Vệ Tiếu nhớ lại ngày tháng đâu khổ nhất trong cuộc đời mình. Cậu nhớ cái lúc cậu mở cánh cửa, bắt gặp cặp mắt dường như có thể chảy máu bất cứ lúc nào trên khuôn mặt tối sầm của anh, nhưng lúc đó Vệ Tiếu còn chưa rõ chuyện gì. Vì vậy cậu vừa cười vừa kéo tay Lưu Kình nói giỡn: “Nơi này có khi quay phim ma được đấy.”

Thật ra căn nhà này cũng không cũ lắm, chẳng qua chi chít bụi bẩn. Nhìn kỹ thì đây đúng là kiến trúc hiện đại. Lưu Kình chẳng nói chẳng rằng, chỉ đi vào như đang mộng du. Tình cảnh đó khiến Vệ Tiếu kinh ngạc.

Anh đi dọc hành lang, móc chìa khóa trong bọc áo ra mở cửa phòng rồi đi vào, Vệ Tiếu đi theo sau. Lưu Kình có vẻ rất quen thuộc với nơi này, rẽ trái đi vào trong không chút lạ lẫm. Quả nhiên thấy một cầu thang gỗ. Chỉ là một cái cầu thang lâu đời không ai quét dọn, trông cũ kỹ mục nát.

Vệ Tiếu lo rằng khi họ bước lên, nó sẽ gãy ngay. Quả nhiên khi bước trên cầu thang, dưới chân vang lên tiếng kêu cọt kẹt, bất cứ lúc nào cũng cảm tưởng sắp bước hụt chân vào khoảng không. Một số phòng trên tầng hai đóng kín cửa, một số thì mở. Lưu Kình đẩy nhẹ cửa một phòng, là phòng đọc sách. Phong cách khá cầu kỳ, thoạt nhìn có vẻ là mốt của trước đây, bàn ghế đều rất dày, thô kệch, còn có một vài món đồ trang trí, nếu dùng mắt thẩm mỹ của thời nay thì xem ra khá quê mùa. Bên trong không có gì cả, trên bàn cũng không.

Vệ Tiếu không hề biết Lưu Kình đi vào đó để làm gì, tò mò bước vào theo, thấy anh kéo từng cái ngăn kéo bàn một. Bên trong ngăn kéo cũng không có gì. Lưu Kình tỏ ra thất vọng. Vệ Tiếu bước lại gần, hỏi nhỏ: “Cậu muốn tìm gì? Tôi tìm phụ một tay.”

Lưu Kình lắc đầu, thật ra chính anh cũng không biết mình muốn tìm gì nữa, chỉ có cảm giác là nơi đây có một thứ rất quan trọng đối với mình. Vệ Tiếu biết rằng cậu không giúp được gì, đành lui về một góc.

Trong lúc lui ra sau, chân cậu có giẫm lên một thứ gì đó từa tựa một mảnh thủy tinh. Cúi đầu nhìn xuống, phát hiện sau lớp bụi dày lấp ló một khung ảnh màu nâu sẫm, Vệ Tiếu vội nhẴ nó lên, dùng tay phủi lớp bụi trên bề mặt, bên dưới dần dần lộ ra tấm ảnh ố vàng.

Một số nơi bị nhòe nước không nhìn thấy rõ nữa, nhưng mơ hồ có thể nhận ra đây là tấm ảnh chụp một cặp vợ chồng và đứa con. Vệ Tiếu đang xem nó thì Lưu Kình chạy đến. Anh không lấy khung ảnh đi, mà lặng lẽ tựa đầu trên vai cậu, cùng ngắm bức ảnh mà cậu cầm.

Cậu nghiêng mặt qua, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm nghị của Lưu Kình, cũng không nói gì, nghĩ thầm trong lòng đây chắc là nơi ở của ông ngoại Lưu Kình, mà ông ấy đã qua đời từ lâu rồi. Vệ Tiếu đang nghĩ thì Lưu Kình giằng lấy tấm ảnh, cậu bèn hỏi: “Đây là ông bà ngoại của cậu phải không?”

