Vệ Tiếu nhìn thấy Lưu Kình đi ra với nét mặt u ám, lòng cậu thoắt chốc nghẹn đắng, vội chạy lại, cầm tay Lưu Kình, phát hiện ra toàn thân anh lạnh ngắt, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Vệ Tiếu bắt đầu lo lắng, nhưng nơi mà họ đang đứng không tiện để hỏi han điều gì cả.

Cậu đành xoa xoa lưng anh như dỗ trẻ con, hy vọng anh có thể dễ chịu chút ít.

Trên đường đi sắc mặt của Lưu Kình không tốt lắm, Vệ Tiếu không biết nên làm gì mới được, liền nói đỡ giùm cha anh: “Đừng buồn, cha cậu bận lắm, chắc là có điều gì đó hiểu lầm thôi…”

Nói những lời này, chính Vệ Tiếu cũng cảm thấy không đủ sức thuyết phục, cậu không phải người giỏi ăn nói, chỉ nghĩ gì nói nấy. Lưu Kình vẫn một bộ mặt đưa đám, Vệ Tiếu liền đổi sang chủ đề khác: “Cậu muốn ăn gì? Chẳng mấy khi được ra khỏi nhà, thích ăn cá không? Cá hấp thế nào? Ngon lắm!”

Lưu Kình vẫn không nói năng, mặt lộ vẻ hối hận và cô đơn không thể diễn tả thành lời. Vệ Tiếu đau lòng vô cùng, liền đưa tay vỗ vai anh, thở dài một tiếng thay cho những điều không thể nói ra.

Đang mải nghĩ nên làm sao để an ủi Lưu Kình, anh đột nhiên cử động.

Anh níu chặt vai cậu, thoắt cái đè cậu lên tường. Con đường họ đang đi vắng tanh vắng ngắt, bên cạnh còn là tường nhựa.

Vệ Tiếu bị ép về phía tường, chưa kịp phản ứng, đã bị Lưu Kình bịt miệng.

Môi và răng đụng nhau, hơi thở trong nháy mắt hòa quyện, cả người Vệ Tiếu cứng đờ. Thậm chí quên cả chống cự, trợn to mắt nhìn Lưu Kình.

Lưu Kình đã hoàn toàn mất kiểm soát. Anh biết làm vậy là không đúng, nhưng anh đã điên mất rồi, liên tục cắn mút miệng cậu.

Trong cơ thể tựa hồ có một con thú gầm gừ lồng lộn khiến Lưu Kình không cách nào kiểm soát. Anh liên tục chiếm hữu bờ môi đầu lưỡi của Vệ Tiếu, như thể làm vậy mới có thể giải phóng được ham muốn đang dâng tràn trong tâm trí mình. Sự xung động mãnh liệt đó khiến đầu óc anh co giật, người như điên đảo, nhưng đến khi hôn Vệ Tiếu lại là niềm hạnh phúc vô bờ ập đến, nỗi khao khát khiến anh chìm đắm say sưa, sự nóng nảy và không cam chịu dần dần được xoa dịu.

Đến khi Lưu Kình bỏ Vệ Tiếu ra, miệng cậu sưng vù lên. Lưu Kình biết mình đã gây họa, không dám nhìn mặt Vệ Tiếu nữa.

Vệ Tiếu nhìn Lưu Kình với vẻ mặt kinh khủng, vì không ngờ Lưu Kình lại làm việc đó, điều này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi mà cậu có thể giúp đỡ.

Đôi môi Vệ Tiếu run rẩy, ấp úng vài chữ “cậu”, cuối cùng không chịu đựng nổi, cúi đầu đi luôn. Lưu Kình cũng không hiểu tại sao mình lại xúc động như vây, làm một việc thái quá với Vệ Tiếu trong tình trạng mất suy nghĩ. Bởi vì Vệ Tiếu quá tốt với anh, tốt đến nỗi Lưu Kình cho rằng anh có thể hành động thân mật như vậy cùng cậu.

Nhưng rõ ràng là không đúng. Lưu Kình biết rõ mình không phải là đồng tính, trước đây cũng chưa thích đàn ông nào cả, nhưng anh bị Vệ Tiếu thu hút, thích đến nỗi khó lòng khống chế bản thân.

Chỉ có điều, bây giờ tất cả đều sụp đổ rồi.

Lưu Kình suy sụp đứng dựa lưng vào tường, đầu óc trống rỗng, không biết nên làm thế nào. Anh không dám nghĩ sau này Vệ Tiếu sẽ nhìn mình thế nào.

Vừa nghĩ tới Vệ Tiếu sẽ xa lánh, thậm chí không để ý đến anh nữa, Lưu Kình đau lòng khôn tả. Cảnh tượng ngày mẹ anh qua đời một lần nữa lặp lại, lần này còn đau khổ hơn lần trước nhiều.

Lưu Kình hết đứng nổi. Ngay tại khi anh đau khổ đến mức không còn chống đỡ được thì Vệ Tiếu quay trở lại.

Vệ Tiếu thật sự phẫn nộ, nhưng đi được đoạn ngắn, cậu nhớ ra Lưu Kình bị bỏ rơi đằng sau, dường như hơi bị đáng lo, nên cậu quay ngược trở lại. Trở lại rồi, thấy anh dựa hờ vào tường, tim cậu xìu đi.

Mọi tức giận đều tan biến.

