Dịch: phuongkta1

Biên: Cún Con

***

Cọp tinh Lục Sơn Quân cũng không tiếp tục nhảy vọt tới, cứ như vậy từng bước một đi tới năm người còn lại, khóe miệng còn phát ra từng tiếng gừ tựa như đặt một tảng đá lớn vào trong lòng mọi người ở đây, khiến hô hấp của đám người Lục Thừa Phong cũng trở lên cực kỳ khó khăn.

Đó là tồn tại mà bọn họ hoàn toàn không thể đối đầu, nghĩ đến động tác quỷ dị vừa rồi của mãnh cọp, rồi so sánh với thân pháp và khinh công của mình, cảm thấy muốn chạy thì cũng rất khó!

Tiếng gừ của Lục Sơn Quân càng ngày càng gần, miệng cọp lộ ra răng nanh thật dài, Yêu khí phát ra quấn quanh đám người Lục Thừa Phong, thể hiện rõ nhất chính là cảm giác áp bách cực kỳ to lớn ở trên thân bọn họ.

Áp lực khi đối mặt với cọp tinh, cao xa hơn rất nhiều so với việc đối mặt với bất cứ tiền bối võ lâm vang danh nào đó, mấy người còn lại đều không có dũng khí ra tay một lần nữa, càng đừng đề cập đến việc bận tâm đến bốn đồng bạn kia.

"Đông đông đông đông đông..."

Nhịp tim Lục Thừa Phong kịch liệt nhảy lên, hô hấp dồn dập, mặt mũi rịn đầy mồ hôi, đầu óc vào lúc này cực kỳ trống rỗng.

Y cũng là người gần mãnh cọp nhất, thậm chí có thể ngửi được hơi thở nồng đậm của dã thú từ trên người nó truyền đến.

"Kẽo kẹt kít..."

Trơ mắt nhìn cọp tinh càng ngày càng gần, song quyền Lục Thừa Phong gắt gao xiết chặt, bày ra thế quyền Lục gia. Y không thể cứ như vậy chờ chết, coi như biết rõ không địch lại cũng sẽ liều mạng một phen. Lục Thừa Phong tin tưởng những đồng bạn của mình cũng sẽ như thế, ánh mắt liếc qua bốn người khác cũng thấy bọn họ đã bày ra tư thế của riêng mình.

"Ôi... Đây là lần đầu ta nhìn thấy võ giả nhân tộc. Nếu trước đây tiên sinh không có dạy bảo, có lẽ ta sẽ nếm thử thịt của các ngươi xem mùi vị có ngon hơn không."

Trong lúc tiếp cận mãnh cọp vừa nói chuyện vừa liếm liếm đầu lưỡi, lộ ra dáng vẻ thèm nhỏ dãi.

"Đáng tiếc, tiện nghi cho đám sói trong núi rồi."

Bây giờ Lục Sơn Quân đã sớm đã nhìn ra năm người này, ngoài mặt cố ra vẻ kiên cường. Nhưng thực ra đã sợ đến chết, càng không chịu nổi một kích.

Chỉ nghe Lục Sơn Quân nói, bỗng trong đầu Lục Thừa Phong phảng phất như bị điện giật vang lên tên ăn mày.

"Rống ngao..."

Lúc tiếng cọp gầm vang lên gần nữa, Lục Thừa Phong dùng tốc độ nhanh nhất nói ra câu nói kia.

"Chúng ta quen biết Kế tiên sinh!!!"

Lúc Lục Thừa Phong hô xong rồi kịp phản ứng, phát hiện đầu cọp đã gần sát mình, ghé vào trước mặt chỉ còn cách khoảng hai quyền, y thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở mà nó thở ra.

"Kế tiên sinh? Các người từng đi qua miếu Sơn Thần?"

"Vâng, vâng!"

Lục Thừa Phong không dám động đậy thân thể, trong miệng thì vội vàng bổ sung câu trả lời.

