“Cái này... Kế tiên sinh, ngài chưa từng đề cập đến chuyện thù lao trước đây...”

Lão Ngưu ngượng ngùng hỏi.

“Ta không nói, nhưng ngươi cũng không hỏi.”

Kế Duyên cười ghẹo như thế, sau đó ngồi nhìn vẻ mặt như bị táo bón của lão Ngưu.

“Đúng vậy, nhưng ta cũng chẳng có gì để trả thù lao cho ngài… Hay để ta dập đầu bái tiên sinh vài cái?”

Kế Duyên lắc đầu, không trêu chọc gã nữa.

“Ngồi xuống đi, rồi tán hết pháp lực sau gáy. Nhúm lông này đã bám rễ vào thần tủy của ngươi, muốn nhổ ra phải tốn chút sức lực đấy. Một lát nữa, dù có bất cứ cảm giác gì thì ngươi cũng không được nhúc nhích. Bằng không, nếu dòng khí Chân hỏa đi vào bị sai lệch, e rằng ngươi cũng không chịu nổi."

Ngưu Phách Thiên vui mừng khôn xiết khi nghe Kế Duyên nói vậy. Sau khi lặp đi lặp lại lời ưng thuận, gã bèn ngồi xếp bằng, cúi đầu, quay lưng về phía Kế Duyên, đồng thời hạ cổ áo xuống.

Nhìn đống lửa trước mặt, Ngưu Phách Thiên cũng bắt đầu tưởng tượng xem Tam Muội Chân Hỏa của Kế tiên sinh sẽ như thế nào.

“Chuẩn bị xong chưa? Đừng hành động hàm hồ nhé. Không đùa với Tam Muội Chân Hỏa được đâu!”

Giọng điệu của Kế Duyên rất nghiêm túc, cũng khiến lão Ngưu vội vàng tập trung hơn. Ngay cả Yến Phi đang ngồi ôm kiếm dựa cây ở đối diện cũng ngồi thẳng lưng lên, theo dõi quá trình này.

Nhìn làn da thô ráp của lão Ngưu và nhúm lông nâu khác biệt hẳn với bản thể của gã sau gáy, Kế Duyên từ từ mở to Pháp nhãn.

Không lờ mờ như khi quan sát những sự vật bình thường, tầm nhìn của Kế Duyên tức thì trở nên rõ ràng một cách kỳ lạ nếu nhìn vào những gì liên quan đến khí tức đặc thù và lực pháp thần quang chi đạo.

Yêu khí của lão Ngưu và yêu khí của nhúm lông này mang hai thuộc tính hoàn toàn khác biệt. Dựa vào hiện tượng đối nghịch nhau của hai luồng khí trái ngược này, dường như Pháp nhãn của Kế Duyên mở rộng đến tận sâu bên trong thần tủy của lão Ngưu. Nhìn thấy ngọn nguồn của làn khí tà dị kia, hắn nhận ra nó đang liên tục hấp thụ tinh nguyên và pháp lực của lão Ngưu. Không những thế, làn khí này còn đang cố gắng lan rộng ra, nhưng lại bị một lớp da thịt cấu tạo từ pháp quang ngăn cản lại.

“Đúng là khó giải quyết mà.”

Nói xong, Kế Duyên lập tức vận pháp lực, mở Kim kiều bên trong cơ thể, phóng một luồng Chân hỏa ra ngoài. Hắn vừa há miệng, một sợi khí màu xám đỏ nhỏ nhắn chậm rãi bay ra, bám vào phần gáy của Ngưu Phách Thiên.

Ngay khi luồng khí đỏ xám tới gần, lão Ngưu vội nắm chặt ống quần của mình, vô thức mất kiểm soát sức mạnh, bóp ống quần vỡ nát.

Rõ ràng là nhiệt độ sau lưng vẫn không tăng, nhưng ở phương diện linh giác, gã cảm thấy như có một loại ảo giác mang hình ảnh biển lửa ngập trời ập đến, lại giống như có hàng hà sa số các cây kim dài đâm thẳng vào tinh thần, vô cùng đau đớn.

Tín hiệu nguy hiểm đang báo động điên cuồng trong tâm tưởng gã.

"Nguy hiểm! Rất nguy hiểm! Nguy hiểm khủng khiếp! Phải né tránh ngay lập tức!"

Mặc dù vậy, Ngưu Phách Thiên vẫn trấn áp cảm giác trốn tránh ngay lập tức. Gã nghiến răng nghiến lợi, vô số hạt mồ hôi lạnh thấm ướt cả người. Nếu so với biển lửa ngập trời nằm trong tâm thức kia, đống lửa ở trước mặt tựa như một giọt nước giữa đại dương vậy.

“Hít hà...”

