Lưu Kình đang tràn đầy cảm xúc. Người mà anh vẫn hằng muốn ôm ấp trong mơ, giờ ngay bên cạnh anh, vậy mà anh lại không thể làm gì cả.

Anh nhìn Vệ Tiếu, cười ngây thơ.

Vệ Tiếu muốn nới rộng khoảng cách, giả vờ đi rót nước.

Nhưng khi đưa cốc nước cho Lưu Kình, không cẩn thận tay cậu chạm vào tay anh.

Rõ ràng đầu ngón tay vẫn còn lạnh cóng bởi đứng ngoài quá lâu, thế mà khi cậu chạm vào, lại cảm giác nó nóng như lửa. Lưu Kình lại ngây ngô không biết, vừa nghĩ vừa chầm chậm bày tỏ: “Tôi luôn sợ, sợ em sống cực khổ trong tù…”

Vệ Tiếu an : “Tôi sống rất tốt, cũng giống hồi ở quân đội thôi.”

Lưu Kình làm sao tin được những lời mà Vệ Tiếu nói? Anh đã thuê Vương Chiêm Toàn báo lại toàn bộ tình hình Cúa Vệ Tiếu mà.

Lưu Kình ngẩng đầu nhìn Vệ Tiếu, tuy không nói gì nhưng ánh mắt anh tràn ngập tình yêu thương khiến lòng Vệ Tiếu nhói đau.

Cậu không nhìn anh mà lái sang chuyện khác, hỏi: “Có phải cậu gửi tiền cho nhà tôi không?”

Lưu Kình trên thương trường nửa bước cũng không nhường, nhưng không hiểu sao khi đối diện với Vệ Tiếu, cho dù làm chuyện tốt cho cậu, anh đều cảm thấy xấu hổ, đến việc thuê người chăm sóc Vệ Tiếu trong tù, Lưu Kình cũng ngại không dám nói ra, lúc này nghe Vệ Tiếu hỏi, anh mới gật đầu giải thích: “Tôi nhớ là em trai em cần học lên đại học…”

Vệ Tiếu không nói gì nữa. Đúng là cậu đã chịu cực khổ, nhưng thật sự mà nói Lưu Kình cũng giúp đỡ cậu không ít việc, giữa cậu và Lưu Kình rất khó để nói rõ là ai nợ ai. Điều Vệ Tiếu sợ, chính là cảm xúc kỳ lạ đang nảy sinh của hai người, nhất là khi hai người ngóng nhìn lẫn nhau, tim đều đập dồn dập.

Tay Vệ Tiếu đang cầm ly nước mà run lẩy bẩy.

“Vệ Tiếu… Chúng ta sau này có thể giống trước đây không?”

Lưu Kình nghĩ Vệ Tiếu còn giận mình, anh bằng lòng để Vệ Tiếu xem mình như Lưu Kình trước đây.

Vệ Tiếu trầm lặng một lúc đầu, gật đầu một cách chắc chắn.

Lưu Kình cuối cùng không thể kiềm chế được nữa, dang tay ôm chật Vệ Tiếu, một cái ôm lau nay nhẫn nhịn đến bây giờ mới có thể thực hiện.

Nhưng khi da thịt chạm vào nhau, hơi thở cũng dung hòa vào nhau, bỗng nhiên trở nên nóng bỏng. Vệ Tiếu không biết phải làm thế nào để giấu đi những cảm xúc đó, cậu vốn là người rất hà khắc với bản thân, lại sống trong tù hang ngày lao động cực khổ, những suy nghĩ làm lắng dịu cảm xúc mất đi đâu hết khiến cho cậu quen đi mình cũng có nhu cầu hết sức bình thường.

Loại cảm xúc ấy một khi bộc phát, sẽ trở nên cực kỳ khó khống chế.

Lưu Kình cũng thở gấp, hai tay siết chặt cậu.

Vì ôm quá mạnh, nhịp thở của Vệ Tiếu cũng trở nên hổn hển.

Cổ Vệ Tiếu ngay trước mặt Lưu Kình, làm anh không cưỡng nỏi sức hấp dẫn, liền hôn lên.

Cái hộn tựa chuồn chuồn lướt nước, trong khoảnh khắc tiếp xúc tới môi, lại khiến cả người Vệ Tiếu như bị giật điện, muốn đẩy anh ra.

It nhất lúc đó trong đầu Vệ Tiếu hiểu rõ rằng, họ đã vượt qua khoảng cách nên có.

Lưu Kình không thể kiềm chế mình nữa.

Như lần ấy anh hôn cậu, hễ miệng mở ra, đầu óc sẽ tróng rỗng, vụt trôi mọi ý nghĩ.

Hai người đang ôm ấp, đùn đẩy lẫn nhau, dần dần là ôm hay là phản đối đều đã không còn rõ rang, khắp phòng chỉ còn tiếng thở và tiếng quần áo cọ xát. Lưu Kình nhấc tay, nhanh chóng cởi quần áo Vệ Tiếu như mở hộp quà phải trong đợi lâu ngày mới nhận được.

Vệ Tiếu cự nự, nhưng dưới ánh đèn mờ mờ và một Lưu Kình nhuộng đầu vẻ si mệ, sự chống đối của cậu chỉ mang tính hình thức chứ không hề có tác dụng.

Áo sơ mi, rồi quần dài, rồi giày, đồng loạt bị cởi xuống.

