Dịch: Kemkensi

Biên: Minh Nguyệt Châu Sa

Xem bộ dáng của cô gái áo trắng này đích thị là Quỷ tu nhưng đã chuyển sang Thần đạo, đối với thuật pháp như ngự phong vẫn còn thiếu sót trong lý giải và lực khống chế, cộng với đạo hạnh của bản thân cũng không quá cao cường, cho nên chẳng thể nào đùa cợt hô gió dọa người trước mặt Kế Duyên được.

Dù cô gái căng thẳng nhưng lại không thể phát hiện ra bất cứ dị thường nào, cũng chỉ có thể bình tâm lại.

Gió càng tĩnh lặng, đám khách mời bị quấy nhiễu trước đó cũng dần dần an tĩnh trở lại. Gã sai vặt của quán rượu và đám tôi tớ của Cao gia liền tranh thủ thắp lại những đèn lồng bị thổi tắt. Còn có người lập tức đi kiểm tra then gài trên cửa sổ, nghi hoặc vì sao lúc nãy lại bị gió thổi tung ra.

Từ khi mặt trời lặn cho đến bây giờ, khách mời đã được nghe kể chuyện và cũng đã ăn rất nhiều món ngon. Yến hội dừng lại lúc này cũng có thể để cho cả chủ và khách đều vui mừng.

Lần lượt có người cáo từ rời đi, nhưng vẫn chưa tới thời điểm bữa tiệc kết thúc. Tiếng cầm sắt trong lầu vẫn liên tục không dứt, vẫn luôn có chén nhỏ giao bôi. Những người ở lại đều có tửu lượng cao, vừa vặn chuyện xưa kia quá lôi cuốn khiến không ít người chưa kịp nâng ly, lúc này hiển nhiên đều có ý định không say không về rồi.

Vương Lập có chút choáng váng vuốt vuốt cái trán, lúc nãy đúng là gã bị cơn gió lạnh trực tiếp thổi qua, lúc này mới tỉnh táo lại một chút.

"Vương tiên sinh, lão gia dặn ta gửi tiền công cho ngài, xin mời đi theo ta."

Có quản sự của Cao gia đến bên cạnh Vương Lập, dẫn người kể chuyện đã thu dọn xong đồ đạc trên bàn tới chỗ trả tiền thù lao.

"Tốt, ta tới đây!"

Vương Lập nghe thấy lĩnh tiền, trong lòng cảm thấy vui vẻ, vội vàng xách đồ đạc của mình theo quản sự đi xuống lầu.

Kế Duyên nhìn thấy cô gái áo trắng kia quả nhiên cũng hấp tấp đứng dậy theo Vương Lập đi xuống. Hắn uống cạn chén rượu trước mặt, sau khi lau chữ viết được ghi bằng rượu bên trên bàn thì cũng đứng lên.

Thế nhưng hắn không trực tiếp đi xuống lầu, mà đi đến bàn tiệc của chủ nhân Cao gia, chắp tay với Cao công tử vẫn đang tiếp khách.

"Cao công tử, đa tạ quý phủ chiêu đãi. Kế mỗ còn có việc nên xin cáo từ trước, cho tại hạ gửi lời chào tới Cao lão gia!"

Cao lão gia dù sao tuổi tác cũng đã cao, vốn không thể thức quá khuya, lại vì cao hứng mà uống hơi nhiều rượu nên lão đã về phủ nghỉ ngơi, dù sao các trưởng bối cũng đã đi về gần hết.

Cao công tử hoàn toàn không quen Kế Duyên, nhưng nghĩ đến câu "cho tại hạ gửi lời chào tới Cao lão gia", lại cảm thấy không thể thờ ơ. Hơn nữa, phong độ của Kế Duyên thực sự bất phàm, vì vậy y vội vàng đứng lên đáp lễ.

"Vâng, Kế lão gia đi mạnh khỏe!"

Kế Duyên vốn đã muốn quay người khi nghe được câu "Kế lão gia" này lập tức vui vẻ.

"Haha, Kế lão gia ha ha ha ha... Thú vị thú vị..."

Vị Cao công tử mặc dù học vấn có lẽ rất tốt, nhưng lại không có thói quen của người đọc sách, hoặc có thể nói bởi vì Cao gia kết giao phần lớn là thương nhân, tới tham gia yến hội cũng đều là thương nhân giàu có.

Nếu như bản thân y không biết Kế Duyên, Cao công tử dĩ nhiên sẽ cho rằng người này là vị phú hộ nào đó quen biết cha mình, theo thói quen liền gọi Kế lão gia.

