Như đã thảo luận trước đó, tuy Kế Duyên và Cư Nguyên Tử biết rõ một số cao nhân không quá quan tâm đến đại hội Tiên Du, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, đại hội Tiên Du này vẫn là một sự kiện hoành tráng thực sự.
Quy mô lần này trải rộng đến khắp các thánh địa, tiên phủ lớn và các động thiên phúc địa; một số nơi đến sớm, số còn lại thì đến muộn hơn, cũng có một vài thế lực canh chuẩn thời gian chính xác để đến đây như Ngọc Hoài Sơn vậy.

Bên cạnh đó, còn có tán tu các nơi, tinh mị, yêu quái ngưỡng mộ danh tiếng mà đến, cuối cùng hình thành nên một bầu không khí dày đặc người tu hành tại Cửu Phong Sơn này.
Ở kiếp trước, Kế Duyên đã từng nghe thấy một lời nói đùa, rằng nếu một ai đó đứng ném một đồng xu lên bầu trời thủ đô - và nếu chẳng có ai bắt được đồng xu ấy - thì đồng xu ấy có thể rơi nện vỡ đầu một cán bộ cấp phòng.

Xét theo tình huống hiện giờ, ở quốc gia sở tại của vùng Nguyễn Sơn này, xác suất gặp tiên nhân rất lớn, lớn hơn nhiều so với bất kỳ địa phương nào khác.
Nhìn thấy một vài tu sĩ đang ngự kiếm phi hành, Kế Duyên cũng nở một nụ cười hiểu ý, còn cả đám Ngụy Nguyên Sinh, Thượng Y Y và những đệ tử trẻ tuổi khác của Ngọc Hoài Sơn cũng có chút háo hức muốn thử.

Đáng tiếc, đạo hạnh của Ngụy Nguyên Sinh vẫn còn nông cạn, chỉ vừa thông hiểu được tí da lông vòng ngoài về các pháp quyết ngự vật, thế nên chẳng cần phải nhắc đến thuật phi hành để làm gì.

Về phần Thượng Y Y và những người còn lại, tuy có thể miễn cưỡng bay được, nhưng chỉ gói gọn ở hành động bay mà thôi.
“Mình cũng rất muốn đùa nghịch như thế!”
Ngụy Nguyên Sinh chỉ vừa lẩm bẩm một câu thì thấy Cừu Phong ở cạnh bên liếc qua, thế là vội vàng ngậm miệng lại.
Nhận ra Kế Duyên vẫn đang nhìn đám hậu bối ngự kiếm phi hành để truy đuổi lẫn nhau, Cư Nguyên Tử không khỏi mỉm cười hỏi.
“Tiên sinh, người đang có cảm giác mấy đạo hữu trẻ tuổi kia có linh tính vô cùng đầy đặn, đúng không?”
Nhìn vấn đề từ các góc độ khác nhau, sẽ dẫn đến những cách hiểu khác nhau.

Điều mà Cư Nguyên Tử trông thấy ở những tu sĩ trẻ tuổi đó chính là căn cốt và tư chất.
Nghe vậy, Kế Duyên bèn lắc đầu và cười đáp.
“Ta không quan sát căn cốt của bọn họ, chỉ là có cảm giác rằng, việc cùng nhau đùa vui như thế cũng rất tuyệt vời đấy.

Tu sĩ như chúng ta cầu đạo, nói trắng ra là vì tìm hiểu sự huyền diệu khi đắc Đạo, nhưng rốt cuộc cũng chỉ để tìm cảm giác tiêu dao mà thôi.

Nếu tu đạo chỉ vì trường thọ, nhưng càng sống lâu, càng cảm thấy chán chường!”
Cư Nguyên Tử nhìn về phía các tu sĩ đang đuổi theo mà đi ở phía xa, sau đó trầm ngâm gật đầu.


Lão cũng đồng ý với cái gọi là sự huyền diệu khi đắc Đạo song hành với tiêu dao tự tại.

