Tôn Nhã Nhã dụi mắt xác nhận mình không nhìn lầm, nhưng thật ra cô bé không biết loài động vật này là hồ ly.

Bởi vì từ trước đến nay, đừng nói là một con hồ ly còn sống, ngay cả bộ lông của hồ ly trên thị trường cũng chưa từng thấy rõ như vậy.
“Tiên sinh, có một con chó lớn...!màu đỏ ở đằng kia ạ?”
Tôn Nhã Nhã kéo một góc áo của Kế Duyên và chỉ vào Hồ Vân bên bàn đá.

Khi Kế Duyên nghe thấy lời này, hắn liếc nhìn Hồ Vân và phát hiện ra nó quả nhiên đã dựng hết lông lên rồi.
“Ta không phải là chó! Ngươi đã bao giờ nhìn thấy một con chó đẹp như vậy chưa? Ta là một con hồ ly! Là một con hồ ly! Là một con xích hồ!”
Hồ Vân đứng dậy giương nanh múa vuốt, nhảy đến trước mặt Tôn Nhã Nhã, khoa chân múa tay tranh luận với cô bé rằng nó ghét chó nhất trên đời, tiếp theo là những kẻ lưu manh và côn đồ đầu đường xó chợ.
Nhưng điều này lại khiến cô bé sợ hãi hơn.

Cô bé thu mình lại sau lưng Kế Duyên, ôm chầm lấy hắn, rồi hét lớn.
“Tiên sinh tiên sinh! Nó biết nói chuyện! Nó biết nói chuyện!”
Hồ Vân che miệng, cẩn thận nhìn Kế Duyên.

Hắn khẽ lắc đầu, đi trở lại trong nội viện.
Tôn Nhã Nhã lo lắng đi theo nhưng ánh mắt cô bé vẫn nhìn chằm chằm Hồ Vân.
“Tiên sinh, con...!con hồ ly này có thể nói chuyện, có phải là yêu quái không ạ? Nó có ăn thịt người không...?”
Kế Duyên đi đến chiếc bàn đá trong sân, ngồi xuống đọc kỹ bức thư của Doãn Thanh rồi chỉ vào tờ giấy trên bàn.
“Nhã Nhã, luyện thư pháp.”
“Nhưng, nhưng...”
Tôn Nhã Nhã nói “nhưng” hai tiếng, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Hồ Vân.

Sau đó, cô bé nhìn Kế Duyên và phát hiện ra tiên sinh không có phản ứng gì đặc biệt.
Hồ Vân đi trở lại sân, hai bàn chân trước chống hông, chỉ vào Tôn Nhã Nhã và sau đó chỉ vào chính mình.

“Ngươi có thể nhìn thấy ta sao?”
Tôn Nhã Nhã lại nhìn Kế Duyên, phát hiện Kế tiên sinh đang cẩn thận đọc mấy trang giấy cuối cùng trong lá thư, không hề để ý đến bên này.

Cô bé nghĩ đến lời của hồ ly lúc nãy, trong lòng chợt động.
‘Chẳng lẽ Kế tiên sinh không nhìn thấy con hồ ly này nên mới không để ý? ‘
Mặc dù Tôn Nhã Nhã không trả lời, nhưng ánh mắt của cô gái nhỏ vẫn tập trung vào Hồ Vân, điều này khiến nó nhận ra rằng nó vừa nói nhảm rồi.

Vì vậy nó lại ngưng tụ yêu lực, thi triển yêu pháp của bản thân.
Cái này còn chưa đủ, Hồ Vân biết rằng Kế tiên sinh đã từng đề cập đến vấn đề lực chú ý.

Vì vậy, nó lắc người, rồi nhảy ra sau phiến đá đang che trên miệng giếng trong sân, khiến bản thân biến mất trong mắt Tôn Nhã Nhã, rồi sau đó lại rón rén đi ra từ phía sau giếng.
Quả nhiên, Hồ Vân thấy Tôn Nhã Nhã vẫn đang nhìn chằm chằm vào vị trí của cái giếng, và không nhận thấy rằng nó đã đi ra, nói rõ cô bé không nhìn thấy nó nữa.
Kế Duyên liếc nhìn Hồ Vân.

