Hiện tại, hơn phân nửa những ngọn đuốc mà mỗi một ngư dân đang cầm trong tay đều đã bị dập tắt và khá nhiều ngọn đuốc đã ướt sủng cả rồi. Giờ phút này, dường như khi cơn hiểm nguy đã qua đi, người ta lại càng cảm nhận được cái lạnh thấu xương hơn.

“Hic… Lạnh quá, chúng tôi đi được chưa, thưa ngài pháp sư?”

“Ngài pháp sư, có phải con quái vật ấy hoảng sợ bỏ chạy rồi không?” “Lạnh muốn chết cóng luôn rồi, lạnh quá!”

Vị pháp sư kia cũng đang xoa lấy xoa để hai tay mình, đồng thời còn siết chặt quần áo của mình. Nhưng dù gì đi nữa, y cũng có linh khí hộ thể, không đến mức lạnh run.

“Đi thôi, yêu quái đã sợ hãi bỏ đi rồi, giờ chúng ta về thôi!”

“Mọi người đi thôi...” “Đi, về nhà nhanh lên, sắp chết cóng mất!”

“Ngài pháp sư, vừa rồi con yêu quái ấy từng mời cao nhân hiện thân, vậy là còn một vị pháp sư khác ở xung quanh đây hả? “

“Đó chính là cao nhân trong tông môn của ta. Bản pháp sư đã nhận ra con yêu quái ở khu vực Đông bộ của các ngươi lần này không đơn giản, nên đã đặc biệt mời cao nhân đứng hàng Sư tổ xuống núi trợ giúp. Ngay lúc này, con yêu quái kia đã bỏ chạy, còn Sư tổ của ta đang đuổi theo. Thế nên mọi người cứ yên tâm nhé!”

Cả đám nhốn nháo dìu dắt nhau trở về. Khi đến, đó là một đội hình trùng trùng điệp điệp, khí thế như cầu vồng. Khi quay về, mọi người lại tan đàn xẽ nghé, đa phần là ném luôn mấy bó đuốc đã bị dập tắt đi.

“Cẩn thận dưới chân, coi chừng vấp ngã đấy! Đừng đi sát bờ biển quá!”

“Mọi người nhớ chú ý bạn bè thân thích của mình, xem có ai bị bỏ lại không...”

Một vài người cao tuổi thỉnh thoảng lại hô to từ trong đội ngũ.

Nhóm của Trương Phú và Lương Bình Nhạc cũng run rẩy chạy trước, nhưng tiếp theo chợt nhận ra điều gì đó khi nghe những lời kêu gọi vừa rồi.

“Này này! Kế tiên sinh đâu?”

Trương Phú hét lên, khiến cả Lương gia và Trương gia phải tạm dừng bước.

“Mau đi tìm, xem Kế tiên sinh có ở đó hay không!”

“Đúng đúng, tìm xung quanh thử xem!”

“Kế tiên sinh... Kế tiên sinh, ngài ở đâu...”

“Kế tiên sinh!”

Gia đình hai nhà nhìn tới nhìn lui, chỉ thấy xung quanh toàn là các dân làng đang còng lưng mà chạy. Có vài ngọn đuốc chiếu sáng rực con đường phía trước nhưng khó mà thấy rõ giữa đám đông, tìm hồi lâu vẫn chẳng thấy Kế Duyên đâu.

Không lâu sau, hầu như tất cả mọi người đều vượt qua chúng hai nhà bọn họ, chạy về phía trước.

Hai nhà Trương và Lương gồm bốn thế hệ cha con. Người người quay mặt nhìn nhau trong khi chỉ còn mỗi Trương Phú còn cầm ngọn đuốc vừa đủ chiếu sáng một vùng không gian nhỏ xung quanh; nhưng xem ra, ánh đuốc lại gặp nguy cơ tắt ngấm vì gió biển phấp phới.

Con đường theo hướng chạy đằng trước lại tối đen như mực, trông tựa như có một con quái thú đang ẩn náu dưới mặt biển.

Cắn chặt răng lại, phụ thân của Trương Phú, một vị chủ thuyền nổi tiếng trong thôn, lên tiếng.

“Đi, quay lại tìm lần nữa!”

Mấy người do dự một hồi, cuối cùng vẫn theo lão Trương trở lại trận hình bó đuốc ban nãy.