Âm thanh hô hấp nhẹ nhàng lại được khuếch đại lên vô số lần vào thời điểm căng thẳng này. Đồng tử của Ngưu Phách Thiên co rút lại trước đống lửa, biển lửa ngập trời kia đã ập đến gần trong gang tấc.

Một luồng khí màu xám đỏ lay động bay tới. Dưới sự điều khiển tinh tế của Kế Duyên, nó bay đến phần gáy trần trụi của Ngưu Phách Thiên, chạm vào nhúm lông nâu rám nắng kia.

Chỉ có điều lúc này, luồng khí xám đỏ kia không trực tiếp đốt cháy nhúm lông ấy. Nó men theo từng sợi lông, đi thẳng vào biểu bì da của lão Ngưu, sau đó tiếp tục ăn sâu vào. Ở thời khắc này, luồng khí Chân hỏa trở nên cực kỳ mỏng manh, cứ như một sợi tơ nhện vậy.

Quá trình này là một bài kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt nhằm khảo sát xem tâm trí và thần niệm của Kế Duyên có mạnh mẽ hay không đấy. Không những thế, nó cũng là một bài khảo sát về khả năng khống chế của hắn; và tất nhiên, nó cũng kiểm tra luôn sức chịu đựng của Ngưu Phách Thiên.

“Cố chịu đựng! Không được nhúc nhích. Chân hỏa đã nhập vào cơ thể của ngươi rồi. Nếu muốn diệt trừ tận gốc, ta phải đợi nó đi xuống vị trí bén rễ. Giờ nếu đốt trực tiếp, linh hồn của ngươi cũng sẽ bị thiêu rụi luôn. Cố gắng tĩnh tâm nhập định lại, đừng suy nghĩ đến luồng Chân hỏa sau lưng nữa. Bằng không, sớm muộn gì tâm cảnh của ngươi cũng không thể chịu nổi!"

Sau khi nhắc nhở lần thứ hai, hắn vung một mảnh giấy màu vàng ra khỏi ống tay áo rồi không phân tâm thêm nữa, chỉ cố gắng hết sức để khống chế Chân hỏa. Lúc này, Ngưu Phách Thiên như rơi vào trạng thái vừa bừng tỉnh từ giấc mộng, lập tức ép mình nhập định trong khoảnh khắc.

Trước khi tờ giấy màu vàng rơi xuống đất, một màn sáng màu vàng nhạt giống như bột huỳnh quang khuếch tán, sau đó lập tức hóa thành một vị Kim giáp lực sĩ vô cùng khôi ngô.

Kim giáp lực sĩ cung kính khom người trước mặt Kế Duyên.

“Tôn thượng!”

Chỉ là, Kế Duyên không đếm xỉa tới y. Do đó, sau khi hành lễ xong, Kim giáp lực sĩ liếc sang vị trí của Yến Phi một hồi, cuối cùng bèn đứng yên bên đống lửa trại.

Yến Phi lo lắng quan sát từ bên cạnh. Tuy hoàn toàn không rõ đây là thủ pháp gì, nhưng y cũng biết đây đang là thời khắc hết sức quan trọng. Mấy ngày nay, y đã nghe Ngưu Phách Thiên phàn nàn về thứ tà pháp đang bám rễ ngay sau gáy gã rất nhiều lần, than thở rằng đó là một môn thuật pháp âm độc gây tổn hại tận căn cơ.

Chỉ là, có Kim giáp lực sĩ ở đây, dĩ nhiên đâu tới lượt y làm hộ pháp.

Sự tập trung cao độ của một người bình thường sẽ không kéo dài được bao lâu. Dù là người có võ công cao cường, cuối cùng Yến Phi cũng không thể chịu đựng nổi khi cứ nhìn chằm chằm vào đống lửa suốt nửa canh giờ.

Dụi mắt nhìn về phía Kim giáp lực sĩ, y nhận ra vị thần tướng vạm vỡ này không hề nhúc nhích dù chỉ một động tác nhỏ, thậm chí còn không chớp mắt.

“À này… Làm phiền lực sĩ trông coi Kế tiên sinh và Ngưu huynh nhé, ta chỉ đi một lát rồi quay lại.”

Y từng gọi lão Ngưu là "Ngưu ca" khi say, nhưng y lại không quen với cách gọi quá thân mật này. Thế là, gần đây y bèn gọi lão Ngưu là "Ngưu huynh."

Yến Phi ném nhanh một khúc củi lớn vào đống lửa, sau đó chống đầu gối đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài vận động tay chân một chút.

Làn gió đêm thổi "xào xạt..." ngoài bìa rừng, dù là tháng Tư nhưng tiết trời vẫn khá mát mẻ. Sau khi phi thân ra ngoài được vài bước, Yến Phi quay lại nhìn về hướng đống lửa trại.