Đều là thân thể đàn ông giống nhau, cơ ngực cơ bụng giống mình, hai điểm trên ngực lại như đốm lửa, châm ngòi tất thảy dục vọng nơi anh.

Vuốt ve thân thể cậu, cũng không phân biệt được mình đang mơ ước hay là bản năng dục vọng, nhưng anh ra sức miết lên thân hình đó. Lại ra sức hôn, Vệ Tiếu quên nhắm mắt, nhìn anh đầy bình tĩnh. Trong mắt Vệ Tiếu, Lưu Kình có thể thấy sự chống cự mơ hồ, cùng thứ dục vọng tương tự như của anh.

Lưu Kình hành động nhanh chóng, không để cho Vệ Tiếu có cơ hội chần chừ, liền đưa tay nắm chật lấy.

Cậu run bần bật.

Lưu Kình tiếp tục hành động, anh rất muốn áp sát vào cơ thể của Vệ Tiếu, ma sát với cậu, nhưng Lưu Kình biết cảnh tượng hôm nay đã là điều khó lòng tưởng đến, nếu anh còn làm điều gì quá trớn có thể ngày hôm sau Vệ Tiếu sẽ bỏ đi.

Lưu Kình dốc sức phục vụ Vệ Tiếu.

Thật ra không thể gọi là phục vụ, anh thích nhìn Vệ Tiếu bị đắm chìm trong dục vọng, hiện thực đẹp đẽ đó khiến Lưu Kình rất hạnh phúc. Thế nhưng, Vệ Tiếu không thoát khỏi cảm giác ghê tởm chính bản thân mình.

Cậu đạt được cao trào trong tay anh, không them nhìn anh nửa cái, chạy biến vào phòng tắm.

Nghe tiếng vòi hoa sen vọng ra rào rào, Lưu Kình sững sờ một lúc lâu.

Đầu anh trống rỗng, tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh, dường như một khắc trước đây hai người đang còn trò chuyện, một khắc sau đã xảy ra chuyện như vậy.

Điều khiến Lưu Kình không ngờ đến là, Vệ Tiếu không hề có phản ứng cự tuyệt mãnh liệt.

Lưu Kình nghĩ, hay là Vệ Tiếu cũng thích mình? Nếu không phải thích, khi anh hôn cậu, chắc cậu đã hãi hùng chuồn sớm. Còn lần tỏ tình trước, rồi l ần ở tòa, nếu không thích mình, sao lại lộ vẻ tuyệt vọng như vậy?

Lưu Kình nghĩ mà toàn thân đờ đẫn, ngã phịch xuống giường như thể bị rút cạn sức lực.

Không kiềm chế nổi đưa tay ra giữa giường, Lưu Kình tưởng tượng mình đang đè lên Vệ Tiếu, vì thế rất kích động. Sức chịu đựng của anh đáng kinh ngạc, nhưng không hiểu tại sao, mới nghĩ bậy một lát mà đã phóng ra rồi.

Đến bản thân Lưu Kình mà còn giật mình.

Vệ Tiếu gấy giờ đã tắm xong, băn khoăn kiểu gì cũng không trốn được, cuối cùng đành phải bước ra.

Cậu ngỡ, mình trốn như vậy, Lưu Kình sẽ cảm thấy xấu hổ mà đi, ai dè tắm xong đi ra, anh vẫn còn nguyên xi ở đó.

Mặt Vệ Tiếu đỏ hồng bởi nước nóng, cộng với bây giờ nhìn thấy Lưu Kình nằm trên giường, nó càng đỏ gấp bội.

Lưu Kình cũng lúng túng, khó xử.

Xưa kia vốn sống đàng điếm là thế, mà giờ như thế mới gặp một tình đầu, hễ gặp Vệ Tiếu là anh rung động xốn xang. Vệ Tiếu không dám bước lại gần, đứng xa xa khỏi anh.

Cả hai đều không động đậy, chỉ nhìn đối phương đau đáu.

Khăn tắm quá rộng, để lộ cổ và cánh tay Vệ Tiếu, chỉ một ít da thịt thế thôi mà khiến Lưu Kình nhìn them thuồng.

Không khí vẫn còn lưu giữ lại cảnh tượng hỗn loạn vừa qua, phảng phất chút ám muội, còn cả một chút cảm giác rung động nho nhỏ. Chúng ngập tràn khắp phòng, chỉ bởi vì phát sinh quá nhanh mà nhất thời trở nên không chân thực.

Vệ Tiếu chôn chân đứng đó, phút chốc không biết mình nên làm gì, cũng không biết mình nên suy nghĩ điều gì.

Cuối cùng Lưu Kình mất kiên nhẫn trước, đứng dậy đến bên cạnh cậu, định ôm lấy cậu, nhưng lại sợ bị cậu đẩy ra nên đổi thành sờ nhẹ lên tấm khăn tắm, giống như chú chó bị bỏ rơi nịnh nọt chủ cũ, hy vọng chủ mình có thể nhận nuôi nó thêm một lần, ngước mắt nhìn cậu nom rất đáng thương.

Qua cả hồi lâu đứng im lặng đến nghẹt thở, Lưu Kình mới thốt ra câu mà anh muốn nói nhất, một cách cực kỳ trịnh trọng: “Tôi có thể thích em không, Vệ Tiếu?”