Lão đã tu hành nhiều năm trong núi sâu, có thể cảm nhận được sự huyền diệu của Đạo nhiều hơn mọi sự vui thú khác, trong khi tiêu dao tự tại mới là ý nguyện của hầu hết những người tu tiên.
“Tiên sinh quả đúng là tiên sinh.”
Những câu đơn giản mà Kế Duyên và Cư Nguyên Tử đang chuyện trò cùng nhau này, nếu được xuất phát từ miệng của nhóm tiên tu trẻ tuổi như Ngụy Nguyên Sinh, ắt hẳn sẽ bị nhìn nhận là các lời bào chữa cho hành vi ham chơi, lười biếng.

Nhưng khi người nói chính là Kế Duyên và Cư Nguyên Tử, nghe qua lại khiến các tu sĩ có cảm giác tràn đầy thâm ý.
Trên thực tế, đây không chỉ là bởi vì thân phận của hai người, mà còn là bởi vì tự bản thân cuộc nói chuyện giữa hai người lại mang đến sự dao động của pháp lý, tạo ra một cảm giác huyền diệu ảnh hưởng đến người khác.

Dù chỉ là tác dụng tâm lý, nhưng cũng khiến người người suy nghĩ sâu xa hơn.
Dù tu sĩ tiếp khách của Cửu Phong Sơn tập trung điều khiển thuyền Thanh Diệp, nhưng y vẫn chú ý tới động tĩnh của hai vị “lão tiên trưởng” phía sau.

Tuy y chỉ là một tu sĩ tiếp khách, nhưng nếu nghe được một vài lý lẽ huyền diệu của cao nhân, thì cũng rất có ích đấy.

Theo kinh nghiệm của một số sư huynh đệ, chân lý thường ẩn chứa bên trong những câu chữ đơn giản thế này.
“Xin các vị đạo hữu ngưng thần, thanh tâm, phía trước chính là phạm vi cấm chế của Hư Ly Luân Quang đại trận thuộc Cửu Phong Sơn chúng ta, cũng chính là vách ngăn giữa hư và thật.

Qua trận này sẽ tựa như qua một thế giới khác vậy, rồi đi thẳng về trước nữa chính là sơn môn của Cửu Phong Sơn của ta rồi.”
Trong lúc nói chuyện, người tu sĩ Cửu Phong Sơn này bấm niệm pháp quyết, điểm liên tục vào khoảng không phía trước.

Thuyền Thanh Diệp tỏa ra một vầng pháp quang, chở mọi người vòng vèo tiến nhanh tới.

Sau đó, vầng hào quang của chiếc pháp thuyền dần dần mờ đi, hòa làm một thể với tầng sáng đầy sắc màu mờ ảo của không gian ngoại vi Cửu Phong Sơn, cuối cùng bay thẳng vào trong.
Mọi người vốn dĩ có thể trông thấy chín ngọn núi treo cao khổng lồ ngay trước mặt.

Nhưng lúc này, trước mặt lại hoàn toàn mông lung, chỉ có ánh sáng biến hóa và sương mù xám xịt đang lưu chuyển, hiển hiện nên một trạng thái trời đất bặt tăm ngay lúc này.
Sau khoảng bốn năm nhịp thở, trước mắt lại quay về với khung cảnh sáng tỏ.

Quang sắc chung quanh dường như đã bị thanh lọc một lần nữa vậy, càng lúc càng rõ nét và sáng lung linh hơn, còn linh khí cũng tràn đầy sung mãn.
Chín đỉnh núi khổng lồ của Cửu Phong Sơn hiện ra trước mặt, lớn hơn nhiều so với lúc nhìn thấy trước đó.

