặn luôn cánh môi chỉ vừa kịp hé kia.

Cố Nghiên Thu sửng sốt.

Lâm Duyệt Vi: "Khi nào đồ ăn đến?"

Cố Nghiên Thu vẫn đang bàng hoàng, trả lời: "Điện thoại chị để dưới lầu, không để ý nữa, lúc lên đây thì còn hai mươi phút."

"Chắc cũng không hơn kém bao nhiêu, mình chạy nhanh xuống lầu đi." Lâm Duyệt Vi đưa tay ra nắm lấy tay cô, cùng dắt tay nhau đi xuống cầu thang.

Lâm Duyệt Vi vừa ăn sáng vừa nhìn điện thoại nói: "Em sắp phải vào đoàn phim rồi, Vương Viên Viên sáng nay sẽ đến đưa kịch bản cho em, nhân vật trong phim thân thủ rất tốt nên có khả năng phải đến tổ huấn luyện trước mấy ngày."

"Cụ thể là khi nào?"

"Còn khoảng hơn một tuần, sau đó còn một thông báo chủ nhật phải bay đến nơi khác làm tham dự hoạt động, thứ hai trở về."

"ừm." Cố Nghiên Thu cúi đầu húp một hớp cháo.

"Chị sẽ nhớ em chứ?" Lâm Duyệt Vi thấy thái độ điềm tĩnh kia, bỗng nhiên buột miệng hỏi.

"Huh?" Cố Nghiên Thu dường như không nghe rõ, dùng ánh mắt ý bảo nàng lặp lại.

"Không có gì, em chỉ hỏi gần đây chị có phải đi công tác không?"

Cố Nghiên Thu nhíu mày, lúc này hình như nàng không nói đến nhiều chữ như vậy, trả lời: "Không cần, tạm thời chưa có sắp xếp. Đúng rồi, chị sắp được thăng chức, hai ngày kế sẽ có thông báo chính thức, trong thời gian này có thể sẽ tương đối bận rộn."

Cô đã có được tín nhiệm từ phe của họ Ngô, cũng được Cố Hòa sau lưng ủng hộ, đồng thời duy trì cạnh tranh với Cố Phi Tuyền, hai người ở công ty như nước với lửa, làm đến lòng người hoang mang.

"Không sao, em cũng rất bận." Lâm Duyệt Vi nói.

"Buổi tối em muốn ăn gì? Chị sẽ mua một chút rau, hay em muốn ra ngoài ăn?" Cố Nghiên Thu bỏ muỗng xuống, dùng khăn giấy lau miệng, sau đó lấy Phật châu trên cổ tay xuống, lần nhẹ trong lòng bàn tay mình.

"Ăn ở nhà đi, em muốn ăn..." Lâm Duyệt Vi nhớ lại mấy món ăn trong trí nhớ, bất thình lình nhìn qua Cố Nghiên Thu giọng điệu bỡn cợt tươi cười.

"Cố Nghiên Thu"

"Chị lên lầu thay đồ."

Hai người đồng thời lên tiếng, Cố Nghiên Thu nói xong liền đi, Lâm Duyệt Vi hướng về bóng cô nói với theo: "Chờ em với."

Chờ gì nữa chứ? Nàng có làm gì uy hiếp Cố Nghiên Thu đâu, nàng cũng không biết, chỉ biết phải nói trước một câu như vậy thôi.

Lúc Cố Nghiên Thu xuất hiện, Lâm Duyệt Vi có chút hơi ngốc lăng, cô hôm nay mặc một bộ âu phục màu xám, áo sơ mi quần tây, trên mũi là một cặp kính gọng vàng phong cách retro, đang chầm chậm bước xuống cầu thang.

(Ảnh minh họa - By Yan lão sư)

"Chị bị cận à?" Lâm Duyệt Vi nuốt nước miếng, nàng không hề biết chuyện này.

"Không có, là kính 0° thôi" Cố Nghiên Thu hỏi: "Chị đeo kính nhìn đẹp không?"

"Đẹp." Đâu chỉ đẹp, là MÊ NGƯỜI!

"Uh, chị cũng thấy đẹp." Cố Nghiên Thu mỉm cười nói: "Chị đi làm đây."

