Vệ Tiếu lần đầu tiên được tỏ tình trực tiếp như vậy.

Câu chuyện đứng sững tại đó.

Chỉ là cách nói hạ thấp mình của Lưu Kình, khiến cậu nhất thời không thốt được lời từ chối.

Vệ Tiếu đứng đỡ đẫn.

Lưu Kình biết mình muốn câu trả lời ngay là không thể được, nhưng lời của anh đã đến mức buộc phải nói ra, nếu không nói ra, Lưu Kình sợ mình sẽ uất mà chết.

Lưu Kình không dám ép buộc, cất bước đi luôn, nhường không gian lại cho Vệ Tiếu, để cậu suy nghĩ kĩ.

Vệ Tiếu nằm nghỉ không yên. Có lẽ bởi chột dạ, cậu có cảm giác cả phòng toàn mùi của Lưu Kình, đến giường cũng có, khiến cậu bất an. Vệ Tiếu nghĩ bất luận thế nào mình cũng không thể ở đây tiếp được nữa, chỉ sợ ở lâu sẽ xảy ra những chuyện không mong đợi, hễ nghĩ vậy, Vệ Tiếu lại càng sợ.

Thậm chí đồ của mình còn không thu dọn xong, cậu vội vã xách valy rời khỏi đó.

Nhưng người vừa ra đến cửa thang máy, Vệ Tiếu nhìn thấy Lưu Kình đang đứng đó chờ với vẻ mệt mỏi.

Vệ Tiếu kinh ngạc.

Nom Lưu Kình bình tĩnh lạ lùng. Nhìn Vệ Tiếu một chặp sau, anh mới chầm chậm bước lại, cất giọng rất ấm áp: “Chưa ăn sáng đã đi sao?” Nói đoạn, anh giành lấy hành lý từ tay Vệ Tiếu.

Tim cậu đập mạnh, đứng bất động nhìn anh, không biết anh định làm gì.

Lưu Kình đứng đó lầm bầm như thể đang dặn dò một dứa trẻ sắp sửa đi chơi xa: “Em về gấp, bây giờ đi mua vé tàu cũng không mua kịp. Mà em mặc quần áo mỏng như thế này, ngoài trời rét lắm, sân ga gió mạnh, em phải giữ gìn sức khỏe chứ…”

Lưu Kình vừa nói, vừa nhíu mày, sau đó thở dài sườn sượt: “Đừng đi tàu về nữa, tôi đưa em về.”

Vệ Tiếu giật mình, nhưng thực tình không thể từ chối.

Lưu Kình không cố ý níu kéo cũng không làm phiền, mà cố chịu đựng, lặng lẽ nhìn Vệ Tiếu bằng đôi mắt đượm màu đau khổ.

Vệ Tiếu cũng im lặng bước theo sau Lưu Kình.

Nhưng đi ra đến cửa, Lưu Kình không đi nổi nữa. Anh cầm valy quay đầu nhìn cậu.

Cậu không dám nhìn thẳng vào đôi mất ấy, vội cúi đầu.

Lưu Kình cười khổ, hạ giộng: “Ít nhiều cũng phải ăn sáng đã, buổi sáng bụng đói anh lái xe không thoải mái.” Vệ Tiếu không thể từ chối liền gật đầu.

Dù sao khách sạn cũng có kèm bữa sáng tự chọn.

Hai người đến, chọn lấy ít thức ăn.

Nhìn thấy Lưu Kình đem những món ăn mà cậu thích bày ra trước mặt, cậu bỗng không đành lòng.

Lưu Kình ngồi bên kia vừa ăn vừa nhắc nhở: “Em đang trong thời gian nhận khoan hồng, theo quy định, cần phải báo cáo tình hình của bản thân đúng thời gian đã định, em cứ thế bỏ đi, cần phải báo cho cơ quan có thẩm quyền phê chuẩn…”

Thật ra Lưu Kình đã sắp xếp xong rồi, Vệ Tiếu đã có thể có được tự do mà cậu muốn.

Chỉ là thời gian này Lưu Kình vẫn cần nỗ lực hơn. Anh biết Vệ Tiếu ưa lạt mềm buộc chặt.

Anh mà cứ dai nhách, đòi hỏi, chỉ tổ làm sự việc đi theo chiều hướng ngược lại, đơn giản nhất là tiến lùi đúng mực, có lẽ còn có khả năng tiến tới.