Thuyền Thanh Diệp chở nhóm người Kế Duyên chỉ là đang di chuyển tại khu vực ngoại vi của một ngọn núi trong số đó, cơ mà nhìn cứ như ngọn núi này lại có thể nối liền giữa đất và trời, rộng lớn khó mà đo lường nổi.
Kế Duyên mở lớn Pháp nhãn, nhìn xuống phía dưới.
Hiện tại, hắn có thể chứng kiến chín đỉnh núi khổng lồ của Cửu Phong Sơn không còn lơ lửng giữa những cụm mây tại phía chân trời nữa, mà là đâm thẳng xuống, xuyên qua những tầng mây - hiển nhiên là có nền móng ngay bên dưới.

Thậm chí, còn có thể mơ hồ trong thấy có những ngọn núi nho nhỏ khác bên dưới tầng mây kia.

Đường nhiên, nói là ngọn núi nho nhỏ khi chỉ so sánh với chín ngọn núi khổng lồ này mà thôi, còn trên thực tế thì đó cũng là núi cao hiểm trở.
“Đây không phải là Nguyễn Sơn à?”
Vị tu sĩ Cửu Phong Sơn kia quay đầu lại, gật đầu về phía Kế Duyên.
“Thưa Kế tiên trưởng, nơi đây chính là Cửu Phong động thiên của chúng ta, không còn là thế giới bên ngoài nữa rồi, nên dĩ nhiên cũng không phải là Nguyễn Sơn!”
Câu trả lời này cũng tràn đầy sự tự hào.

Tiêu dao nơi thế ngoại, xây dựng đạo tràng là một khu động thiên trông như một thế giới riêng, sự nghiệp Tiên đạo phải lừng lẫy thế nào mới có khả năng đạt được thành tựu như vậy? Và trong số các tông môn, tiên phủ giữa thiên địa này, mấy ai có đủ căn cơ như tông phái của bọn họ chứ?
Kế Duyên cũng thầm cảm giác chấn động từ đáy lòng.

Đây là lần đầu tiên mà hắn bước vào một động thiên chân chính.

Chưa kể đến sự kỳ vĩ của chín đỉnh núi khổng lồ kia, chỉ cần xét đến dãy núi dưới tầng mây này và sự liên kết với dãy núi bên ngoài cũng đủ để hắn suy nghĩ sâu xa hơn.
“Các vị đạo hữu, tiếp theo chúng ta sẽ đi đến Tiên Lai phong.”
Thuyền Thanh Diệp dưới chân bắt đầu tăng tốc, chở mọi người bay đến ngọn núi gần nhất.


Xung quanh là một màn không gian yên tĩnh, đẹp đẽ với từng đàn thiên nga cùng bay, còn Thanh Diệp mở đường giữa những tảng mây mù.
Trông Tiên Lai phong có vẻ khá dốc, nhưng thật ra do thân núi quá to lớn, dựng cao lên trên, nên có rất nhiều vị trí thoai thoải thích hợp làm kiến trúc nghỉ chân.

Hướng mà thuyền Thanh Diệp đáp xuống là một vị trí ở sườn Đông.

Nơi đấy có tảng đá cực kỳ to tướng nhô ra, trên tảng đá ấy là từng dãy lầu các hoàn thiện và khác biệt lẫn nhau.

Có khá nhiều các khu kiến trúc tương tự như Tiên Lai phong này ở nơi đây.
Khi Thanh Diệp đáp xuống, người trên thuyền cũng tấp nập xuống thuyền.

Vị tu sĩ Cửu Phong Sơn vội vàng tiến về phía trước, vừa đi vừa giới thiệu,
“Đây là Ngọc Trúc uyển, được xây dựng bằng những khóm linh trúc.

Nó nằm lơ lửng trên tảng đá khổng lồ này và quay mặt về hướng Đông, sáng có thể đón ánh bình minh - tối đến cũng không ngại các vầng tinh nguyệt.

Chẳng hay các đạo hữu Ngọc Hoài Sơn có hài lòng hay không? Nếu không hài lòng, chúng ta sẽ đổi sang nơi khác.”
“Không cần đâu, ở đây là được rồi.

Cũng chỉ là một nơi dừng chân, không cần phải chọn lựa ba lần bốn lượt.”
Nghe Cư Nguyên Tử nói vậy, tu sĩ Cửu Phong Sơn bèn chắp hờ tay.
“Đa tạ các vị đạo hữu đã thông cảm.