Lâm Duyệt Vi nói: "Từ từ"

Cố Nghiên Thu đứng ở hành lang, quay đầu lại nhìn: " Sao vậy?"

Lâm Duyệt Vi chùi miệng xong bay đến hôn cô một miếng: "Chạy xe cẩn thận."

Cố Nghiên Thu sờ lên cánh môi cũng hôn trả lại nàng, cười nói: "Xin lỗi, chị chưa có thói quen này, lần sau chị sẽ nhớ kĩ."

"Tạm biệt, buổi tối gặp."

"Tối gặp lại."

Cố Nghiên Thu đóng cửa lại, Lâm Duyệt Vi còn đang sững sờ đứng bất động, trời ạ, Cố Nghiên Thu tại sao lại có thể xinh đẹp như thế chứ? Đã đẹp lại còn bày đặt trang điểm làm gì, ra ngoài lại dẫn bao nhiêu ong bao nhiêu điệp nữa đây chứ.

Lâm Duyệt Vi ngồi ăn, tâm tư cũng không còn phân biệt được mùi vị gì nữa, xử lý hết thức ăn trên bàn. Lâm Duyệt Vi một ngày ăn hai bữa, bữa sáng là ăn nhiều nhất, năng lượng cả ngày trên cơ bản đều dựa vào bữa ăn này cung cấp.

Nàng ngồi trên sô pha, hai mắt nhìn về phía trước đến xuất thần, trong đầu đều là Cố Nghiên Thu, có gì đó sai sai, Lâm Duyệt Vi cảm giác có chút sai sai, cặp đôi khác có phải cũng giống các nàng, bình bình đạm đạm không có gì gọi là mãnh liệt sao? Các nàng còn chưa bước vào thời kì yêu cuồng nhiệt, sao lại phi thẳng đến giai đoạn bình đạm cuối cùng này?


Lâm Duyệt Vi vuốt vuốt mái tóc mình, vẫn tìm không ra vấn đề nằm ở đâu. Chẳng lẽ tiểu thuyết và TV đều gạt người? Tác giả viết là viết vậy thôi, thật ra cũng chưa hề yêu đương sao?

【 Chị đến tiểu khu rồi 】 điện thoại vang lên một tiếng, là tin nhắn của Vương Viên Viên.

Lâm Duyệt Vi đi thay một chiếc quần dài rồi tùy tiện khoác thêm cái áo, cầm điện thoại ra cửa.

Vương Viên Viên đưa tập kịch bản thật dày cho nàng, lúc gần đi bị Lâm Duyệt Vi gọi lại: "Viên Viên"

Vương Viên Viên: "Hả?"

Lâm Duyệt Vi: "Chị có... không có gì."

Vương Viên Viên có chút hoang mang khó hiểu.

Nàng có chút hoảng hốt, mém chút cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, gặp ai cũng muốn học hỏi kinh nghiệm yêu đương mà quên mất Vương Viên Viên chính là người của công ty.

Vương Viên Viên: "Chị đi trước nha Vi Vi."

Lâm Duyệt Vi mỉm cười vẫy tay.

Vương Viên Viên đi được hai bước thì quay đầu lại, nhìn nàng một cái thật lâu rồi mới đi tiếp.

Lâm Duyệt Vi tâm sự nặng nề ôm kịch bản trở về nhà

Leng keng ——

【 Tây Cố: Chị đến công ty rồi 】

【 Hai Chữ Mộc: Ừm 】

【 Tây Cố: [ hôn gió ]】

【 Hai Chữ Mộc: moaz moaz 】

Lâm Duyệt Vi tay trái cầm kịch bản, tay phải cầm điện thoại mở ra số điện thoại của Giang Tùng Bích kinh nghiệm tay chơi tình trường già đời, do dự một chút, vẫn cầm lại kịch bản, chuyện tình cảm trong nhất thời cũng khó làm rõ, vẫn là sự nghiệp quan trọng, thời gian khai máy sắp lửa xém lông mày rồi, nàng không thể có sai sót gì được.

