Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Cún Con

***

Rời khỏi thư phòng của cửa hàng mặt tiền kia, Kế Duyên ước lượng một chút về số bạc vụn trong tay, chừng này ít nhất cũng phải hai lượng bạc. Dù không thể sánh với nghìn vàng thường thấy trên phim truyền hình ở kiếp trước, nhưng cũng không phải là con số nhỏ. Đối với hắn mà nói tự nhiên cũng đủ đầy.

Thật ra, ở thế giới này, bạc dùng rất lâu mới hết. Hắn cũng chỉ mới tiêu xài lớn đúng ba lần mà thôi.

Lần đầu tiên là do hắn không biết mệnh cách của bản thân không thể vọng trắc, khiến cho thầy tướng số Thanh Tùng Đạo Nhân suýt chút nữa mất mạng. Lần đó, hắn lưu lại mấy hạt đậu bằng vàng và một ít bạc vụn, tổng giá trị khoảng ba mươi lượng bạc. Chừng đó đủ cho hai thầy trò kia an ổn dưỡng thương, về nhà mà vẫn còn dư kha khá.

Lần thứ hai là lúc hắn ngồi thuyền nhỏ. Sau khi có thêm mấy người đi chung, hắn dùng gần sáu trăm văn để bao thuyền, tương đương với nửa lượng bạc có lẻ.

Lần thứ ba là bởi vì hắn thèm rượu nên đã mua hai cân Thiên Nhật Xuân ở Xuân Huệ Phủ, tốn gần bốn lượng bạc.

Còn chi tiêu cho chuyện ăn ở cũng không nhiều. Trên phương diện ăn uống, cứ mỗi lần hắn ăn tiệm, một bữa ăn xa xỉ lắm cũng mấy trăm văn, nếu không thì hắn cứ ăn đại một tô mì vài văn tiền liền xong. Trong khi đó, một lượng bạc đổi ra được chừng một ngàn văn tiền.

Còn về việc ngủ nghỉ thì cũng không cần phải nói tới. Sau khi ra ngoài, căn bản hắn không ở khách điếm mấy. Kế Duyên thỉnh thoảng mới thuê phòng để tắm rửa một chút, mà phòng hạng sang cũng chỉ chừng trăm văn.

Vì vậy, ngoại trừ lần hắn bóp lấy một miếng từ thỏi vàng thì hắn vẫn còn hơn mười lượng. Lần này, chủ tiệm bù lại cho hắn cũng không ít đâu.

Ước lượng xong, Kế Duyên liền bỏ bạc vào túi tiền trước ngực. Sau đó, hắn mang theo dù che mưa, đeo bọc đựng đồ, đi dạo trong Quân Thiên phủ.

Một chiếc xe đẩy đi ngang qua, bánh xe gỗ lăn lộc cộc trên nền đá. Có mấy hài đồng miệng cười toe toét, cầm cây hồ lô bọc đường, đang chơi trò rượt đuổi nhau. Ở quầy bán hàng rong đầu đường, hay trong cửa hàng lớn đều có người đang rao hàng, còn có mùi thơm của son phấn, bột nước, đồ ăn vặt phiêu đãng…

“Tả đại hiệp ơi là Tả đại hiệp, lúc trước ngươi lớn lên ở đây!”

Đôi khi Kế Duyên vẫn có chút hoài niệm. Như lúc này, trong đầu hắn tưởng tượng năm đó đứa nhỏ Tả Ly, tay cầm kiếm, cùng đồng bạn chơi trò giang hồ diễn nghĩa (*).

Theo mùi thơm của hương trà và tiếng rao hàng, Kế Duyên đi tới một trà lâu nhộn nhịp, làm ăn khá tốt. Bên trong quán còn có người kể chuyện liên tục hát xướng.

Một người hầu trà thấy Kế Duyên đi tới, liền ân cần tiến lên chào hỏi.

“A, khách quan, mời vào trong, canh nóng, bánh chiên, nước trà, thứ nào cũng có~~!”

“Được, tìm cho ta một nơi náo nhiệt, nếu ta được ở cạnh tiên sinh kể chuyện liền tốt.”

“Ôi!!! Thật không may, bên đó đã đủ khách rồi, ngài ngồi gần gần đó được không?”

Gã hầu trà nhìn hành lang chỗ người kể chuyện ngồi một chút rồi mới nói.

“Cũng được, ngươi sắp xếp đi!”

“Khách quan! Mời ngài đi theo ta!”

Kế Duyên đi theo gã hầu nhiệt tình về phía trước. Ở trung tâm, bên cạnh cột trụ có một bàn tứ tiên chưa có khách, người hầu trà dùng khăn vải nhanh nhẹn lau đi nước trà còn đọng lại trên bàn.

“Mời khách quan, ngài muốn uống trà gì, có muốn gọi thêm điểm tâm không?”

Hắn giả vờ nhìn vào thực đơn mơ hồ ở góc đối diện, không đợi gã hầu gợi ý liền nói.

“Mang lên cho ta một bình trà mới pha ngon nhất, lấy thêm ba dĩa bánh nổi danh nhất của các ngươi nữa.”