"Mình nên đi xa tí nữa thì hơn."

Vừa nghĩ thế, Yến Phi đề khí, vận dụng thân pháp Đạp Bộ Như Phong, nhanh chóng lướt về phía sâu trong rừng cây.

Thời khắc này là lúc vạn vật bừng tỉnh. Khu rừng về đêm cũng không hề im ắng; các loại côn trùng, ếch nhái kêu vang không ngừng, có lẽ do có một nguồn nước nào đó ở khu vực phụ cận.

Sau khi xác định mình không thể nhìn thấy ánh lửa lần nữa, Yến Phi bèn cởi quần xuống. Có lẽ khoảng cách xa thế này sẽ không gây ảnh hưởng đến Kế tiên sinh.

Hòa theo dòng nước tưới vào lớp lá khô phũ trên mặt đất, Yến Phi cũng thoải mái dần. Nhưng ngay lúc đó, y chợt trợn trừng mắt nhìn về phía trước, để rồi phát hiện mình vừa mở một con đường thông thoáng xuyên qua cả một khu vực rừng cây rậm rạp trong lúc phi thân đến đây. Hiện tại, nhìn về hướng đó, rõ ràng là y có thể trông thấy một số tình huống phát sinh tại một vị trí khác ngoài bìa rừng.

“Có lửa ư?”

Dõi mắt về phía xa, y bất ngờ trông thấy vài ánh lửa nhấp nháy.

Xung quanh vùng này không hề có thị trấn hay thôn làng gì cả, nên chắc chắn đóm lửa ấy là do người khác nhóm lên.

Sau khi tiện tay buộc lại thắt lưng, Yến Phi nhìn về phía đống lửa nơi Kế Duyên và Ngưu Phách Thiên đang tá túc, kế tiếp lại nhìn về phương hướng xa xa kia. Cuối cùng, y sử dụng thân pháp tiến lên, hao phí thêm chút thời gian để vòng qua phía bìa rừng ở bên kia.

Đến vị trí thích hợp, Yến Phi tìm một thân cây tương đối cao, nhấc chân đạp liên tục vào nhiều điểm trên thân cây, phi thân thẳng lên đỉnh cây rồi dùng vị trí này để quan sát về đằng xa.

“Thật sự là có ánh sáng, còn có rất nhiều...”

Đứng trên cành, Yến Phi đã nhận ra những đốm sáng đó không đơn giản chỉ là ánh lửa. Tuy rằng ánh sáng ấy cách nơi này rất xa, nhưng đó không phải chỉ là một vài đốm sáng lẻ tẻ. Chắn chắn hình ảnh ấy không thể là một đống lửa trại, càng có vẻ giống với kiểu hỏa hoạn nơi hoang dã hơn.

Yến Phi ngẩng đầu nhìn trời; bên dưới ánh trăng vằng vặc và những vì sao lưa thưa, chẳng hề có bất cứ đụn mây nào, thậm chí cả khói mù cũng không.

“Gió đang thổi về hướng mình, nếu có cháy rừng sẽ có khói. Chẳng lẽ... là ánh đèn của thị trấn nào đó ư? Nhưng trong vòng trăm dặm nơi đây, chẳng có lấy bất cứ một ngôi làng nào, thế thì làm sao có thị trấn được?”

Suy nghĩ một hồi, Yến Phi lắc đầu, tự nghĩ đừng nên vướng vào những chuyện không liên quan. Nhưng khi vừa định rời khỏi cành cây, chưa kịp nhảy xuống, y chợt nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang chạy ở hướng xa xa nơi hoang dã. Cẩn thận nhìn lại, y dám chắc đó chính là một chiếc xe ngựa.

Xe ngựa cách bìa rừng nơi Yến Phi đang ẩn náu ít nhất một dặm. Nó đang chạy từ hướng Đông sang hướng Tây, hẳn là về phía ánh lửa mà Yến Phi nhìn thấy. Quan sát một lúc, y chau mày, cuối cùng vẫn nhảy khỏi cành cây, xoay người trở về.

Tại một đống lửa khác nơi bìa rừng, Kế Duyên cũng đã điều khiển dòng khí Chân hỏa chạm đến gốc rễ của nhúm lông ấy. Dòng khí Chân hỏa giống như một cơn lốc xoáy nhỏ, quấn lấy bộ rễ ấy từ ngoài vào trong.

Sau đó, Kế Duyên thầm quyết đoán ra tay.

... Xoạt...

Trong thoáng chốc, tất cả các sợi lông nâu và những luồng khí yêu linh đều bị đốt thành hư không.

“Ụm bò...”

Ngưu Phách Thiên thét lên một tiếng rõ to vì đau đớn, hay nói đúng hơn là vì giật mình sợ hãi.

