Vệ Tiếu không hiểu nổi chuyện quái quỷ gì đang xảy ra.

Lưu Kình uống thuốc xong, cứ đưa tay nắm chặt tay Vệ Tiếu không cho cậu đi đâu hết, lai còn thống thiết cầu khẩn: “Anh Vệ ơi, đừng đi…”

“Anh Vệ”, Vệ Tiếu cũng từng nghĩ sẽ đổi sang cách xưng hô như thế khi nhận nuôi Lưu Kình, tuy hơi mang tiếng lợi dụng lúc Lưu Kình gặp hoạn nạn, cơ mà cậu tự thấy mình đối xử tốt với anh đấy chứ, có gọi cậu là “anh” cũng thiệt thòi chỗ nào cho Lưu Kình đâu?

Thấy Lưu Kình mắt ngấn lệ nhìn mình, còn gọi mình là anh. Vệ Tiếu thiếu điều tan chảy, hơn nữa cậu cũng không định đi, thế là tìm gối và chăn qua nằm cạnh anh.

Dù sao giường của Lưu Kình cũng rộng, hai người nằm hẳn cũng không thành vấn đề. Lưu Kình thấy Vệ Tiếu đến ngủ chung, vui đến độ miệng cười tươi roi rói không buồn ngậm miệng lại, nép sát vào một bên giường, dành không gian cho Vệ Tiếu.

Vệ Tiếu lên giường không quên vỗ đầu Lưu Kình khen: “Ngoan lắm.” Lại còn lấy cốc nước đặt ở đầu giường đưa anh, bảo uống thêm ít nữa. Lưu Kình đưa tay nhận lấy, uống liền một hơi, tinh thần có vẻ tốt hơn nhưng mặt vẫn còn đỏ ửng. Cậu kêu anh nằm xuống, kéo chăn đắp kín người anh để mồ hôi theo đó mà toát ra.

Lưu Kình ngoan ngoãn nghe lời, nhưng khi thấy Vệ Tiếu lên giường, anh bắt đầu nũng nịu, cố luồn ra khỏi chăn mình để chui vào chăn của Vệ Tiếu, cậu nhiều lần phải đẩy anh về chỗ cũ, anh cười thích thú, âm thầm nhét chân vào chăn cậu.

Nghĩ Lưu Kình tính khí trẻ con, thích làm nũng người lớn, mà sức khỏe đang không được tốt nên Vệ Tiếu mặc nhiên để tùy ý anh nghịch, lại còn kéo chăn qua đắp chung. Lưu Kình như mèo con quấn mình co ro trong lòng Vệ Tiếu. Cậu vốn đã quen nằm ngủ một mình, giờ thế này có hơi là lạ, nhưng sợ hai người đắp chung chăn dễ hụt trước thiếu sau nên ôm Lưu Kình nằm trước ngực mình.

Phải ôm, Vệ Tiếu mới phát hiện cơ thể Lưu Kình săn chắc lắm. Trước đây cứ nghĩ anh đi tập thể hình chỉ để trưng mấy múi ra lòe thiên hạ, không ngờ anh tốn tiền của mời gia sư về tập cho không phải chỉ lấy lệ, cơ thể anh còn đẹp hơn một số người từng qua tập luyện trong quân ngũ. Vệ Tiếu sờ nắn không hề có mục đích xấu, nhưng Lưu Kình thì lại khác.

Tuy suy nghĩ trẻ con, nhưng dù sao Lưu Kình cũng từng là một kẻ phóng đãng, bị Vệ Tiếu vô tình sờ nắn cảm thấy rất bực bội, nhưng không biết phải làm sao.

Anh đành quay người đi, cọ xát không ngừng, như thể muốn xả hết cảm giác bức bối mà đổi lại chỉ càng thấy bức bối hơn, vả lại cũng không biết lối nào để xả chúng. Mãi sau, Vệ Tiếu mới biết không ổn, cậu cảm nhận cơ thể Lưu Kình liên tục co giật như thể bị chuột rút.

Giật mình, cậu chọc chọc lưng anh, hỏi: “Sao thế? Nóng quá khó chịu à?”

“Ở dưới…” Lưu Kình quay mặt lại, ngây thơ phân giải, “Rất muốn…” Nhưng anh lại không biết mình muốn gì, mắt chăm chăm nhìn cậu. Cậu đã quên khuấy mất chuyện này, bây giờ nhìn bộ dạng anh thế này mới sực nhớ ra, chỉ có điều lâu thế rồi mà nó vẫn chưa có dấu hiệu xìu xuống, cậu khá bất ngờ, tuy biết Lưu Kình đã từng bao tận năm em một đêm nhưng giờ là lúc nào chứ, lẽ nào Lưu Kình vẫn còn tinh lực như vậy?

