Kia, rương kia chính là thứ chứa quà tặng của nàng a.

Phượng Họa Lan bất giác siết chặt ngực áo trái, hô hấp nghẹn lại. Loại rương đó, nàng chỉ đạo rèn ổ khóa có mật khẩu như hiện đại, mật mã chính là sinh thần của Lăng Phong, Lăng Phong đâu phải chưa từng nhìn qua loại ổ khóa này đâu? Hắn...thật sự ghét bỏ nàng đến vậy sao?

Vậy thì thà rằng, ban đầu vào ngày ấy, hắn đừng bế nàng, cũng đừng cười với nàng...

Vậy thì thà rằng, hắn đừng quan tâm, ôn nhu, đối xử thật tốt với nàng...

Vậy thì...thà rằng...lần đó, hắn...đừng tự đâm mình một nhát dao để cứu nàng...

Nếu như ban đầu, hắn cứ ghét bỏ nàng thì tốt...

Nếu như ban đầu, hắn cứ mặc kệ nàng, tàn bạo hung hăng hành hạ nàng thì tốt...

Nếu như ban đầu, hắn cứ một dao giết chết nàng, không cần phải tự làm khổ bản thân thì thật tốt...

Nếu như vậy, thì nàng...cũng sẽ không băn khoăn dứt bỏ, cũng sẽ không phải đau khổ như hiện tại.

Phượng Họa Lan nàng đã không thể khóc được nữa. Khi nàng ngẩn mặt lên, khuôn mặt diễm lệ tựa phù dung kia đã lạnh lùng trong trẻo sạch sẽ như búp bê sứ, phượng nhãn độc một màu tím, tĩnh lặng đến đáng sợ, không có chút gợn sóng, nhìn vào có thể cảm nhận rõ sự lạnh lẽo tuyệt tình.

Nàng...đã thật sự dứt khoát rồi.

Hai tên gia nhân kia đến đúng ngay tòa tiểu viện đổ nát hoang tàn, vứt hai chiếc rương to trong đống đổ nát, sau đó lén lút chuồn êm.

Đợi khi hai tên đó rời đi, Nguyệt Dạ Long từ chỗ nấp bước ra, vốn có ý muốn đuổi theo, nhưng Phượng Họa Lan ở trên lưng Sử Tiêu Dung gọi lại:

_ Đừng đuổi theo. Chúng ta đến sảnh chính Đông cung đi.

_ Ân, Lan Lan, nàng không sao chứ? Nguyệt Dạ Long cảm thấy, hình ngư Lan Lan của hắn...vừa đau lòng sao

Phượng Họa Lan lắc đầu, Sử Tiêu Dung nghe lệnh, mũi chân hơi điểm, thân người nhẹ như chim én nhanh nhẹn linh hoạt chạy trên nóc nhà mà không hề vang lên một chút thanh âm nào.

Buổi tiệc đã bắt đầu

Yến tiệc có chút phô trương hơn những năm trước. Số lượng khách đến rất đông, chật kín cả sảnh lớn. Hai bên đặt bàn nhỏ cho từng người, mỗi bàn có hai cung nữ thanh tú hầu hạ, ở giữa trải một tấm gấm đỏ từ ngoài cửa cung đến tận nơi hoàng đế ngự. Những vũ cơ eo thon, dung mạo diễm lệ xinh đẹp đang hòa theo tiếng nhạc của các cầm sư uyển chuyển múa hát.

Phượng Lăng Phong hôm nay phá lệ ngồi cạnh vị trí chủ vị của hoàng đế, vị trí đó thật ra vốn là để cho Phượng Họa Lan. Hắn triều phục Thái tử long trọng màu vàng kim thêu giao long hung hãn cưỡi mây, khuôn mặt thư sinh hiền từ mang nụ cười dịu dàng ẩn hiện, tóc dài đen nằm gọn trong mão quan bằng vàng, bàn tay thon dài vuốt ve quanh miệng ly rượi. Hắn hôm nay thật sự rất hảo mĩ, không chỉ có vẻ ôn nhu dễ gần như thường ngày, mà khi khoát lên bộ triều phục, hắn còn toát lên vẻ uy nghi của đấng quân vương, hai thứ kết hợp lại rất hài hòa đẹp mắt, khiến người khác muốn bắt chuyện làm quen thân mật nhưng cũng không dám quá phận. Lăng Phong non nớt của năm nào, giờ đã thật sự trưởng thành rồi.Phượng Họa Lan nhìn hắn chằm chằm, sau đó dứt khoát rời mắt đi, tìm kiếm tâm điểm khác.

Mẫu thân trong sự kiện quan trọng như vậy, cũng chỉ là vận bạch y tùy tiện thêu thêm một vài cánh hoa ở váy, tóc đen dài đến gót chân chẳng buồn bới lên, tùy ý xõa tung, tóc mai cố định bằng một cây kẹp phượng bạc, dung mạo tuyệt sắc của Đệ nhất mĩ nhân Ngũ quốc không hề hư danh, thoát tục, thuần khiết, sạch sẽ động lòng người. Điều đó làm mấy tên sứ giả và một vài gã thư sinh, hoặc nhi tử của quan lại trong triều thèm khát khó che dấu.

Trái ngược với nương tử, Lâm Đại Bảo cao ngạo ngồi bên hắc y lạnh lẽo, mái tóc tím mượt bới nửa gài trâm ngọc lưu ly đỏ phát huyết quang nhè nhẹ, đôi tử đồng màu tím sậm ẩn hiện vẻ tức giận, thần sắc uy nghiêm thành công dọa sợ người khác, bàn tay to một mực cố định nơi eo của Phượng Vũ An đánh dấu chủ quyền.