Dưới ngọn đuốc duy nhất còn sót lại của Trương Phú, mọi người trông thấy những ngọn đuốc ướt được ném khắp nơi trên bờ biển xung quanh, trong khi sóng biển nơi này cũng đang vỗ “xào xạt, xào xạt...” không ngừng.

Mặt biển phía xa tối đen như hũ nút; Trương Phú dùng đuốc để cố soi sáng vùng biển sâu dưới bờ, nhưng rồi chẳng trông thấy gì ngoài những bọt sóng trắng xóa.

“Ngộ nhỡ rơi xuống dưới...”

“Kế tiên sinh... Kế tiên sinh, ngài ở đâu?... Trở về làng đi thôi...”

“Kế tiên sinh...”

Một vài người thét to vài lần về phía bờ và mặt biển, nhưng lời hồi âm duy nhất chỉ là tiếng gió hú và sóng biển rít gào. Ngọn đuốc trong tay Trương Phú cũng bay tán loạn, có lẽ sẽ tắt nhanh thôi.

“Hít hà... lạnh quá! Chúng ta ướt hết cả người rồi, không thể hứng gió tiếp nựa!”

“Vậy, có lẽ Kế tiên sinh đã chạy trước rồi cũng nên, do chúng ta không kịp thấy nhỉ?”

“Cũng có thể!” “Chà, ngọn đuốc này không cầm cự được lâu nữa đâu. Giờ chúng ta quay về đi, có lẽ Kế tiên sinh đang đợi ở nhà đấy!”

“Đúng vậy, Kế tiên sinh là một người sống sờ sờ ra đó, cũng từng đi khắp các miền Nam Bắc, chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu...”

Nhìn thấy ánh sáng đến từ ngọn đuốc của đội ngũ phía trước, nhóm người vừa lạnh vừa sợ này do dự một hồi, cuối cùng quyết định rảo chân đi theo.

Lúc này, Kế Duyên đang đi đạp sóng mà đi với tốc độ không nhanh không chậm, tựa như môn Lăng Ba Vi Bộ vậy. Nhưng trên thực tế, hắn đang lao nhanh trên mặt biển và tốc độ này không hề chậm hơn so với lúc đi trên đất bằng.

Trước khi tiếp cận đến cảnh giới Ngũ khí viên mãn, mặc dù Kế Duyên vẫn có thể làm được điều tương tự nhưng quả thật không thể dễ dàng như vậy. Ngược lại, sử dụng thân pháp này tiêu tốn rất nhiều sức lực, bất tiện hơn việc bay thẳng lên hoặc điều khiển con nước để cuốn sóng lướt tới.

Nhưng hôm nay, khí Ngũ Hành bên trong lẫn bên ngoài cơ thể Kế Duyên đã có thể giao cảm lẫn nhau. Khi đầu ngón chân chạm xuống, dòng nước bắn mạnh tới như một viên đạn. Sự chập chùng của sóng biển hoàn toàn không ảnh hưởng đến tốc độ của Kế Duyên, chẳng những không tiêu hao pháp lực là bao, mà còn tạo ra cảm giác bồng bềnh như tiên cảnh.

con cá voi khổng lồ phía xa vừa điên cuồng bơi về hướng xa bờ, đồng thời cũng điên cuồng lặn sâu xuống vị trí kín đáo hơn.

Về phần Kế Duyên, hắn vẫn bám theo sát nút nhưng không hề tiến xuống bên dưới mặt nước; đoán chừng quãng đường bám đuổi từ ban đầu đến lúc này đã khoảng mấy chục dặm trên vùng biển rồi.

Vào lúc này, con cá voi khổng lồ, vốn đã ở dưới độ sâu hơn trăm trượng, bắt đầu từ từ nổi lên mặt nước một lần nữa. Nhìn từng bọt nước to tướng trượt dài từ trên cơ thể xuống mặt biển, tấm lưng khổng lồ kia lại ngoi lên.

Con cá voi khổng lồ dõi mắt nhìn về phía bờ biển xa xa. Đuôi nó vẩy tới vẩy lui, trong khi những chiếc vây bên dưới không thể vươn tới phần sau cơ thể, thế là nó chỉ có thể khống chế một luồng nước duy nhất chảy ngang vị trí nửa dưới phần lưng trở về sau.