Hắn cũng theo dõi động tác của xích hồ và phản ứng của Tôn Nhã Nhã, chỉ có thể nói rằng thần thức của cô gái nhỏ đã bắt đầu trở nên nhạy bén hơn.
Cô bé thấy hồ ly kia lâu như vậy mà vẫn chưa đi ra, sau đó bèn nhìn Kế Duyên một lát rồi đi vòng quanh thân cây táo, lúc đi đến cái giếng thì thấy hồ ly không còn ở đó.

Cô bé nhìn xung quanh, nhưng vẫn không tìm thấy nó.
“Nhã Nhã, luyện thư pháp.”
Kế Duyên gọi lại.
“Dạ……”
Nghe thấy tiên sinh gọi mình lần thứ hai, cô gái nhỏ đáp lại, ngoan ngoãn quay lại bàn.

Cô bé cầm bút lên và bắt đầu tập viết thư pháp, nhưng thỉnh thoảng lại lơ đãng nhìn quanh sân.
Đến giờ Dậu, Tôn Nhã Nhã tạm biệt Kế tiên sinh, rời khỏi Cư An Tiểu Các để về nhà.

Khi Tôn Nhã Nhã rời đi, Hồ Vân lập tức nhảy ra ngoài.
“Kế tiên sinh, vừa rồi Nhã Nhã thực sự nhìn thấy ta.

Mặc dù cũng do ta hét lên mới khiến cô bé chú ý, nhưng ánh mắt của cô ấy đã nhạy bén hơn nhiều.”
“Không có gì phải ngạc nhiên.

Những đứa trẻ dưới năm tuổi đều có linh tính và có thể nhìn thấy rất nhiều điều kỳ lạ.

Linh tính của Nhã Nhã ngày càng mạnh mẽ, vì vậy nó nhìn thấy ngươi cũng không có gì lạ.”
Nói xong, Kế Duyên nói thêm một câu.
“Trên thực tế, nhiều đứa trẻ có thể đã nhìn thấy một số điều đặc biệt khi còn nhỏ, nhưng chúng sẽ bị dần quên đi khi lớn lên theo cơ chế tự bảo vệ.”
Hồ Vân ghi nhớ trong lòng, sau đó nhảy lên ghế đá đọc thư.
“Tiên sinh, khi nào thì Doãn Thanh kết hôn vậy ạ? Khi nào y kết hôn, nếu ngài muốn đến đó, có thể dẫn ta đi cùng được không?”
“Không cần vội, ngươi không cần phải đến đó.

Y sẽ đưa tân nương đi thăm huyện Ninh An một chuyến, đích thân mời một số người thân trưởng bối, và đương nhiên là y cũng sẽ đến thăm Cư An Tiểu Các.


Theo phong tục ở huyện Ninh An, lễ đính hôn có thể làm lớn hoặc nhỏ, thậm chí có người muốn kết hôn chỉ cần lời hứa bằng miệng.

Thế nhưng mà, việc kết hôn phải do người đó đi mời trực tiếp những người thân của mình.
Vốn dĩ căn cứ vào tình hình của Doãn Triệu Tiên và Doãn Thanh, bất kể là thân phận hay bận rộn trong công vụ đều có thể bỏ qua bước này.

Nhưng hình như vì một số lý do, Doãn Thanh hy vọng có thể mang công chúa Thường Bình đến mời bọn họ.
“Thật không, thật không? Khi nào mới đến?”

Hồ Vân đột nhiên trở nên hưng phấn, so với những nơi bó tay bó chân như ở kinh thành thì được ở nhà như huyện Ninh An thoải mái hơn, thậm chí có thể đưa Doãn Thanh đến núi Ngưu Khuê chơi.
Hôm nay, dù là một số tinh quái hay dã thú hung dữ như sài lang hổ báo ở núi Ngưu Khuê cũng không dám khiêu khích Hồ Vân.