“Được rồi~~ Ngài chờ một lát~~!”

Gã vừa rời đi, Kế Duyên lập tức dời sự chú ý sang xung quanh. Tất cả mọi người đều đang uống trà ăn bánh, tập trung tinh thần nghe tiên sinh kể chuyện xưa, hình như là trận chiến thành danh của vị tướng quân nào đó.

“Lại nói lần đó, quân địch có mấy trăm bè gỗ trôi nổi sang sông lớn, muốn tấn công vào chỗ bạc nhược yếu kém của hậu phương quân ta. Lúc này, Hoàng tướng quân kiểm tra quân số chỉ còn hơn trăm người. Vào thời khắc ấy, cái khó ló cái khôn, một mặt tướng quân sai người quay về báo tin cho doanh trại, một mặt ngài chia thủ hạ ra thành nhiều tổ, ẩn núp ở khu rừng bên cạnh….”

Người kể chuyện nói đến đây thì buông cây quạt, cầm chén trà lên, nhấp một ngụm nước cho trơn cổ họng, rồi lại lấy khăn vải lau mồ hôi. Có khách nhân ở phía dưới kìm không nổi bèn truy hỏi.

“Chẳng lẽ Hoàng tướng quân chỉ dùng chừng ấy quân lại có thể đánh lui quân địch sao?”

“Ai da, ngươi đừng nói leo!” “Đúng đấy, để tiên sinh kể tiếp!”

Tiên sinh kể chuyện đặt chén trà nhỏ xuống, rồi lại cầm cây quạt. Phía dưới đang bàn luận ồn ào, tự nhiên yên tĩnh trở lại. Kế Duyên cảm thấy lão chưa cần nói lời nào, đã có hiệu quả rồi.

“Ngay lúc đó, Hoàng tướng quân tự biết dùng đội ngũ trong tay mình ngăn cản quân địch chẳng khác gì lấy trứng chọi đá. Nhưng tướng quân là người mưu trí, ngài sai người vào rừng tùng chuẩn bị củi khô nhóm lửa, rồi lại dùng hết sức giương cung bắn cho chim rừng bay tán loạn!”

“Tướng địch qua sông cũng không phải kẻ vô danh. Lúc đi được nửa đường, gã nhìn thấy chim muông trong rừng đều kinh động bay khắp nơi thì biết có chuyện khác thường. Gã thét lớn, ra lệnh tạm hoãn qua sông, chỉ phái hơn mười bè nhỏ đi điều tra… Chính là thời khắc này!”

Nói đến đây, tiên sinh kể chuyện đột nhiên tăng âm lượng, cây búa gõ “Đùng~~” một tiếng nặng nề, khiến cho đám khách uống trà giật nảy mình nhưng không ai dám cắt ngang.

“Hoàng tướng quân sai người đốt củi khô, lập tức trong rừng có mười cột khói báo động bay bên… Bờ bên kia, tướng địch sợ hãi đến mức sắc mặt đại biến, liền nói bản thân gã nhìn thấy mai phục, sai người nhanh chóng lui quân. Còn mười nhóm quân sĩ trên bè nhỏ cũng bị khói báo động dọa đến nỗi rơi xuống nước…”

Người kể chuyện dùng ngôn ngữ đặc sắc diễn tả trận chiến kịch liệt năm đó, vị Hoàng tướng quân mưu trí uy dũng từ trong chuyện xưa hiện ra, làm cho đám khách nhân sợ hãi thán phục không thôi.

Kế Duyên cũng nghe say sưa, liên tục gật đầu khen ngợi. Đúng là nghệ thuật!

Chờ người kể chuyện nói xong, tiếng người bàn luận cũng bớt đi rất nhiều. Một vài người khách ngồi bên cạnh Kế Duyên lớn tiếng khen thưởng chút bạc, mà quán trà nhất định sẽ trả phí riêng, coi như cũng được chút tiền lời.

Câu chuyện “Chiến Đông Sơn” tiếp theo cũng chuẩn bị bắt đầu, tiên sinh kể chuyện bây giờ đang uống trà, nghỉ ngơi dưỡng sức. Kế Duyên đặt hết trà bánh lên một cái dĩa, cầm theo ấm trà đi tới.

“Tiên sinh có thể kể hai câu chuyện sao?”

Người kể chuyện thấy hắn cầm ấm trà và bánh đi tới, trang phục cũng nhã nhặn nên gật đầu cười.

"Mời ngồi!"

Hắn thức thời đặt trà bánh xuống, cầm một cái chén, rồi rót trà ngon mời người kể chuyện.

“Mời người uống trà, dùng bánh!”

Hắn đã sớm đoán được quán trà sẽ cho người kể chuyện uống loại trà cũ, chắc chắn không thể ngon hơn loại mình mua.

Lão cũng không khách khí, cầm lấy một khối bánh ngọt xốp giòn đưa vào trong miệng, lại nâng chén trà lên uống một ngụm.

“Tiên sinh có chuyện muốn hỏi sao?”