"Trong miếu, trong miếu có tên ăn mày, trước đó hắn khuyên chúng ta đừng tới đối phó con cọp ăn thịt người kia. Còn! Còn nói, nó sớm đã thành tinh, chúng ta không hề nghe... nhưng lúc chúng ta rời đi. Hắn bảo nếu như chúng ta gặp phải nguy hiểm, bảo ta hô quen biết Kế tiên sinh!"

Cho dù có chút run rẩy, nhưng Lục Thừa Phong vẫn dùng tốc độ cực nhanh nói xong đại khái tiền căn hậu quả.

Nếu như Kế Duyên ở chỗ này, không đem Lục Thừa Phong thành đầu lĩnh phun máu chó trong lòng. Ta nhắc nhở ngươi nhưng con mẹ ngươi có thể không nói điều đó ngay thẳng được như vậy hay không?

Hiện tại năm người còn lại đều có cảm giác sống chết của chính mình dựa vào ý niệm của cọp tinh, không dám hô hấp chờ đợi phản ứng của cọp tinh trong trầm mặc.

"Hô... Hô..."

Gió núi lúc lớn lúc nhỏ, dường như đại biểu cho quá trình suy nghĩ của mãnh cọp, chờ khi ánh mắt hiện ra ánh xanh đối đầu Lục Thừa Phong một lần nữa, gã không khỏi cảm giác được sát ý trong đó đã giảm đi rất nhiều.

"Nếu như là lời nói mà tiên sinh lưu lại, đương nhiên ta sẽ cân nhắc thận trọng, thế nhưng ta cũng không rõ ngươi có đang gạt ta hay không, mang ta tới miếu Sơn Thần để ta trực tiếp hỏi ý của Kế tiên sinh đi!"

Lục Thừa Phong hơi hơi thả lỏng một chút, chỉ cần người kia còn ở trong miếu Sơn thần, chắc sẽ không có vấn đề gì.

Sau khi được cọp tinh cho phép, năm người vội vàng tìm tới bốn tên đồng bạn bị trọng thương. Sau đó mang theo người bị thương thận trọng lên đường, tiến về phía miếu Sơn thần. Thế nhưng lần này, phía sau bọn họ còn có một con cọp lớn con ngươi dựng ngược đi theo, mặc dù lúc xoay người nhìn không thấy, nhưng tất cả mọi người đều biết cọp tinh chắc chắn đi theo cách bọn họ không xa.

Đám người Yên Phi còn chưa chết, thuở nhỏ tập võ luyện thân thể khiến nội tình rất cường hãn, nếu đổi người bình thường khác thì đã sớm đi đời nhà ma. Mặc dù bị vác trên lưng đám người kia, thỉnh thoảng còn ói ra máu, nhìn rất nguy hiểm, nhưng nội lực đã phong bế chỗ hiểm, chỉ cần có thể kịp thời chạy chữa thì còn rất nhiều hi vọng sống sót.

Kế Duyên lúc này vẫn đang còn suy đoán chín người sống hay chết, có may mắn thành công hay không, sau đó hắn nghe được tiếng bước chân đám anh hùng đánh cọp trở về, cùng đan xen vào đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng của cọp.

Trong lòng hắn nháy mắt giống như mười vạn con dê còng lao nhanh, trong tích tắc này Kế Duyên đã thân thiết hỏi thăm liệt tổ liệt tông của mấy vị thiếu hiệp này một lần.

"Lũ vương bát đản đáng đâm ngàn đao kia. Mẹ nó! Lại dám đưa Lục Sơn Quân tới!!!"

Kế Duyên có sợ hay không? Sợ, rất là sợ!

Nhưng Kế Duyên cũng không dám biểu hiện ra dáng vẻ hốt hoảng, suy nghĩ kỹ mấy cái khả năng có thể xảy ra, hắn vẫn cho rằng mình vẫn nên duy trì phong phạm cao nhân như trước.

Khi đám người Lục Thừa Phong nhìn thấy miếu Sơn Thần cùng ánh lửa vẫn chập chờn chưa tắt bên trong miếu như lúc trước, trong lòng bọn họ sinh ra hy vọng mãnh liệt. Tất cả không kìm được đều bước nhanh hơn, nhưng có một cái bóng đen còn nhanh hơn họ một bước.

