Bây giờ Lưu Kình như đang nằm mộng, sợ mình nếu nói lớn tiếng hoặc có những động tác mạnh, sẽ bị đánh thức khỏi giấc mơ.

Khi cùng Vệ Tiếu lên phòng , anh rón rén dè dặt, chẳng bù cho sự thông minh nhanh nhạy vốn có, trông anh cứ đờ đẫn y chang khúc tượng gỗ.

Vệ Tiếu vào phòng, hỏi anh: “Anh tắm trước hay em tắm trước?”

Lưu Kình nghe xong thiếu điều giơ tay che ngực, khựng lại một hồi lâu mới dám trả lời: “Em tắm trước đi.”

Vệ Tiếu bèn bước vào tắm trước, , tiếng nước ào ào chảy xối lên cơ thể khiến cảm giác không chân thực trong lòng Lưu Kình càng tăng thêm mãnh liệt. Lưu Kình không cần sờ bằng tay cũng cảm nhận được nhịp tim mình đang đập loạn xạ.

Anh há miệng thở hổn hển.

Cuối cùng Vệ Tiếu cũng tắm xong bước ra, thay chiếc áo ngủ rộng thùng thình, cúi đầu lau những giọt nước còn vương trên tóc.

Chỉ là lau qua loa đại khái thôi nên áo ngủ có những chỗ còn ướt rượt, dính sát vào cơ thể.

Bình thường thì không sao, nhưng lúc này , trong mắt Lưu Kình, chúng quả thật giống như ánh lửa phun ra, toàn thân anh run lên cầm cập.

Lưu Kình thật sự sợ mình kích động đến chảy máu cam, bèn trốn tọt vào nhà tắm.

Được ngâm nước lên Lưu Kình tỉnh táo hẳn. Anh chân thành thích Vệ Tiếu. Vệ Tiếu chất phác thật đấy, nhưng con người ta luôn có một mức độ chấp nhận nhất định. Trong tình huống anh vẫn chưa rõ mức độ chấp nhận của Vệ Tiếu mà

đã phát sinh quan hệ tùy tiện như thể này, chỉ lo không phải việc tốt.

Nhưng vấn đề là bữa tiệc ngon nhất trên đời này đã được dọn sẵn ngoài kia, Lưu Kình Iại không nắm chắc được sau khi đi ra, anh liệu có thể khống chế được bản thân mình không nữa. Ôm một bồ do dự, tắm xong bước ra ngoài, đã thấy Vệ Tiếu nằm sẵn trong chăn.

Tóc Vệ Tiếu rất ngắn, sau này ra từ tóc đã dài hơn, nhưng cậu quen với kiểu tóc gọn gàng kìa rồi, thế 1à lại đi cắt ngắn, từ đó về sau chỉ giữ một kiểu tóc Lưu Kình định bụng sẽ tâm sự đôi điều với vậu, khổ nỗi

lòng cứ chộn rà chộn rộn, đưa tay xoa tóc cậu truớc. Nhưng đầu ngón tay vừa chớm chạm tới, thân thể đã mất kiểm soát, chỉ muốn đè lên người cậu ngay tức thì.

Lưu Kình không biết vượt qua được sự thèm muốn cực độc đó bằng cách nào, miễn cưỡng rút tay về, dịch người ngồi xuống cạnh glường, măt chăm chăm nhln Vệ Tiếu. Vệ Tiếu ngồi dậy. Cậu thuộc tuýp người bùng nổ, bình thường rất hiếm khi thể hiện tính khí của mình, nhưng đã làm việc gì thì vô cùng quyết đoán.

Lúc này đã quyết, tức là đã suy nghĩ theo chiều hướng tích cực hơn.

Lấy thêm dũng khí, Vệ Tiếu chủ động ngồi cạnh Lưu Kình.

Lưu Kình nghiêng mặt nhìn sang Vệ Tiếu; hỏi bâng quơ: “Em thật sự muốn chứ?”

Vệ Tiếu gật đầu quả quyết.

Lưu Kình không tả được cảm giác sung sướng đang rằn rật trong cơ thể mình, lòng lâng lâng cảm giác ngọt ngào mang

hương vị hạnh phúc, nhưng vẫn cố kìm nén Iuồng cảm xúc ấy lại, anh siết chặt nắm tay rồi tuôn một lèo: “Vệ Tiếu, anh yêu em, nhưng anh nghĩ em cũng không nên ép mình Iàm những việc em không muốn, tình yêu anh dành cho em lớn đến nỗi dù cho em không chấp nhận đi chăng nữa, anh vẫn sẽ mãi mãi yêu em…”

Lờiỏ tình nồng nàn ấy khiển Vệ Tìếu giật mình, sau giật mình, là cảm động. Cậu bất giác nhìn sâu vào đôi mắt anh hơn.

Cuộc sống trước đây của Lưu Kình rất hỗn loạn, Iên giường với gái còn đơn giản hơn ăn một bữa cơm, nhưng nói những lời ân tĩnh ngọt ngào như Vậy thì đây mới là lần đầu tiên, hơn nữa lại còn đối diện nhau để nói, Lưu Kình thẩy miệng mình khô khốc, bèn liểm liểm.