Kế Duyên cười lắc đầu.

"Công tử lúc này đã cao trung, gần như chắc chắn sẽ tới Uyển Châu làm quan, đường rất xa đó, khí hậu cũng không hề giống nhau. Ngươi cần phải chuẩn bị thật tốt một chút, trước khi rời quê hương đừng quên tế bái thắp hương trong miếu tổ tiên, lại mang theo một nắm đất của quê hương."

"Uyển Châu"

Cao công tử suy nghĩ trong nháy mắt hiểu được nguyên nhân trong đó. Cuối năm trước đến đầu năm nay, một mảnh "tơ lụa màu máu" chấn động triều đình. Trong phố xá U Châu truyền lưu không hề ít, nhưng dù sao khoảng cách hai nơi quá xa, y chỉ biết là có không ít quan tham bị giết, lại không biết rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào. Hiện giờ nghe ý của vị Kế tiên sinh này, dường như quan trường bên kia còn có rất nhiều chức vị trống.

"Uyển Châu là nơi tốt! Cũng là cơ hội tốt để phát triển bản thân mình!"

"Đa tạ Kế tiên sinh đề điểm!"

Cao công tử lại trịnh trọng chắp tay lần nữa, lần này không gọi lão gia nữa.

Kế Duyên khẽ gật đầu, rồi xoay người rời đi. Cao công tử nhìn hắn đi xuống lầu, sau đó mới ngồi xuống tiếp tục uống rượu.

Trong lòng không kìm được suy nghĩ, trong đám người quen biết của cha mình thế mà vẫn còn người không có mùi tiền. Y cảm thấy như gặp được danh sĩ, chờ khi trở về phải hỏi thăm cha mình, tốt nhất là mời bằng được vị Kế tiên sinh này tới nhà tâm sự thật kỹ.

Dưới lầu, quản sự của Cao gia mượn cái cân của Chúng Thái Lâu chia ngân lượng ngay trước mặt Vương Lập, tổng cộng hai thỏi bạc, một thỏi năm lượng và một thỏi hai lượng.

"Bạc đã được cân chính xác. Vương tiên sinh xin cầm lấy, năm lượng là tiền thù lao, hai lượng này là lão gia ban thưởng thêm cho tiên sinh."

Vương Lập trịnh trọng chắp tay.

"Đa tạ!"

Sau đó gã mới nhận lấy tiền tài, nụ cười trên mặt càng lớn, liên tục gửi tới lời cảm ơn rồi mới đi ra khỏi Chúng Thái Lâu.

Khi Vương Lập đi rồi, một cô gái áo trắng cũng theo đó rời đi, lúc đi qua ngang qua quản sự Cao gia lại khiến lão chợt rùng mình một cái.

"Hí...iiiiii... Đêm hôm khuya khoắt như thế này thực sự lạnh..."

Vừa quay đầu lại thấy Kế Duyên đi xuống, lão lại khẽ cười chào hỏi. Kế Duyên cười đáp lại, nhanh chóng rời khỏi Chúng Thái Lâu.

Tuy rằng gõ mõ cầm canh còn chưa đánh canh ba, nhưng lúc này không lệch lắm đã là cuối giờ Hợi, đối với đại đa số cư dân trong thành mà nói đúng là lúc ngủ say, trên đường phố không có một bóng người.

Vương Lập sau khi ra khỏi Chúng Thái Lâu, thần thái lại hấp tấp đi về phía nam như trước khi xuất phát.

"Ô... Ô..."

Gió đêm thổi qua người khiến gã run lẩy bẩy. Vương Lập nắm thật chặt bọc quần áo, bước chân nhanh hơn một phần.

Khi đi tới một ngã ba đường, gã do dự một hồi nên lựa chọn về nhà hay đi tới một phương hướng khác, cuối cùng vẫn không trở về nhà mà lựa chọn đi về phía Tây.

"Vương tiên sinh, Vương tiên sinh xin dừng bước!"

Một giọng nói lạnh lùng dễ nghe từ phía sau lưng truyền đến, Vương Lập nghi hoặc xoay người nhìn lại, phát hiện có một cô gái mặc quần áo màu trắng bồng bềnh đang đứng sau lưng mình.

Vương Lập nhìn chung quanh một chút, dường như cũng không có người nào khác ở đây.

"Xin hỏi cô nương đang gọi tại hạ?"

Cô gái nhẹ nhàng làm vạn phúc (*) với Vương Lập, cười nói.