Lưu Kình rất kiên nhẫn, tha thiết thuyết phục Vệ Tiếu.

Ban đầu anh hy vọng làm Vệ Tiếu động lòng, nhưng cuối cùng, đến lượt trái tim mình dần dần ẩm ướt.

Từng chút, từng chút ân tình, và cả niềm hy vọng anh dành trọn cho tương lai.

Những viễn cảnh về cuộc sống với Vệ Tiếu mà anh vẽ ra, trước đây không phải không nghĩ tới, mà vì nghĩ quá nhiều sợ bản thân bị ám ảnh, cứ phải kiềm chế không dám nghĩ nữa, lúc này đây qua từng lời rủ rỉ, anh chợt nhận ra mình vẫn đang mơ mãi một giấc mơ.

Giấc mơ được ở cùng cậu, giấc mơ mỗi ngày đều có cậu.

Thái độ của Lưu Kình lúc này không hề khiên cưỡng, mà anh đã hòa cả bản thân mình vào trong, nhìn cậu với ánh mắt đắm đuối tình cảm, tha thiết yêu thương.

Cái nhìn đó dừng trên cậu, rung động lòng cậu hơn cả trăm ngàn từ ngữ.

Vệ Tiếu từ nhỏ đến lớn đi con đường đơn giản nhất, sinh ra và lớn lên trong một già đình bình thường nhất, cuộc đời đi học bình thường đến không thể nào bình thương hờn, lại từng nhập ngũ nơi chỉ rặt toàn đàn ông đực rựa, cậu thường bàn luận với các anh em đồng chí về việc phải làm sao để chọn được một người phụ nữ tốt, mơ ước mai này không xa cũng trở thành một người chồng, một người r tốt.

Vệ Tiếu sống vậy đã quen, khó mà chấp nhận mối quan hệ hỗn loạn, không rõ ràng với Lưu Kình. Cả hai người ăn sáng với tâm trạng rối bời.

Khi lên xe, Lưu Kình tận tay mở cửa cho Vệ Tiếu.

Tuy rất muốn cậu ngồi ghế trên cùng với mình, nhưng người thường xuyên lái xe như Lưu Kình biết rằng chạy tốc độ cao sẽ rất nguy hiểm cho người ngồi bến ghế phụ.

Vì vậy anh để Vệ Tiếu ngồi ghế ngay sau lưng ghế lái.

Vệ Tiếu lên xe, anh sợ cậu cụng đầu, bèn đặt tay lên che cho cậu khỏi cụng đầu vào trần.

Những hành động chăm sóc, quan tâm rất đỗi nhỏ nhật đó khiến lòng Vệ Tiếu nặng trĩu, về nhà mà lòng chẳng hề lâng lâng hồi hộp, chỉ có lặng lẽ.

Lưu Kình ngồi một mình cô đơn phía trước lái xe.

Vì hai người ngồi trước ngồi sau, nên không có chuyện gì để nói.

Lưu Kình tự an ủi, tuy anh ngồi hơi xa cậu một tí nhưng vẫn có thể nhìn cậu qua gương chiếu hậu.

Dường như từ lúc Lưu Kình nhìn thấy Vệ Tiếu muốn bỏ đi, anh đã tự an ủi mình như thế.

Vệ Tiếu về nhà, nhưng khi anh nhớ Vệ Tiếu, vẫn đều có thể gặp được cậu.

Chỉ vần Vệ Tiếu hạnh phúc, thì ngày nào cũng gặp cậu hay thỉnh thoảng mới hội tụ một lần, thì có quan hệ gì chứ?

Đến hơi thở anh cũng trở nên nặng nề. Tuy là tự trấn an mình, song nghĩ đến Vệ Tiếu vừa ra tù đã rời xa anh, tim Lưu Kình liền quặn thắt.

Không biết qua bao lâu, Vệ Tiếu bỗng mở miệng: “Cả nhà vẫn chưa biết em được khoan hồng.”

Anh giật mình, tay vẫn đặt trên vô lăng, nhưng toàn bộ hồn đều bay đi mất.

“Vì vậy em còn thời gian một năm rưỡi nữa.” Vệ Tiếu không biết làm như vậy đúng hay sai, nhưng dù sao một năm rưỡi đó là do Lưu Kình cho cậu, vậy thì dung thời gian một năm rưỡi đó báo đáp tình cảm của Lưu Kình cũng được phải không?

Cuối cùng, cậu nói, không chút do dự: “Chúng ta có thể thử xem sao.”