Mọi người có thể nghỉ ngơi một chút.

Ta đã thông báo cho bên tông môn rồi, sẽ có các sư huynh đệ khác gửi đến lệnh bài theo danh sách cho các vị.

Giờ ta phải quay về Nguyễn Sơn có việc, không làm phiền các vị nữa nhé!”
“Được rồi, đa tạ đạo hữu lần nữa!”
“Xin chào, các đạo hữu!”
Kế Duyên đột ngột một câu.
“Chúng ta chỉ có thể ở trong Ngọc Trúc uyển này, hay là chỉ được loanh quanh trong Tiên Lai phong này phải không?”
Tu sĩ Cửu Phong Sơn cười nhẹ:
“Kế tiền bối nói đùa rồi.

Chỉ cần không gây ra các hành vi thiếu tôn trọng với Cửu Phong Sơn, mọi người có thể đi khắp mọi nơi đấy.

Vị trí nào không được đi, tự nơi đó sẽ có cấm chế.

Ta biết một vài đạo hữu đây có đạo hạnh thâm hậu, thế nên nếu có gặp cấm chế thì xin đừng tự tiện xông vào.”
“Dĩ nhiên là thế rồi!”
Kế Duyên rất hài lòng với câu trả lời này, còn vị tu sĩ Cửu Phong Sơn kia cũng không ở lại lâu nữa, nói một tiếng “cáo từ” rồi đạp nhẹ xuống thuyền Thanh Diệp, bay lên trời rời đi.
Không lâu sau, có tu sĩ phụ trách tiếp khách của Cửu Phong Sơn đến, nhờ mọi người của Ngọc Hoài Sơn ghi tên mình vào danh sách, và cũng cấp phát lệnh bài cho họ.

Đồng thời, người của Cửu Phong Sơn cũng nói rõ rằng, ngoài việc có thể tự bay ra khỏi sơn môn Cửu Phong Sơn, khách khứa nơi đây cũng có thể đi đến các địa phương có tu sĩ của Cửu Phong Sơn trông coi trên Tiên Lai phong này, nhờ người nơi đó hỗ trợ đưa đến Nguyễn Sơn hoặc một số nơi thích hợp khác điều được.

Hiển nhiên, đây là một dạng dịch vụ mà Cửu Phong Sơn hỗ trợ, nhằm tạo điều kiện thuận lợi cho các tu sĩ chưa thông tạo các thuật bay lượn.
Khi mọi thứ đã ổn định, chỉ còn lại nhóm người của Ngọc Hoài Sơn và Kế Duyên tại Ngọc Trúc uyển này.

Mọi người cùng nhau phân chia từng căn phòng trong cả dãy lầu các, sau đó tự mình đi dạo, tham quan các nơi.
Phải nói rằng, Cửu Phong Sơn thực sự mạnh mẽ hơn Ngọc Hoài Sơn, ít nhất là từ góc độ của khí tượng sơn môn.
Sau khi sắp xếp lại khu lầu các mà mình chọn để tĩnh tu, Kế Duyên đi đến phần cuối nơi tảng đá nhô ra trên vách đá, nhìn xuống khoảng không tràn ngập mây mù lượn quanh ở phương xa.
‘Chẳng biết liệu có người sống trong Cửu Phong động thiên này hay không, kiểu như...!một tiểu thế giới vậy?”

Mới suy nghĩ một hồi, chợt có một tràng cười sảng khoái vọng đến từ không trung.
“Quả thật là khó gặp nơi chân trời góc bể, ai ngờ lại có thể tương phùng với Kế tiên sinh không màng danh lợi tại đại hội Tiên Du náo nhiệt này, ha ha ha ha ha...”
Kế Duyên quay đầu nhìn lại, nhận ra có người đang đạp trên tầng khóm mây trắng mà tiến đến nơi này.