Tại đó có một vết thương đau dữ dội, đến lúc này vẫn chưa thuyên giảm. Nhất là vào thời điểm đó, quả thật là nó cảm giác đau thấu tận tim gan.

Giống như người bình thường buộc phải run rẩy cả bàn tay khi trên tay đột nhiên bị thứ gì đó đâm thủng vậy, con cá voi khổng lồ cũng từng điên cuồng vùng vẫy, nhưng sau đó lại cảm giác được một mối nguy hiểm nào đó nên lập tức bỏ chạy về phía biển xa.

Sau khi chạy trốn một hồi, nó thực sự không cảm thấy có bất cứ luồng linh khí nào đuổi theo nên bèn cẩn thận nổi lên mặt nước để nghe ngóng một phen.

Phương xa vẫn tối đen như mực, không hề có bất cứ âm thanh hay đốm lửa nào.

“Ái chà, chắc buông tha cho mình rồi?”

Con cá voi khổng lồ bơi xung quanh vài vòng, do dự xem có nên chạy thẳng một mạch đến vùng biển khác hay không.

“Có thể ra tay vì người phàm, đây hẳn là kiểu người tu Tiên thích lo chuyện bao đồng rồi... Hiếm lắm mới gặp, lại là kẻ không dễ nói chuyện...”

Do dự một lúc, vì cảm thấy bụng đói cồn cào nên nó lập tức lặn xuống nước, há cái miệng khổng lồ của mình ra rồi hút một hơi.

Lớp sóng trên mặt biển không thay đổi gì nhiều, nhưng dòng nước bên dưới lại xoay tròn mạnh mẽ. Vô số cá lớn cá nhỏ bơi không kịp, lập tức bị một dòng nước từ xa cuốn đến, tựa như bị một chiếc vòi nước hút mạnh vào miệng con cá voi.

Miệng của con cá voi khổng lồ này như một cái hố không đáy, chẳng hề từ chối bất cứ loại hải sản nào, dù là cá tôm hay cua ghẹ. Trải qua khoảng mười đợt hít thở của người bình thường, cuối cùng nó mới ngậm miệng lại.

“Cạch cạch cạch cạch...”

Một âm thanh cọ xát phát ra từ bụng của con cá voi khổng lồ.

Mặc dù không thể nhìn rõ tình hình dưới nước từ vị trí bên trên, Kế Duyên vẫn có thể cảm nhận được khí tức của con cá voi khổng lồ khi nó há miệng và sự biến đổi của luồng hơi ấy khi bầy tôm, cua, cá bị cuốn vào trong.

Trách sao ngư dân vùng duyên hải luôn trắng tay khi đánh bắt gần bờ. Chẳng phải hải sản bị yêu tà dọa đi, mà do các loại động vật biển ấy bị con cá voi khổng lồ này ăn thịt. Bọn hải sản di cư đến, con yêu quái này ăn, ngư dân thu lưới không quay về.

Sau khi ăn xong bằng lượt hút này, con cá voi khổng lồ cũng không tham ăn nữa, hoặc cũng có thể là ăn no rồi nên nó bèn trồi lên mặt nước lần nữa và cứ thế mà nhìn chằm chằm về hướng bờ biển nơi bản thân vừa bỏ chạy trước đó.

Rốt cuộc, Kế Duyên không chờ đợi nữa, lập tức hiện thân nói chuyện.

“Cự Kình tướng quân, ngươi còn lưu luyến gì ở vùng duyên hải này à?”

Chợt nghe thấy giọng nói vang lên từ bên cạnh mình, con cá voi khổng lồ giật mình sợ hãi.

“Úi mẹ ơi...”

Sau khi đảo một vòng, nó trông thấy “một tên nhóc” đứng trên mặt biển cách đó không xa, không phải kiểu đứng bằng cách ngự nước đạp sóng mà là thân thể nhịp nhàng theo con sóng chập chùng, tựa như một sợi lông hồng vậy.

“Ngươi... Ngươi là vị cao nhân vừa đánh lén ta bị thương à?”

“Nói khó nghe vậy? Sao lại gọi là đánh lén bị thương, đó chỉ là một hình phạt nhỏ mà thôi. Nếu ngươi đã có khả năng thôn phệ, vậy đi đâu cũng có cá để ăn mà, cớ sao lại quanh quẩn mãi nơi duyên hải này? Ngư dân ven biển sắp rơi vào cảnh cơ cực rồi đấy.”