《 Đô Thị Sương Mù 》là một bộ phim truyền hình dài tập nhưng lại không như những bộ phim dài tập khác, luôn có mối liên hệ chặt chẽ giữa các vụ án với nhau, đến cuối cùng một khi kết nối lại chính là một mạng lưới tội ác khổng lồ, mọi người đều bị kéo vào chiếc bẫy này. Kịch bản vô cùng tinh tế, được cải biên từ một cuốn tiểu thuyết trên Tấn Giang, gọi là phim truyền hình, không bằng xem đây chính là phiên bản dài hơn của phim điện ảnh, chỉ có 35 tập, bình quân 5-6 tập là một vụ án, nội dung cũng khá nhiều, so với một bộ phim truyền hình 70-80 tập phong phú hơn rất nhiều.

Theo kịch bản, bộ phim được bắt đầu bởi một án mạng ngoài ý muốn của một cô gái thành phố, nhịp phim nhanh gọn, mỗi nhân vật đều có đất diễn, sống động trên mặt giấy, nội dung cảm động. Lâm Duyệt Vi đọc một mạch từ sáng đến xế chiều, một hớp nước cũng chưa uống, đến khi thấy được kết cục mới thở dài một hơi. Kịch bản này...

Kịch bản so với tiểu thuyết có tương đối không ít cải biên. Lâm Duyệt Vi đã từng đọc qua tiểu thuyết, văn phong của tác giả có chút cạn, có không ít câu vàng, miêu tả rất chi tiết nhưng đồng thời cũng rườm rà, kéo chậm tiết tấu câu chuyện. Đọc và xem là hai hình thức trải nghiệm khác nhau, trong kịch bản đại đa số là thông qua động tác và thần thái của nhân vật, lời thoại trong kịch bản đã được điều chỉnh, Lâm Duyệt Vi khi đọc xong tác phẩm này đã rất thích, nhưng khi chuyển thể từ tiểu thuyết sang phim ít nhiều sẽ do nguyên nhân chủ quan hay khách quan mà làm mất đi tinh túy của tác phẩm, vậy mà đến khi đọc xong kịch bản hoàn chỉnh, Lâm Duyệt Vi phải công nhận biên kịch này là một thiên tài, hoàn toàn nắm giữ được mạch truyện, thêm phần hoàn thiện cho tác phẩm, gọt giũa đi chi tiết dư thừa, tạo thành một kịch bản phim truyền hình vô cùng hoàn hảo.

Lâm Duyệt Vi lật lại trang bìa kịch bản xác nhận tên biên kịch: Dương Khiếu – chính là tên của đạo diễn. Phim này là Dương Khiếu tự đạo diễn, nhiều năm qua đi, rất nhiều người đã quên Dương Khiếu chính là xuất thân từ biên kịch, tác phẩm đầu tiên gây ra không ít chấn động nhưng không biết vì lý do gì lại rẽ hướng làm đạo diễn, không theo nghề cũ của bản thân nữa.

Lần này ông ấy có vẻ đã quyết tâm được ăn cả ngã về không.

Lâm Duyệt Vi, tại sao không chứ? Chỉ qua hai trang bìa của kịch bản với cái tên Dương Khiếu, Lâm Duyệt Vi cũng phảng phất cảm nhận được một người đàn ông quá tuổi trung niên, tóc đã ngả hoa râm đang cặm cụi bên bàn sách miêu tả từng chi tiết qua mỗi câu chữ, tạo để nên một tác phẩm tinh tế như thế này.

Bộ phim này ngay từ lúc quảng bá đã không giới thiệu tên của biên kịch, cho đến bay giờ cũng không có, nói vậy chính là Dương Khiếu có ý ẩn đi, lý do là gì? Lâm Duyệt Vi đoán không ra, cũng không muốn đoán, đối với một đạo diễn kiêm biên kịch, tác phẩm là tượng trưng cho linh hồn của bản thân, mà diễn viên – chính là công cụ trợ giúp thể hiện phần tư tưởng cùng linh hồn kia.

Diễn viên chính là linh hồn của tác phẩm sao? Không, chính là đạo diễn. Có lẽ có vài diễn viên có khả năng dùng bản thân chuyển tải phần linh hồn đó, nhưng những người như vậy, bản thân đã là một truyền kì rồi. Truyền kì như vậy, toàn bộ giới nghệ sĩ thật không có mấy người, ít ỏi đến mơ hồ.