Không phải Hồ Vân mạnh đến mức bất khả chiến bại trong núi, mà là yêu thú và tinh quái trên núi đều sợ chọc phải Lục Sơn Quân.

Thậm chí, Hồ Vân còn thường cùng xuất hiện với Lục Sơn Quân, nên trên người nó còn lưu mùi của gã rồi.
Ngay cả núi Ngưu Khuê này bao nhiêu năm cũng chưa từng có Sơn thần, chuyện này cũng có quan hệ rất lớn với Lục Sơn Quân.

Năm đó, Lục Sơn Quân có một đám ma cọp vồ đi theo nên đã học tập được một chút kiến thức, sau đó bản thân gã có ý muốn làm “vua trên núi”.

Có một vài cuốn sách nào đó cũng từng viết về mãnh cọp độc tôn trên núi.
Trừ khi là cần thiết, nói chung Kế Duyên sẽ không xem quẻ về những chuyện vụn vặt trong cuộc sống của bằng hữu.

Mà với tình huống này hiển nhiên là không có gì; vì vậy, sau khi bấm đốt ngón tay, hắn mỉm cười với Hồ Vân.
“Thuyền của họ đã ở trên Xuân Mộc giang, khoảng vài ngày nữa sẽ đến.

Ngươi có thể chuẩn bị một chút, lúc y thành hôn chưa chắc đã tham gia được.”
“Ta biết rồi, vậy ta sẽ trở lại núi Ngưu Khuê trước!”
Hồ Vân lưu lại mấy câu, rồi từ trên ghế đá nhảy ra khỏi tường.

Sau khi rời đi, Kế Duyên cau mày nhìn lá thư trong tay.
“Xem ra Thanh nhi rất tin tưởng người vợ chưa qua cửa này!”
Với hiểu biết của Kế Duyên về Doãn Thanh, nếu trong thư nói thẳng sẽ mang công chúa Thường Bình đến Cư An Tiểu Các thì đó có nghĩa rằng, giữa vợ chồng không có bí mật gì.

Nếu không thì có khi Doãn Thanh còn không lên kế hoạch cho lần về huyện Ninh An này ấy chứ.
Đúng vậy, không phải Kế Duyên tự cảm thấy hài lòng.

Hắn biết rằng Doãn Thanh đã đưa công chúa Thường Bình về quê nhà, thay vì nói muốn mời từng trưởng bối họ hàng theo phong tục địa phương, không bằng nói là đặc biệt đến đây mời hắn đấy.
Trong Xuân Huệ phủ, Doãn Thanh đưa Công chúa Thường Bình đến tham quan thư viện trường lúc trước, còn đến thăm hàng liễu vắt ngang bờ sông.

Lúc này, các hộ vệ lập tức rời xa hơn một chút.
“Quan nhân(*), đây là nơi chàng theo học năm xưa sao, có phải chàng thường đến đây đọc sách không?” (*)Quan nhân: cách vợ gọi chồng, thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu
“Đúng vậy, đây là nơi ta thường ngồi ngâm nga bài vở bên bờ sông, là nơi ta hun đúc tình cảm, cũng là những lần ta đọc cho tôm cá trong nước nghe văn thơ đấy.”
Công chúa Thường Bình dùng chiếc quạt tròn trên tay che miệng, cười nói.
“Vâng, vâng, vâng, có một điều thú vị mà quan nhân từng kể với ta, nói rằng khi chàng học ở đây, thỉnh thoảng có một con cá lớn và một con rùa già ở sông đi tới, rồi bơi mãi dưới nước không chịu đi.”
“Đúng rồi quan nhân, con cá và con rùa già đó lớn tới mức nào ạ?”
Thấy nụ cười vui vẻ của công chúa Thường Bình, Doãn Thanh rất nghiêm túc khoa chân múa tay một cái.
“Lớn hơn con người rất nhiều, dù sao cũng chắc chắn lớn hơn nàng nghĩ đấy.”
Lúc này, có hai hộ vệ đi từ trong thành ra.