Cọp tinh từ phía sau nhảy lên, nhảy qua mấy tên quân nhân trẻ tuổi chật vật không chịu nổi, nhảy tới bên ngoài mái hiên miếu Sơn thần, mấy người sau lưng lập tức dừng lại không dám tùy tiện nhúc nhích.

Kế Duyên bên trong miếu cũng không hề tốt, so sánh với lần trước thì lần này hắn càng nhìn thấy rõ ràng, trong tầm mắt mơ hồ, có thể thấp thoáng nhìn thấy trên người con cọp dữ to lớn này tản ra từng mảnh ngoạn ý như sợi khói to.

Lúc này dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người Lục Thừa Phong, cọp tinh lại chống người lên, chân trước làm ra dáng chắp tay.

"Lục Sơn Quân bái kiến tiên sinh!"

Con mắt đám người trợn thật lớn, trong lúc nhất thời lại quên đi sợ hãi, cọp tinh thế mà hành lễ đệ tử đối với tên ăn mày bên trong miếu. Mặc dù bởi vì vấn đề về thân thể Cọp mà nhìn rất xấu, nhưng cảm giác cung kính lại mãnh liệt tựa như được Phu tử từ thư viện tự mình dạy bảo.

Bên trong miếu Kế Duyên vốn đang căng thẳng chợt nhẹ nhàng thở ra, xem ra chỉ cần dùng miệng là được!

"Lục Sơn Quân không cần đa lễ, thân thể Kế mỗ đang có vấn đề, mong ngài tha thứ vì không thể gặp mặt được!"

"Không dám quấy rầy tiên sinh."

Cọp tinh liếc qua đám người Lục Thừa Phong, sau đó buông chân trước xuống, mắt cọp nhìn về phía một đôi mắt màu xám thâm thúy nửa khép nửa mở bên trong miếu.

"Lần này đến đây, trong lòng Lục Sơn Quân còn có một nghi ngờ, mong tiên sinh có thể giải thích nghi hoặc giúp ta!"

Cọp tinh hoàn toàn không hề nói câu gì để xác minh chuyện đám người Lục Thừa Phong có nói dối hay không, bọn họ đương nhiên cũng không dám xen vào, chỉ có thể ở một bên vừa hiếu kì vừa thấp thỏm lưu ý tình huống, một bên ngồi xếp bằng ở nguyên chỗ trợ giúp đồng bạn bị thương vận khí điều tức.

"Nói đi."

Kế Duyên còn có thể làm gì, không cho lão nói? Không dám a!

"Lần trước tiên sinh dạy bảo làm ta hơi có chút ngộ ra, tu hành như làm người, bản thân không được làm điều ác, không được lười biếng tu đạo, trong lòng thì cần phải suy nghĩ thông suốt, tối nay, chín người này bố trí mai phục muốn vây giết ta. Nếu như loại cọp phổ thông chắc chắn chạy không thoát, người khác đã có lòng muốn giết ta, ta có thể tự giết bọn họ cũng không lo lắng đến đạo trong tâm mình, vì sao tiên sinh lại nhắn muốn cứu bọn họ?"

Dựa vào một con cọp tinh như ngươi, không ngờ năng lực lĩnh ngộ lại mạnh như vậy...

Kế Duyên tự cảm thấy một cuộc lừa đảo ngày hôm qua thực sự có ý này, thế nhưng lại không thể biểu đạt rõ ràng cho nên ngôn ngữ có chút mập mờ, tuyệt đối không hề như bản thân Lục Sơn Quân lĩnh ngộ thấu triệt như thế.

Hiện tại Lục Sơn Quân hỏi vì sao mình lại cứu bọn họ, cũng không thể nói thẳng là vì sợ không có ai đưa mình xuống núi, nhưng chắc chắn phải đưa ra một câu trả lời thỏa đáng, bằng không hậu quả sẽ rất khó lường.

Kế Duyên nhìn có vẻ hơi trầm ngâm nhưng trên thực tế hận không thể gãi rách da đầu, trầm tư suy nghĩ một phen rốt cục mới có đầu mối để trả lời.