Vai của Lâm Duyệt Vi chính là đội phó đội điều tra hình sự, nữ trinh sát duy nhất trong đội, không chỉ là nhân tài công nghệ cao mà còn là người cực kì bình tĩnh, tâm tư tỉ mỉ, thân thủ cao siêu, chỉ đứng sau nam chính đóng vai đội trưởng - tính có chút nóng nảy, làm việc như sấm rền gió cuốn, một vai khá là phổ biến. Đa số thời gian đều là phá án, hoặc ở cùng đội trưởng, hoặc dẫn theo cấp dưới đơn độc hành động, tính cách khá mạnh mẽ. Quan trọng nhất chính là cùng nam chính hay nam phụ ba bốn năm hay các động vật giống đực không có chút tình cảm gút mắc nào, duy chỉ có một đoạn tình yêu đã qua, bạn trai mấy năm trước vô lý bị giết chết, vẫn chưa phá được án. Lúc ấy nàng vẫn đang là cảnh sát, vì chuyện này mà trở nên máu lạnh vô tình, đến sau này dần dần mới tìm được ý nghĩa nhân sinh.

Lâm Duyệt Vi kiểm lại, cảnh diễn duy nhất với bạn trai đã qua đời chính là ảnh chụp. Nàng nhẹ nhàng thở ra, không phải cự tuyệt chụp ảnh tình cảm mà chính là nàng còn chưa rõ chuyện yêu đương, nếu phải diễn cảnh tình cảm sợ là rất khó đi.

Đáng nhắc đến chính là《 Đô Thị Sương Mù 》không có bất cứ CP nào, nam chính là trẻ mồ côi, nữ chính thứ nhất – thứ nhất này là dựa theo số cảnh diễn, thật ra cũng không phải là người yêu của nam chính. Đây hoàn toàn là một nhóm điều tra hoàn chỉnh, nội dung chính là phá án, còn lại chính là những con người đơn giản, trong sáng.

Cảnh kết chính là văn phòng cục cảnh sát, một đám người nói lời trêu chọc, xô đẩy lẫn nhau, ném văn kiện qua lại, Lâm Duyệt Vi thủ vai đội phó bước đến với cảnh phục trên người, biểu tình nghiêm túc dặn dò cấp dưới việc gì, trên mặt tân binh khắc chế hưng phấn, đánh giá hoàn cảnh làm việc của mình.

Một đồng nghiệp đi quang qua, hướng đội phó hô một tiếng rồi lại làm ra động tác kì lạ, đội phó nhịn không được cười mắng một tiếng: "Ấn nút biến!"

Điện thoại trên bàn làm việc vang lên, một cảnh sát tiếp điện thoại, dựng lên ngón trỏ rồi nghiêm túc trả lời: "Được, chuyển qua đây đi!"

"Anh em, có vụ án mới."

Mọi người ngước mắt lên, máy quay lướt đến một đôi mắt sắc bén rồi rất nhanh cắt đi, màn hình dần tối lại, âm thanh huyên nào vừa nãy trong cục cảnh sát ngày càng xa, kế đến là tiếng còi xe cảnh sát vang lên, cuối cùng im lặng, kết thúc!

Lâm Duyệt Vi đọc lại vụ án cuối cùng một lần nữa, phân cảnh kết thúc chính là cảnh diễn nội tâm, cảm xúc rất mãnh liệt, nàng tự nhốt mình trong toilet, nhắm mắt cố gắng thử nhập vai.

***

Cố Nghiên Thu đỗ xe trong garage, sắc mặt ửng đỏ, đang thì thầm gì đó vào điện thoại, mở cửa xe, một chân cũng đặt ra ngoài lại thu trở về, mở sáng màn hình điện thoại, tiếp tục mở ra trình duyệt lướt web – một tab trên đó vẫn còn chưa tắt đi: không thể không biết – 10 kỹ xảo hôn môi khiến bạn gái muốn ngừng mà không được.

Tác giả có lời muốn nói:

Hai người kia còn chưa tìm được cách yêu đương thích hợp, cứ từ từ...

Năng lực học tập của Cố công vẫn là hơn một chút 2333

Yan lão sư: a a a a a a a càng edit càng tủi thân mà T_T