Kế Duyên cười khinh bỉ hỏi, sau đó lại hỏi thêm:

“Còn nữa, ngươi tự xưng là Cự Kình tướng quân, chẳng hay là tướng của Thủy phủ nào? Binh lính dưới trướng của ngươi đâu?”

Vào lúc này, con cá voi khổng lồ đã lấy lại được một ít can đảm từ vùng nước sâu hơn.

“Đương nhiên, ta chính là Cự Kình tướng quân! Chức này là do mẹ của ta phong tặng! Về phần thuộc hạ dưới trướng, hừ, lần này chỉ là chuyện vặt vãnh, đương nhiên là ta không dẫn theo. Cuối cùng, ta đến vùng duyên hải đó là có lý do của mình, chẳng liên quan gì đến ngươi cả.”

Kế Duyên ngẫm nghĩ một hồi, sau đó cười nói:

“Cũng có lý, nhưng nếu Kế mỗ muốn biết thì sao?”

“Dựa vào đâu hả? Nếu ngươi muốn biết và ta đáp liền, vậy mặt mũi của Cự Kình tướng quân ta phải vứt đi đâu bậy giờ?”

Kế Duyên nghiêm túc đưa tay về phía bầu trời, nắm lấy Thanh Đằng kiếm vừa hiển hiện ra.

“Kiếm này tên Thanh Đằng, có phong mang vạn trượng, chính là một thanh Tiên kiếm. Nếu muốn chém một con yêu tinh như ngươi, thực sự ta không cần tuốt vỏ nữa. Ngươi hỏi ta dựa vào đâu ư? Dĩ nhiên là ép buộc ngươi bằng chính dâm uy của ta rồi...!”

Trong lúc nói chuyện, Kế Duyên nhẹ nhàng rút ra một phần ba lưỡi kiếm của Thanh Đằng kiếm. Ngay lập tức, dường như có một làn sóng tuyết che kín cả vùng nước xung quanh, các ngôi sao trên bầu trời dần mờ ảo, một cái lạnh thấu xương quét ngang nơi đây, khiến cả cơ thể của con cá voi khổng lồ biến cứng đờ.

Đây là lần đầu tiên trong đời mà nó đối mặt với uy lực của Tiên kiếm. Dù chỉ nhìn thấy vẻn vẹn một phần lưỡi kiếm, trong đầu nó đã xuất hiện vô số ảo ảnh một cách mất kiểm soát.

Những ảo giác ấy bao gồm các hình ảnh như: Một làn sáng bạc cắt xuống và thây chính mình, như những thanh kiếm bay vây lấy anh để cắt xương anh, như phi kiếm vờn quanh và róc sạch xương cốt bản thân, như hàn băng lan tỏa và sắp sửa đóng băng chính mình, lại như kiếm quang trấn áp xuống và nghiền nát chính nó...

Cơ mà, Kế Duyên chỉ vừa hù dọa một chút, con cá voi khổng lồ lại không thể chịu đựng nổi, đúng tính chất điển hình của kiểu ‘mập mà nhát’. Nó vội vàng thét to:

“Đừng giết ta, đừng giết ta! Ngươi sẽ hối hận nếu giết ta. Lý do mà ta chờ đợi ở gần khu vực duyên là do phải chờ Mặc gia! Ta đang chờ đợi Mặc gia!”

Kế Duyên đút Thanh Đằng kiếm vào vỏ, dù trong lòng khá bất ngờ nhưng trên mặt lại nhíu mày hỏi rõ

“Mặc gia à? Là Mặc gia nào, có lai lịch gì? Có phải đó chính là Thủy tộc của vùng Thủy vực nơi đất liền không?”

“Đúng, đúng vậy, vị Mặc gia đó chính là vị Mặc giao cao siêu kia, chắc chắn năm nào cũng sẽ đi ngang qua đây. Lần này, ta đã phải bơi một đoạn đường dài mới đến được đây. Ta đã đợi hơn một năm rồi, sắp mất kiên nhẫn đến nơi. Ta không phải yêu quái thích hại người đâu! Thật sự không phải!”

“Mặc Vinh!”

Bỗng dưng, cái tên này tự nhiên xuất hiện trong lòng Kế Duyên, cũng chính là con Mặc giao đã chết sau khi trốn về Đại Trinh ấy.