Vệ Tiểu cắt lời Lưu Kình bằng nụ hôn dính chặt lên môi anh.

Bản thân cầu chẳng ngờ mình là người vội vàng, đây là nụ hôn chủ động đầu tiên từ cậu.

Hai ngươl cứ thế cuốn chặt vào nhau rất đổi tư nhiên, vừa không vướng mắc, vừa không cự tuyệt Lưu Kình kinh ngạc vì sự việc diễn ra quá phl thường. Về mặt này, Vệ Tiếu vốn là người non kmh nghiệm, ai mà biết trong giây phút này tay anh lại bị chim non xanh dắt mũi. Vệ Tiêu không biết sau đó nên làm thế nào, dừng lại nhìn Lưu Kình.

Vốn chỉ nhìn bằng ánh mắt đỏ hỏi, lại làm Lưu Kình suc sôi màu nóng, thấp thoáng như thể bị ai đó khiển trách.

Chẳng chần chừ nữa, anh Iật nhào Vệ Tiếu. Đè sát lên người cậu, một cảm giác gắn kết thân thể đầy xúc cảm, khiến Lưu Kình nheo mắt đê mê.

Vệ Tiếu vốn đang bị tình yêu ý tứ, kín đáo của Lưu Kình làm cảm động, nào ngờ liền ngay sau đó bị chính tên sói đóỉ

ấy lột mất quẩn.

Cùng một con người mà sao khác nhau quá thể? Điều ấy khiến Vệ Tiếu không khỏi ngạc nhiên. Lưu Kình còn đang bận

rộn trong cuộc chu du của mình, chân mân mê chỗ này tay sờ soạng chỗ nọ, bờ môi thì Iượn lờ trên ngực Vệ Tiếu.

Vệ Tiếu đã quyết tâm nhắm mắt đâm lao theo lao bất chấp tất cả rồí, ấy Vậy mà bị một tay lão luyện như Lưu KInh

mò mẫm trên dưới, lật qua lật lại, cậu cũng thiểu điều phất cờ đầu hàng.

Lu’u Kình lồng lộn như thú hoang; không còn làm chủ suy nghĩ nữa, hoàn toàn bị bản năng sai khiến.

Áo quần dần dần cởi hết, hai người lại quấn vào nhau đầy say mê.

Lưu Kình vốn đã xâm chiếm cái thân thể trước mắt này lần trong ảo tưởng, Cái cảm xúc này đây hoàn hảo đến

mức khiến anh kích động khôn nguôi

Sảng ra tỉnh dậy, Vệ Tiểu lại là người dậy trước.

Đêm qua thật đáng thẹn, Vệ Tiếu không dám nhớ lại.

Lưu Kinh cũng dậy sớm, hân hoan bay nhảy khắp phòng, chốc chốc lại đến bên giường vuốt vuốt đầu Vệ Tiếu, chốc chốc

lại hôn trộm Vệ Tiếu, chốc chốc lại đưa tay sờ sờ khắp nguời Vệ Tiếu.

Nhưng phần lớn thời gian lại dành để ngồi bên mép giường ngắm nhìn Vệ Tiếu. Vệ Tiểu bụng nghĩ đợi Lưu Kình đi rồi mới trở dậy, nhưng đợi hoài mà chẳng thấy Lưu KInh đi, thì ra anh đang đợi cậu.

Nhưng mà qua một đêm này nọ, bây giờ bắt mặt đối mặt, bổn mắt nhìn nhau, chỉ sợ thẹn thùng chết mất.

Lưu Kình không mấy bận tâm đến điều đó, Vệ Tiếu cuối cùng cũng phải bật dậy, mở to mắt nhìn, đúng lúc Lưu Kình

cũng đang nhìn cậu đầy ưu tư.

Vừa thấy Vệ Tiểu tinh, Lưu Kình hỏi Vội Vàng: ”Em còn đau không?”

Câu nói này làm Vệ Tiểu kích thích cực độ, mặt đỏ gay gắt.

Trong lòng nhấp nhổm không yên, bỗng nhiên nghĩ, vửa mới nói chuyện vớí Vệ Lạc về việc ở cùng Lưu Kình xong mà chưa chi đã gạo nếu thành cơm, phải chăng hơi quá quyết liệt?

Cậu hiểu bản thân có lẽ sẽ đi giúp đỡ người khác Vì lòng cảm thông nhưng nếu đã thích đối phương rồi, lại muốn sống thân thiểt cùng nhau nữa thì không đơn thuấn chỉ cần yếu lòng mà đã có thể làm được.

Cảm giác đối vớl Lưu KInh trước đây, có thể ngay cả cậu cũng không biết rõ.

Việc đêm qua chính là muôn làm sáng tỏ quan hệ giữa hai người, chỉ ít cũng muốn xem cậu thật sự thích Lưu Kình đến mức độ nào.

Nhưng sau một đêm ân ái, Vệ Tiểu phát hiện rằng, bản thân nghĩ quá đơn giản, trong phương diện này, cậu hoàn toàn là tay mơ, ngờ ngỡ nghệch nghệch bị Lưu Kình bắt mất.

Bỗng dưng Vệ Tiếu lại thấy hối tiếc.