“Được rồi, đã giải quyết xong. Nếu không thể giải thuật này một cách tinh vi thì ta cũng chỉ có thể thô lỗ thiêu đốt nó mà thôi.”

“Hít hà... Đúng là vừa rồi đã hù dọa lão Ngưu ta sợ hết cả hồn. Cũng may là đã xử lý xong.”

Ngưu Phách Thiên lau mồ hôi trên mặt rồi đưa tay sờ gáy. Ngoại trừ một mảng da cháy sém cỡ móng tay, chẳng còn bất cứ cảm giác đau nhức nào khác tại đó cả. Không những thế, điều quan trọng hơn là gã cảm giác tinh thần mình rất thoải mái, không còn cảm thấy bị uy hiếp như trước đây nữa.

“A a a a a a, ha ha ha ha ha... Biến mất rồi! Đúng là nó biến mất rồi! Ha ha ha ha... Đến khi ta khôi phục lại hoàn toàn, dù có gặp lại con mụ hôi hám ấy thì ta cũng không sợ!”

“Nếu ngươi vẫn còn sở thích kia thì biết đâu lại mắc lừa lần nữa!”

Kế Duyên mỉm cười.

“Chà chà chà, sao có thể như thế? Đau một lần, khôn thêm một ít mà. Sau này, lão Ngưu ta sẽ cẩn thận gấp trăm lần! Đúng rồi, Yến huynh đệ đâu rồi?”

Hứa hẹn xong, lão Ngưu nhìn tới nhìn lui nhưng chẳng thấy Yến Phi đâu.

“Chắc là đi trút bầu tâm sự rồi, chờ một lát là về ngay thôi.”

Đúng như lời Kế Duyên nói, không lâu sau, Yến Phi vội vàng quay lại nơi đốt lửa. Y thấy Kế Duyên và Ngưu Phách Thiên đều đang rất bận rộn với công việc của bản thân, khi kẻ đang đọc sách, người thì ngủ gật.

Nghe thấy tiếng bước chân của Yến Phi, Kế Duyên không ngẩng đầu lên nhưng Ngưu Phách Thiên chợt nhảy dựng lên. Đây là do gã muốn chia sẻ sự phấn khích của mình với người khác.

“A! Yến huynh đệ về rồi à? Này, Ngưu ca của ngươi đã bình phục rồi. Một khi đã xử lý xong cái tà thuật này, chắc chắn con mụ hôi hám kia cũng không khắc chế ta được nữa. Nhìn đi, ngươi nhìn thử đi! Nhúm lông biến mất rồi!””

Lão Ngưu quay đầu lại, kêu Yến Phi nhìn vị trí sau gáy mình. Yến Phi chỉ nói vài câu chúc mừng, sau đó kể lại tất cả những gì mình đã thấy.

Nghe xong, Kế Duyên đặt quyển sách xuống, ngay cả lão Ngưu cũng im lặng.

“Ngươi nói... đó có thể là một thị trấn ư?”

“Đúng vậy, ta tận mắt trông thấy có xe ngựa đang chạy về hướng đó mà. Hơn nữa, cách bố trí của những ánh lửa nơi đó cũng giống như vậy. Kế tiên sinh, chúng ta có nên đi xem thử không?”

Ngưu Phách Thiên nhìn sang Kế Duyên, nói:

“Kế tiên sinh, tình huống này có gì đó không ổn. Tại sao lại có thị trấn xuất hiện chứ? Thị trấn là nơi tập trung khí tức của con người, cớ sao chúng ta lại không hề gặp bất cứ một ai?”

Kế Duyên cất quyển sách vào, đứng dậy nhìn về phương hướng mà Yến Phi vừa chỉ. Quả nhiên, hắn không hề nhìn thấy bất cứ khí tức con người nào.

“Đi xem thử là biết. Hai người các ngươi đi theo ta!”

Vừa nói chuyện, Kế Duyên cũng động thân rời đi. Hắn bước như đi bộ, súc địa thành thốn, nhanh chóng đi thật xa.

“Yến huynh đệ, chúng ta đi xem thử đi!”

Lão Ngưu lập tức tóm lấy tay Yến Phi, biến ra một quầng sáng màu vàng nhạt dưới chân, vội vàng đuổi theo.

Chưa đến một khắc, cả ba người đã đến bên cạnh một sườn đất, ngóng nhìn về hướng Tây xa xa.

“Đó đúng là một thành trấn! Những người sống ở đây là ai? Tại sao ta chưa từng nghe ai nói về nó?”

Yến Phi nghi ngờ hỏi, nhưng Ngưu Phách Thiên chỉ cười lạnh.

“Hừm hừm, Yến huynh đệ nói sai rồi. Đó đúng là thành trấn đấy, nhưng dân cư bên trong không phải là người đâu!”