Rất nhiều thứ hỗn độn chợt trỗi dậy khiến anh nhất thời không đứng vững nữa. Vệ Tiếu không rõ Lưu Kình bị thế nào, nhưng thời gian gần đây Lưu Kình đã chiếm vị trí thứ nhất trong lòng cậu, cậu nhanh chóng đoán ra tâm trạng của Lưu Kình đã thay đổi, liền vuốt nhẹ lưng anh an ủi. Lưu Kình sững sờ một lúc lâu mới mở mắt ra được, chừng như muốn nói gì đó với cậu, nhưng không cách nào mở miệng, cảm giác như bị kiến chích.

Lưu Kình biết không ổn rồi, đúng lúc này toàn thân anh run lên. Vệ Tiếu không ngờ Lưu Kình lại phát tác ở nơi này, kinh nghiệm dày dặn cho cậu biết không thể để Lưu Kình ở một nơi bụi bặm thế này được. Vội vã tìm một nơi rộng rãi hơn và từ từ đặt Lưu Kình nằm xuống, cậu sợ nền nhà thô cứng, liền cởi áo khoác lót xuống dưới cho Lưu Kình nằm.

Lưu Kình thở hổn hển, biết rõ mình sắp bị làm sao, lập tức mở to mắt kéo tay áo mà Vệ Tiếu lót dưới thân mình lên bịt miệng lại. Vệ Tiếu vừa nhẹ nhàng ôm Lưu Kình vừa không ngừng động viên vỗ về.

Anh nhìn cậu với ánh mắt khác thường, giống như lần đầu tiên gặp, nhìn vô cùng chăm chú.

Vệ Tiếu lấy làm kỳ lạ, tay gắng ôm chặt Lưu Kình, hy vọng cái ôm đó có thể giúp anh phần nào. Từng phút từng giây trôi qua, thời gian như cố tình bị kéo dài đằng đẵng.

Gần đây tình thần của Vệ Tiếu không tốt lắm, nhưng vì Lưu Kình, cậu vẫn cố kiên trì, cố cắn răng chịu đựng, cố tự động viên bản thân mình.

Rồi tình hình anh dần dần ổn hơn, nhìn bề ngoài còn yếu nhưng tay chân đã có thể cử động lại.

Vệ Tiếu mới nhẹ người được tí, bỗng nghe Lưu Kình lào thào: “Anh…Em biết cha em không thích em, em biết vậy từ lâu rồi…”

Lông mi của Lưu Kình rất dài, mỗi khi ở gần, Vệ Tiếu đều bị lông mi của anh quẹt vào mặt. Vệ Tiếu đưa đầu ra xa, không hiểu từ lúc nào mình lại áp sát gần như thế.

“Mẹ em không phải đỡ đạn giúp cha mà bị cha kéo ra hứng đạn nên chết…Em nhìn thấy hết, cha cũng biết là em nhìn thấy…Ông ngoại lờ mờ đoán ra, còn gọi em tới hỏi, em biết em mà nói với ông ngoại, cha sẽ tiêu đời…”

Giọng của Lưu Kình vẫn rất yếu, nhưng Vệ Tiếu không phải vì thế mà lo lắng. Cậu lo lắng vì những điều mà anh vừa nói ra.

Lưu Kình vẫn còn nhớ như in chuyện của ngày hôm ấy, kể cả những lời mà ông ngoại nói với anh trong phòng đọc sách. Ông ngoại anh già đi rất nhiều, từ ngày mất đi cô con gái duy nhất, ông yếu đi trông thấy. Ông trao trọn niềm tin cho anh, vì vậy mới hỏi anh một câu: “Nhà họ Tống này ông để lại cho cháu, được không?”

Lưu Kình nhớ rất rõ, lúc đó mình im lặng, hoàn toàn im lặng.