“Đúng vậy, tại hạ muốn hỏi tiên sinh một chuyện về Tả gia ở Quân Thiên phủ, chính là vị Tả gia danh chấn giang hồ cách đây vài chục năm, không biết hậu nhân của người đó như thế nào rồi?”

Lão giả nhíu màu, hơi kinh ngạc nhìn về phía Kế Duyên. Sau khi cẩn thận quan sát, lão thấy người này mặc áo thanh sam, tay áo rộng, trên búi tóc cài một cây trâm, hai tay thon dài có khí lực, nhưng cũng không quá cường tráng.

“Vị tiên sinh này, ngài là hiệp khách giang hồ sao?”

“Ha ha… Ta cũng có liên quan một chút đến giang hồ, nhưng không phải hiệp khách giang hồ. Chỉ là tổ tiên Tả gia có ân với ta, cho nên lần này ta đặc biệt tới tìm hậu nhân mà thôi.”

Tổ tiên Tả gia?

Người kể chuyện lại nhăn mày nhìn kỹ Kế Duyên lần nữa. Lão nhìn không ra người này bao nhiêu tuổi, sau đó rốt cuộc cũng thấy rõ ánh mắt trắng nhợt của hắn.

Nhưng người kể chuyện không dám nhìn nhiều hơn, không chừng người đối diện là cao thủ giang hồ, dù sao việc của Tả gia cũng không liên quan đến lão.

“Việc này trong thành cũng ít người biết. Năm đó, Tả gia từng hiển hách một thời. Ai… Đáng tiếc, tạo hóa trêu ngươi. Kiếm Tiên vì kiếm mà chết, sau khi chết lưu lại Kiếm Ý Thiếp khiến cho giang hồ nổi lên một trận gió tanh mưa máu, cũng mang đến tai họa cho Tả gia. Dù cho Tả Khưu đại hiệp đã dự đoán trước và sớm an bài, nhưng Tả gia cũng khó mà thoát được…”

Một khắc sau, Kế Duyên đi ra khỏi quán trà, cau mày tiến về khu nhà cũ của Tả gia ở thành Tây. Chỉ là mất hơn hai canh giờ hắn mới tìm được, nhưng lúc này đã đổi thành “Tiền phủ”, hỏi thì người ta cũng không biết chuyện Tả gia.

Đợi đến khi sắc trời dần tối, người đi trên đường càng lúc càng thưa thớt, hai bên đường có rất nhiều cửa hàng đã thắp đèn, còn hắn vẫn lưỡng lự đứng một mình ở thành Tây.

“Chẳng lẽ Tả gia đã thật sự tiêu vong rồi sao?”

Hắn lẩm bẩm một câu, lúc này thấy đằng trước đèn đuốc sáng trưng, cực kỳ náo nhiệt, trừ một số nơi phong hoa tuyết nguyệt, có một quán ở phía trước treo lồng đèn cùng một chữ “Đổ”.

Đúng lúc này, Kế Duyên nghe được âm thanh "Sòng bạc mở cửa ra" quen thuộc từ phía trước truyền đến.

“Đợi đấy, ta sẽ quay lại liền! Ta lập tức quay lại!”

“Không phải thua không nổi nữa hả ~~ Ha ha ha ha~~~!”

“Ta vẫn còn tiền, chờ ta đi lấy!”

Gã tiểu thương bán bánh hấp sáng nay đầu đầy mồ hôi, lao ra từ sòng bạc. Bước chân của y vẫn mạnh mẽ như cũ, nhưng khí tượng trên đầu đã rất khác biệt với lúc nói chuyện phiếm ban ngày.

“Đáng tiếc, chính không thể ép tà…!”

Kế Duyên khẽ lắc đầu, bước qua đường, đi về nơi khác.

Sau khi có được phương pháp “Sắc lệnh”, dưới tình huống hắn không bị thương, sách vở ghi lại “Pháp lệnh”, tuy “pháp lệnh” của hắn không có uy năng gì lớn nhưng hoàn toàn có thể xưng tụng là thần dị.

Thông Minh Sách thổi phồng pháp lệnh lên trời, còn nói không phải Đạo Diệu Chân Nhân thì không thể thành. Kế Duyên cũng mưu lợi rồi, hơn nữa, hiệu quả nói không chừng còn tốt hơn.

Khi gã tiểu thương bán bánh hấp mồ hôi đổ ròng chạy về nhà, thì ở một cửa hàng bán giấy bút nho nhỏ, lão bản đang thưởng thức chữ viết, cũng nhịn không được múa bút vẽ theo.

Có Dạ Tuần Du của Âm Ti đi ngang qua nhà chủ tiệm, y liền thấy trong nhà thỉnh thoảng có thần khí ẩn hiện, dường như có thể nhìn thấu đêm tối rõ hơn vài phần.

(*) Diễn nghĩa: lấy sự kiện lịch sử nhất định làm bối cảnh, lấy tư liệu truyền thuyết và sách sử làm nền tảng, thêm vào một số chi tiết xây dựng thành những cuốn tiểu thuyết chương hồi như "Tam quốc chí", "Tuỳ Đường diễn nghĩa”