(*) vạn phúc: lời chào của phụ nữ thời xưa

"Sớm nghe nói "Bạch Lộc Duyên" được Vương tiên sinh gửi gắm tình cảm chân thành tha thiết, ngày hôm nay được nghe ba hồi thật sự là chuyện may mắn."

Sớm được nghe kể.

Vương Lập nhíu mày, gã chưa từng kể chuyện "Bạch Lộc Duyên" ở trong phủ Thành Túc này, sao có thể đã sớm được nghe,lẽ nào cô gái này ở chỗ khác đã từng nghe chuyện của gã.

"Ấy, đa tạ cô nương tán dương. Đêm dài vắng người như thế này, cô nương một mình đi lại trên đường có chút sơ suất rồi, vẫn nên nhanh nhanh về nhà đi."

"Vương tiên sinh nói rất đúng, tiểu nữ rất sợ khi một mình đi trong đêm tối, không biết Vương tiên sinh có thể tiễn tiểu nữ về nhà được hay không?"

"Thế nhưng... Cô nam quả nữ..."

"Lẽ nào Vương tiên sinh muốn tiểu nữ một mình trở về ư?"

Cô gái áo trắng hỏi một câu như vậy, lại thấy Vương Lập vẫn còn đang do dự, liền dựa sát vào bên người Vương Lập, nhỏ giọng nói một câu.

"Vương tiên sinh, xin hãy đi theo ta đến đó, ta có thể giúp ngài gặp lại Đoạn Mộc Uyển."

"Uyển Nhi! Cô biết nàng ấy sao? Đi đi đi, đi nhanh lên!"

Gã không do dự nữa, rời đi cùng với cô gái, mà Kế Duyên đang ở nơi xa phía sau thấy vậy lại nhíu mày suy tư.

"Đoạn Mộc Uyển là người nào? Hương khói Thần Đạo của cô gái áo trắng này không quá ổn, cũng không biết lai lịch ra sao?"

Hắn không ngừng bước, phảng phất giống như súc địa mà đi, nhẹ nhàng khoan khoái theo sau Vương Lập cùng nàng kia.

Một kẻ phàm phu như Vương Lập đương nhiên không thể hiểu rõ, nhưng Kế Duyên lúc này lại thấy rõ ràng, bởi vì bị cô gái áo trắng dẫn dắt, tốc độ đi đường của hai người quá khác với bình thường, gần như nhanh hơn cả người thường chạy bộ.

Bên trong từng cơn gió đêm, ba người một trước một sau càng chạy càng xa càng đi càng lệch, cuối cùng lại đi tới bên tường thành. Cô gái lôi kéo Vương Lập đi lên trên tường thành, cứ bước chậm dưới bầu trời cao rời khỏi cửa thành Thành Túc phủ.

Vương Lập dưới thuật mê hoặc, không thể phát hiện được tình cảnh của mình, còn tưởng rằng đang đi dạo cùng cô gái trên đường trong thành.

Kế Duyên như một con chim yến, bám tường thành nhảy lên sau đó lại đáp xuống, vẫn theo sau hai người như cũ. Hắn muốn nhìn Thần nữ này muốn làm trò gì.

Rất nhanh, hai người đã đi ra khỏi phủ thành mười dặm, đến nơi này tốc độ mới chậm lại, dường như cũng không có mục đích chuẩn xác.

"Vương tiên sinh, tiểu nữ có một chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo tiên sinh."

"Là Uyển Nhi muốn cô hỏi hay sao, cô nương cứ nói đừng ngại."

Vương Lập liên tiếp ngắm nhìn phương xa, cho rằng sẽ có người chờ ở nơi đó.

Cô gái áo trắng sắc mặt lạnh lẽo xoay người lại, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Vương Lập.

"Rốt cuộc Vương tiên sinh biết được chuyện xưa "Bạch Lộc Duyên" này từ nơi nào vậy, nương tử Bạch Lộc trong chuyện xưa thật sự bị giam giữ trong Âm ti, đời đời nhận cực hình ư?"

"Vương mỗ cũng không biết rõ chuyện này, lại chưa từng được gặp, Uyển Nhi đâu rồi, Uyển Nhi ở đâu?"

Vương Lập bởi vì dính phải thuật mê hoặc, có vẻ không được tập trung.

"Vương Lập! Ta đang hỏi thì ngươi phải trả lời, ta tìm ngươi lâu như vậy, đừng ở chỗ này giả ngu với ta!"