Đó chính là lão ăn mày Lỗ Niệm Sinh vẫn trong trang phục rách rưới, bên cạnh còn có Lỗ Tiểu Du và Dương Tông.
“Vậy thì Lỗ lão tiên sinh nhầm rồi.

Thật ra, Kế mỗ còn thích tham gia các cuộc vui nhiều hơn ngươi nghĩ đấy.

Thậm chí ngay cả tiệc rượu thành hôn của người phàm, ta cũng đi uống ké một chung rượu mừng.

Giờ mới biết có một nơi thật náo nhiệt như đại hội Tiên Du này, nghĩ sao mà không đến?”
Trong lúc cả hai đáp lời lẫn nhau, lão ăn mày cũng đã đáp xuống bên cạnh Kế Duyên.

Hai người chắp tay chào hỏi nhau, và lão ăn mày cũng chắp tay chào hỏi những tu sĩ Ngọc Hoài Sơn từ xa, kể như làm tròn lễ nghĩa.
Xong việc, lão ăn mày mới quay sang nhìn Kế Duyên lần nữa, cười mỉm mà hỏi:
“Kế tiên sinh, ngươi thấy Dương Tông thế nào?”
Kế Duyên rất chân thành đáp.
“Thoát thai hoán cốt, huyền diệu bất phàm!”
“Khặc khặc khặc, đa tạ tiên sinh tán thưởng!”
Kế Duyên hiểu rất rõ tính khí và suy nghĩ của lão ăn mày vào lúc này.

Vì vậy, hắn nghiêm túc bổ sung thêm một câu từ tận đáy lòng.
“Đây không phải là khen suông, mà thực tế là vậy.

Phương pháp này quả thật mang theo sự ảo diệu của việc tái tạo cả Càn khôn!”
Sau khi tái sinh Dương Tông trở lại làm người, lão ăn mày đã mong chờ ngày hôm nay từ rất lâu.
“Ha ha ha ha...!Tiên sinh quá khen, tiên sinh quá khen!”
Muốn nghe lấy lời khen, thực tế là không phải ai cũng có thể khen lão ta.

Cho dù là các vương công quý tộc đích thân khen ngợi trước mặt lão, lão cũng khịt mũi chế nhạo.

Nhưng hai câu nói vừa rồi của Kế Duyên thật sự quá êm tai, càng khiến tâm trạng của lão ăn mày càng lúc càng phơi phới.
“À đúng rồi, tiên sinh nay! Nếu tiên sinh đã thích xem náo nhiệt như thế, vậy tranh thủ đi dạo đến một nơi với lão ăn mày ta không? Vốn dĩ, ta định đi tới đó, nhưng nếu gặp tiên sinh ở đây thì hai ta có thể thuận tiện làm bạn đồng hành! Đi đi đi nào!”
“Loại hình náo nhiệt gì thế?”
Kế Duyên thắc mắc như thế, trong khi lão ăn mày đã đạp mây bay lên.

Thấy vậy, hắn cũng chẳng thể làm gì khác hơn, đành cưỡi mây bay theo.
“Ha ha ha ha...!Nếu đã đến đại hội Tiên Du, vậy còn có loại hình náo nhiệt nào khác đâu? Đương nhiên chính là xem Tiên nhân cãi lộn, à không, là Tiên nhân đấu pháp! Các vị đạo hữu Ngọc Hoài Sơn, ta đi dạo cùng Kế tiên sinh một lát, các ngươi cứ tự tu hành tại đây nhé...!Đi thôi...”
Còn chưa nói xong cả câu, cụm mây trắng đã hóa thành tia sáng bay đi, chỉ để lại một tầng âm thanh vang vọng.
Đứng trên lầu các tĩnh tu của mình mà nhìn về phía luồng sáng dần bay đi xa kia, Cư Nguyên Tử chỉ biết lắc đầu.

Lão ăn mày này có tu vi rất cao thâm, nhưng ngoài Kế Duyên ra, những người khác đều không có bất cứ cảm giác tồn tại nào trong mắt lão ấy.