Cậu nhận thấy mình thật sự không thể nổi giận với cậu bé Lưu Kình này, một chút cũng không thể, đành đi tới, nói nhẹ nhàng: “Đừng ngồi đó nữa, về nhà thôi.”

Lưu Kình lúc đó không có phản ứng, mãi sau mới phản ứng, thì như được sinh ra lần nữa, nhưng ngoài miệng vẫn im thin thít.

Đứng dậy, muốn cầm tay cậu lại không dám, anh đành bước từng bước theo sau, làm cái bóng của Vệ Tiếu.

Về đến nhà, hai người ngồi ăn cơm với nhau bằng nét mặt quái gở.

Đều là cùng ngồi trong căn phòng khách yên lặng, trước đây ngồi cùng ghế sofa đều dựa sát vào nhau đến thế, mà lúc này cách xa vời vợi.

Người bên trái kẻ bên phải. Lưu Kình từ đầu chí cuối chỉ chú ý đến Vệ Tiếu, không dám làm gì, cẩn thận từng tí một, đến thở mạnh cũng không dám.

Vệ Tiếu lẽ nào không biết Lưu Kình đang nhìn mình? Cậu lớn chừng này rồi mà đây là lần đầu tiên bị cưỡng hôn, lại còn bị đàn ông hôn, tuy Lưu Kình với cậu chỉ là một đứa trẻ.

Nhưng thế nào đi chăng nữa cũng là đồng tính, Vệ Tiếu cũng không biết phải làm thế nào, tốt nhất cứ làm con rùa rụt cổ vào mang, đoán một thời gian tới, kiểu gì nó cũng sẽ phai nhạt thôi. Nhưng đến khi đi ngủ, Vệ Tiếu mới nhận thấy vẫn có vấn đề.

Cậu đi vào phòng Lưu Kình theo thói quen, mới sực nghĩ giờ mà ngủ chung với Lưu Kình, liệu có ổn không?

Thế là cậu bước ra, nhưng mới bước được nửa bước, Lưu Kình đã như sắp khóc. Anh túm tay Vệ Tiếu, bản thân biết rõ lúc này anh mà để Vệ Tiếu đi là sau này đừng hòng ngủ chung giường với cậu nữa. Lưu Kình làm nũng: “Anh, chuyện hôm nay là em không tốt…Tâm trạng em xấu, em đi gặp cha xin tiền, nhưng cha không cho em, còn mắng mỏ em…” Nhằm minh họa cảm xúc, Lưu Kình còn sụt sịt mũi.

Quả nhiên Vệ Tiếu tiếp tục mềm lòng, vội ngồi xuống cạnh anh.

Lưu Kình cũng thuận thế dựa vào người cậu. Thật ra anh muốn ôm cậu, nhưng bây giờ mà làm vậy, chắc chắn sẽ dọa Vệ Tiếu bỏ chạy. Vệ Tiếu trở nên nghiêm túc, khuyên Lưu Kình: “Không cho thì thôi, cậu đã lớn vậy rồi, có chân có tay còn không tự kiếm tiền?”

Lưu Kình oan ức, vẽ vòng tròn trước ngực Vệ Tiếu. Thật ra anh lại rất muốn được thò tay vào quần áo của cậu, nhưng bây giờ quả tình anh không có lá gan ấy.

Lưu Kình chịu đựng, không rõ tại sao mình đột nhiên biến thành kẻ háo sắc như vậy, thực tình muốn ăn quách Vệ Tiếu luôn cho rồi.

Anh cố che đậy, nhưng cũng muốn nhân tiện để Vệ Tiếu biết những việc mình làm, hy vọng nhận được tình cảm yêu thương từ phía cậu: “Vì em thấy anh vất vả. Em biết, lâu nay tiền em tiêu đều là tiền anh dành dụm, em chỉ muốn đưa thêm cho anh một ít…”

Quả nhiên Vệ Tiếu giật mình, càng thấy thương Lưu Kình hơn bao giờ hết, liền vuốt vai anh nói: “Cậu không cần vì tôi mà làm như vậy đâu.”

Vệ Tiếu có cảm giác Lưu Kình biết cha anh là người như thế nào, mới dặn dò Lưu Kình: “Con người cần có cốt cách, hổ dữ không ăn thịt con. Không cho thì thôi, tôi cũng chẳng trông chờ gì nhiều, cậu còn có tôi, tôi nuôi cậu, thật đấy, tôi có thể nuôi Vệ Lạc học thì cũng có thể nuôi cậu ăn, coi như tôi có thêm một người em trai vậy.”

Những lời của Vệ Tiếu xoa dịu trái tim đang bị tổn thương của Lưu Kình.

Không hẳn cứ phải nằng nặc đòi số tiền đó mới được, dù sao anh cũng ghét phải gặp lại mấy người này. Tốt xấu gì anh cũng do một tay ông ngoại nuôi dưỡng, bằng các mánh khóe kinh doanh, kể cả chưa quyết đoán và khôn ngoan bằng ông ngoại năm xưa thì muốn kiếm ít tiền sống cuộc đời nhàn hạ với Vệ Tiếu, với anh cũng không thành vấn đề.

Lưu Kình nghĩ thoáng hơn, thôi so đo tính toán.

Chỉ là anh chưa hiểu, trên đời này không phải bạn lùi một bước, đối phương cũng nhất định sẽ nhường bạn một bước.