"A cô nương tìm ta đã lâu ư, đừng có nói đùa, Uyển Nhi đâu?"

Cô gái áo trắng cười lạnh một tiếng, vung tay áo quạt một cái vào trên người Vương Lập. Gã lảo đảo một cái rồi ngã nhào xuống đất, vuốt vuốt cái trán có chút đau đớn rồi chợt tỉnh táo lại.

"Ô hay.. ta đang ở đâu, lẽ nào ta đang nằm mơ."

Đập vào trong mắt đều là một mảnh hoang dã, đâu còn có bóng hình con đường hay kiến trúc trong thành.

"Vương Lập, mau nói ngươi làm sao biết chuyện xưa về "Bạch Lộc Duyên" này, một kẻ phàm phu tục tử như ngươi, sao có thể biết được chuyện như thế này, hơn nữa, hơn nữa càng tỉ mỉ như thế..."

Vương Lập lúc này xoa bóp cánh tay của mình, thần sắc có chút bối rối. Gã thử vặn vẹo thân thể mình, đau quá, đây không phải là giấc mơ, có thể mình gặp phải yêu tà, tinh quái.

"Cô, cô nương, trước khi Vương mỗ kể chuyện đã nói, đây là chuyện được Tiên nhân kể lại trong mơ, tại hạ cũng chỉ sửa chữa, trau chuốt lại một chút mới trở thành cái chuyện xưa này."

"Thần tiên, ha ha, Tiên nhân kể lại trong mộng, có Tiên nhân nào lại báo mộng chuyện tình cảm của Yêu vật cho ngươi chứ?"

Vương Lập nuốt ngụm nước miếng.

"Thực ra, thực ra là Vương mỗ nhận được ba chữ "Bạch Lộc Duyên" mà Tiên nhân để lại, chạm đến cảnh ý trong lòng mình, sau đó chật vật rơi vào trong giấc mộng đấy..."

Cố gái hơi sững sờ, dĩ vật truyền thần ư?

Nói như thế này thì độ tin cậy mới cao hơn vài phần.

Nghĩ tới đây, trong lòng cô gái lại dâng lên phẫn nộ.

"Nói như vậy nương tử Bạch Lộc thật sự nhận nỗi khổ Tiên hình ở Âm ti, chỉ vì nghe theo tên tướng công Chu Niệm Sinh khốn nạn kia mà thực sự lôi kéo nàng cùng tiến vào U minh, Âm ti quất roi sẽ làm cho nàng hồn phi phách tán đấy!"

Trong mắt cô gái đối diện toát ra ánh sáng màu lam lạnh lẽo. Sắc mặt trắng bệch dí sát bộ mặt của Vương Lập, một tay chộp lấy cổ gã, móng tay bắt đầu dài ra.

"Quỷ... Lệ, Lệ quỷ..."

Vương Lập sợ tới mức mặt không còn chút máu, chân đều mềm nhũn, bản năng muốn sống khiến gã run rẩy giải thích.

"Không, không phải... Kết cục mà Thần, Thần nhân truyền thụ, đúng, đúng là tương đối tốt... Vị nương tử Bạch Lộc kia, mặc dù thân vào U minh, nhưng, nhưng có Thổ thần cùng một vị Tiên Nhân bảo đảm, Âm ti cũng không làm khó dễ, hàng năm chỉ chịu một roi mà thôi..."

Khuôn mặt dữ tợn của cô gái rõ ràng sửng sốt một chút.

"Không phải trong chuyện xưa của ngươi đã kể là Thổ địa công thương tình xin Thành Hoàng đóng cửa, Bạch Lộc trong ngày giỗ của Chu Niệm Sinh mỗi năm đều phải nhận Tiên hình cả ngày ư?"

"Chuyện này.. Thế nhưng là, thế nhưng là do tại hạ thêm thắt một chút điểm mới... Vương mỗ thề với trời, không hề nói ngoa một câu!"

Trong mắt cô gái ánh sáng âm u lập loè, giống như muốn thấy rõ Vương Lập có nói láo hay không, mà sắc mặt gã lại trắng bệch không dám nhìn cô.

"Ngươi còn dám gạt ta!"

Cô gái trong cơn giận dữ, ngón tay kia dài ra trong nháy mắt, đâm tới một con mắt trên mặt Vương Lập.

"Định."

Kế Duyên nói ra một sắc lệnh. Móng tay hiện ra màu lam nhạt cách mắt trái Vương Lập không quá một tấc. Gã đã dọa sợ tới mức bại liệt, hô hấp đều run run rẩy rẩy.