Phốc...phụ thân, đây là ăn giấm chua a?

Phượng Họa Lan nhìn thấy cảnh tượng ấy, đáy lòng đột nhiên ao ước, nhưng rất nhanh đã bỏ qua một bên chuyện đó, vì nàng biết, sẽ không có khả năng.

Hoàng cữu ngàn năm không thay đổi, ngũ quan sắc bén hảo soái tỏ đầy nguy hiểm, long bào vàng kim trên người, mão đế vương, hôm nay nếu có thay đổi gì đó, thì chính là trên môi hắn phá lệ có chút ý cười nhàn nhạt. Hắn thi thoảng nói một vài câu, còn thời gian còn lại chính là im lặng, ánh mắt hơi đảo quanh buổi tiệc.

Tiểu hồ li Phượng Lâm mấy ngày không gặp, hắn hôm nay rất có bộ dáng công tử phong lưu cao quý, ra vẻ thờ ơ với đám nữ quyến đang liếc mắt đưa tình với hắn. Hôm nay có cố gắng vận triều phục đúng cấp bậc, triều phục màu lục phóng khoáng tươi mới điểm một vài họa tiết chỉ nổi, tóc bới theo phong cách thư sinh công tử quyến rũ cột sợi dây lụa màu lục, tay cầm quạt phe phẩy phong lưu

Phượng Hà tiểu tước tước vẫn không làm được. Hắn ghét bỏ triều phục nhàm chán vô vị đã tự ý chỉnh sửa lúc nào không hay. Triều phục áo cao cổ, lại bị hắn tháo vài nút, để lộ bộ ngực cường tráng trắng nõn có chút hồng hồng, màu đỏ sậm càng tôn thêm nước da trắng không thua nữ nhi, họa tiết hổ trắng mà hắn cho là đơn điệu đã được thêm hoa hòe, chim cá.... sặc sỡ hết nói nổi vào. Ngũ quan anh tuấn dịu dàng mang vẻ cợt nhả bất cần đời khiến hắn rất có sức hút, mang vẻ tà mị khó cưỡng lại.

Phượng Họa Lan âm thầm thở dài, coi như hắn hết nói nổi rồi. Tầm mắt nàng đảo qua vị trí dành cho nữ quyến hậu cung, rất hiếm khi nhìn thấy hoàng hậu và ba vị phi tần có địa vị cao nhất hoàng cung.

Hoàng hậu vừa nhìn đã biết là thân mẫu của Thái tử. Nhan sắc tuy có chút tầm thường, nhưng nàng ấy lại dịu dàng hiền thục, mang một chút vẻ chín chắn trước tuổi, triều phục hoàng hậu màu xanh sậm thêu đầy hoa mẫu đơn đỏ, tóc đen bới cao gài trâm mẫu đơn đúng với quy định cấp bậc của mình, không dư một cây, cũng không thiếu một cây, dựa vào đó rất dễ nhận ra, nàng ấy là một người tôn trọng và làm đúng quy củ, cực kì có phong thái cốt cách của bậc mẫu nghi thiên hạ.

Đức phi là thân mẫu của tiểu hồ li Phượng Lâm. Nàng ấy sắc sảo tôn quý, dung mạo không thua kém Hiền phi và Thần phi, nghe nói là một vị phi tần tàn bạo hành xử không lưu tình. Nàng ấy ngồi nghịch bộ móng tay vàng, rất lơ đễnh yến tiệc, trang điểm có chút đậm mang nét hung hãn, tóc mai lòa xòa trước trán, triều phục màu tím sẫm thêu chim sẻ nhỏ lạ mắt đặc biệt. Đức phi chỉ nhìn thôi, cũng đã hiểu tại sao hậu cung hay bảo tốt nhất không nên dây dưa vào vị phi này.

Hiền phi giống hệt như tỷ tỷ ruột của tiểu tước tước Phượng Hà, đẹp nhất trong hậu cung, có vẻ trẻ con ngây thơ, nói rất nhiều, hai mắt to ướt át chớp chớp tựa thiếu nữ 16, ai nghĩ nàng ấy đã có hài tử lớn như Phượng Hà a. Hiền phi quả đúng là mẫu thân của tiểu tước tước, triều phục đã bị nàng tùy tiện sửa lại, trên triều phục màu đỏ thêu đủ chủng loại chim, hoa, bướm...

Thần phi là người an tĩnh nhất. Nàng ấy có chút quen mắt, y phục màu trắng tuyết, thái độ từ ái dễ gần, ít nói, nàng chỉ im lặng nghe Hiền phi nói, thi thoảng cười, cũng có ngẫu nhiên đáp lại, thu liễm toàn bộ mị nhãn của mình, không quá xuất sắc, là một người chắc chắn có tâm cơ không nhỏ.

Phượng Họa Lan nhịn không được nhìn Thần phi mấy lần, nàng sao lại cảm giác, Thần phi này không hề đơn giản, thậm chí cho dù nàng ta che dấu rất tốt, nghiễm nhiên nàng cũng cảm thấy có cái gì đó...tanh của máu??? Đây là trực giác của một sát thủ lâu năm, Thần phi này, nàng cảm nhận một chút hơi thở sát máu, là thật, hay là nàng đã quá đa nghi rồi?

Trong lúc nàng vẫn còn đang lâm vào suy nghĩ miên man ở chín tầng mây, Phương Doãn ngực to đã đến.