Bọn họ không mặc quần áo thị vệ mà chỉ mặc trang phục của võ giả, mỗi người cầm một bình rượu trên tay.
“Đại nhân, đã mua được.”
“Đây là cái gì? Rượu sao?”
Công chúa Thường Bình nghi hoặc hỏi.

Doãn Thanh lập tức cầm lấy một vò rượu, khẽ lắc rồi giải thích với nàng.
“Đây là loại rượu nổi tiếng của Xuân Huệ phủ - Thiên Nhật Xuân, mà hai vò rượu nhỏ này, đúng rồi, là hai mươi năm đúng không?”
“Bẩm đại nhân, hai vò này đều là Thiên Nhật Xuân đã chôn hai mươi năm.

Chúng ta đi theo ông chủ Viên Tử Phổ ra tới chỗ đào đất lấy rượu ra luôn ạ.”

Doãn Thanh gật đầu.
“Được rồi, cũng trả không ít bạc cho người ta nhỉ?”
Thị vệ mỉm cười.
“Đương nhiên là không thiếu rồi.

Nếu không phải ban đầu chưởng quỹ kia cố ý không bán, ta cũng sẽ không đưa ra ngự lệnh thu mua của cung đình đâu.”
“Lần sau không mua được rượu ủ hai mươi năm thì thôi, không cần phải lấy ngự lệnh ra làm gì.”
Doãn Thanh nhàn nhạt phê bình một câu.

Thị vệ vội vàng ôm quyền nói “vâng”.

Bọn họ chủ yếu là hộ vệ của Thường Bình công chúa, nhưng Doãn đại nhân nói cũng không dám không nghe.
“Được rồi, Xuân Huệ Phủ có quá nhiều nơi đáng để đi thăm thú.

Ngày khác chúng ta sẽ đi một chuyến.

Hôm nay chúng ta đã vào thăm thư viện và Giang Thần từ, lại còn đi dạo ven bờ sông.

Vậy cũng đủ rồi.

Chúng ta nên lên thuyền và khởi hành thôi.


“Vâng, cứ theo lời quan nhân!”
Vì vậy, mấy người bọn họ quay lại và bắt đầu đi về phía bến tàu.
“Rầm rầm...”
Có tiếng sóng vỗ rì rào bên hàng dương liễu rủ xuống bờ sông; công chúa Thường Bình vô thức quay đầu lại, mơ hồ nhìn thấy một con cá rất lớn đang khuất dần trong làn nước gợn sóng.
Dọc theo Xuân Mộc giang, rẽ sang Tiểu Thuận hà, cuối cùng một chiếc lâu thuyền dừng lại ở bến tàu dưới chân núi Lão Hoa.

Doãn Thanh và công chúa Thường Bình ở trên thuyền một lúc, sau đó lên xe ngựa do hạ nhân đã chuẩn bị tốt, đi theo con đường núi xuyên qua núi Lão Hoa.
Khi đang đi trên con đường núi để thưởng ngoạn phong cảnh, công chúa Thường Bình đột nhiên hỏi.
“Quan nhân, ở sâu trong núi Lão Hoa thực sự có một Bích Thủy Đàm phải không, và có phải có một loài cá nhỏ sẽ tan hết xương khi nấu canh đúng không ạ?”
“Đúng vậy, có đấy...”
Là công chúa và phò mã tương lai, dù ít khi xuất hiện nhưng mỗi lần đi ra ngoài đều không thể mang theo ít hạ nhân được.

Trước sau có ba cỗ xe ngựa, còn có mười người cưỡi ngựa đi theo.

Ở một nơi phồn hoa như Xuân Huệ phủ thì đội hình này không chứng tỏ được cái gì, nhưng khi đến “nông thôn” như huyện Ninh An thì ngay lập tức giống như hạc giữa bầy gà.
Khi một đám xe ngựa và tùy tùng đi vào huyện, rất nhiều người đang bàn tán xôn xao, suy đoán xem là đại nhân vật nào đã đến.

Mà dưới ánh mắt của mọi người, xe ngựa đi thẳng một đường đến phường Thiên Ngưu, hơn nữa lại không sai người đi truyền tin cho huyện nha.