Vệ Tiếu cũng là đàn ông con trai mà cũng hơi xấu hổ, trả lời một cách vô tình: “Cậu đừng nghĩ đến nữa là xong.” Lưu Kình vẫn nhăn mặt đau khổ, tần suất động tác càng lúc càng nhiều, không ngừng trở qua trở lại. Lúc đầu Vệ Tiếu mặc kệ, nhưng nghĩ đến chuyện hai đứa con trai cùng giường mà có thể “lên cơn” thế này, cậu sởn cả gai ốc. Từ ngày về đây, cậu vẫn chỉ xem Lưu Kình như một đứa trẻ con. Thở dài, thật sự không muốn làm điều này, nhưng nếu không làm, không biết ngày mai Lưu Kình sẽ như thế nào, cậu đành đưa tay ra, xấu hổ nắm lấy, rồi nói với Lưu Kình: “Cậu giữ chặt, vuốt lên vuốt xuống sẽ thấy dễ chịu hơn.”

Hình ảnh Lưu Kình nhìn Vệ Tiếu cũng khiến cậu có cảm giác tội lỗi, hệt như cậu đang là thằng lưu manh dụ dỗ trẻ con làm điều xằng bậy. Những gì cần nói cũng đã nói rồi, cậu tránh mặt đi, để cho Lưu Kình tự xử một mình. Đoán chừng thời gian có vẻ đã đủ, vệ Tiếu mới quay mặt lại, thấy Lưu Kình được xả xong, nằm ngủ một cách ngon lành.

Phía dưới của Lưu Kình gần như lộ hết ra, tay vẫn còn đặt trên đó. Vệ Tiếu không biết nên hình dung thế nào nữa, sợ Lưu Kình cảm lạnh nên kéo chăn lệch qua một tí, đắp kín người Lưu Kình.

Lưu Kình trong cơn mộng mị không biết nghĩ gì, cứ nhắm hướng của Vệ Tiếu mà rúc vào. Vệ Tiếu xoa đầu anh cười hiền từ, ôm anh vào lòng. Sáng hôm sau tỉnh giấc, Lưu Kình hết sốt, Vệ Tiếu vẫn quyết dẫn anh đến bệnh viện.

Vệ Tiếu cân nhắc tình trạng của Lưu Kình, cẩn thận không lấy số, mà tự dùng danh nghĩa của mình để yêu cầu bác sĩ viết giấy kiểm tra, lấy lý do đi công tác, có hút một điếu thuốc mà đối tác châm mời, sau khi hút xong cảm giác rất lạ giống như hít phải chất gây nghiện, nên đến đây kiểm tra.

Bác sĩ chưa gặp trường hợp nào như vậy, nhưng người đến khám bệnh thì muôn vẻ, một khi có yêu cầu, bác sĩ cũng rất sẵn lòng viết cho một giấy thử nước tiểu.

Vệ Tiếu cầm giấy dẫn Lưu Kình đi kiểm tra. Trong lúc ngồi đợi kết quả, nhìn Lưu Kình vẫn trông như bao người bình thường khác, bụng bảo dạ chắc không có chuyện gì xảy ra đâu, hơn nữa bà Vương kia hà cớ gì mà phải hại Lưu Kình cơ chứ?

Để rồi khi nhận kết quả, cậu không dám tin vào mắt mình. Người làm kiểm tra giải thích cho cậu hiểu ý nghĩa của số liệu ghi ở trên, mẫu kiểm tra của Lưu Kình hiển thị rõ ràng trong nước tiểu tồn tại một lượng lớn Methamphetamine­(*), cụ thể ra sao thì còn đợi kiểm tra thêm lần nữa. Vệ Tiếu chết lặng, Lưu Kình thì ngơ ngác, thấy cậu không vui liền chạy đến an ủi: “Anh Vệ đừng lo lắng cho em, em sẽ không sao cả đâu.” Nói xong còn đưa tay vỗ ngực như Tarzan vậy.

(*)Methamphetamine: Một lọai chất gây nghiện tổng hợp. Nó vốn là loại thuốc được điều chế để điều trị cho các bệnh nhân tâm thần, trầm cảm… Khi dùng, thuốc sẽ kích thích hệ thần kinh người bệnh, khiến họ trở nên hoạt bát, tinh thần hưng phấn, mất cảm giác mệt mỏi, buồn ngủ và làm trí nhớ người được cải thiện. Tuy nhiên, trong quá trình đưa vào sử dụng, các bác sĩ, các nhà khoa học nhận thấy, gây cho người sử dụng các tác dụng xấu và có hại. Người dùng nhiều, ảo giác sẽ luôn thường trực, luôn ở trạng thái buồn ngủ, thần kinh rối loạn, tính cách trở nên hung hãn, thậm chí làm những điều họ không dám như: Chạy xe điên cuồng, tự rạch, cào, cắn vào chính cơ thể mình, quan hệ tình dục tập thể, nhảy nhót, la hét…

Vệ Tiếu biết Lưu Kình đang cố làm cho mình cười, nhưng cậu thật sự không buồn cười.

Trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ, ấy là phải gấp rút báo cáo chuyện này cho cha Lưu Kình, yêu cầu lão ta nhanh chóng tìm ra ai là người đang hãm hại anh.