Vệ Tiếu không biết giải thích thế nào cho tỏ.

Trước đây khi Lưu Kình gặp cậu, dù ánh mắt rất thân mật, nhưng vẫn chưa đến mức cảm tưởng sắp nuốt chửng cậu đến nơi.

Còn bây giờ, bất kể hai người đi cùng thang máy hay là cùng ăn cơm, Lưu Kình đều nhìn cậu với ánh mắt như muốn cởi phăng lớp quàn áo trên người cậu vậy.

Vệ Tiếu nuốt không nổi cơm nữa.

Mặt cậu nóng hừng hực, càng thẳng đến độ ngay chuyện nhắc nhở Lưu Kình cũng làm cậu cảm thấy tim đập nhanh, liền vội vàng ăn cho xong bữa sáng rồi được Lưu Kình đưa về khách sạn. Từ đó trở đi, Vệ Tiếu cũng không cố tình né tranh Lưu Kình, chỉ là mỗi ngày đắm mình trong việc sửa nhà mà thôi.

Lưu Kình cũng biết Vệ Tiếu hình như đang muốn né tránh mình. Tuy anh rất bức thiết, nhưng vẫn biết mình không nên dục tốc bất đạt.

Ngặt nỗi, bất kể Lưu Kình có kiềm chế thế nào, anh vẫn như một tên cuồng dâm, chỉ cần gặp được Vệ Tiếu, thậm chí vừa nghĩ đến Vệ Tiếu, người anh đã nóng ran như thiêu đốt, kể cả công tình yêu đang có cuộc họp khẩn cũng mặc.

Lưu Kình cũng cố kiềm chế không đến chỗ Vệ Tiếu nhiều, tránh cho lên cơn kích động rồi lại gây chuyện quá đáng.

Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ, mấy hôm liền không được gặp nhau.

Lưu Kình cô đơn lạ thường, liên tục tang ca, hy vọng dung công việc khỏa lấp nỗi trống rỗng.

Nhưng liên tục tăng ca đến độ chẳng còn biết mùi vị thức ăn như thế nào liên tục suốt mấy ngày trời, chẳng mấy chốc đã làm dạ dày của anh khó chịu.

Lưu Kình chẳng có tinh thần để đến bệnh viện, ngay cả bác sĩ gia đình cũng không buồn gọi, chỉ mua tạm ít thuốc đối phó qua quýt.

Sau một thời gian nhà tróng phòng không, Vệ Tiếu cũng dần nhận ra tình cảm hai người dù đã đôi phần tiến triển, nhưng cứ yêu trong sầu muộn như vậy không phải là cách hay.

Cậu bèn chủ động điện thoại cho Lưu Kình, hẹn anh đi ăn cơm. Lưu Kình đương nhiên sung sướng thiếu điều nhún nhảy.

Anh vội ngừng tất cả công việc lại, rồi tức tốc lái xe đến đón Vệ Tiếu.

Vệ Tiếu chẳng biết ăn gì, ăn ở đâu, thật lòng cậu chỉ muốn tìm một nơi nào đó có thể ngồi cùng Lưu Kình là được.

Vì thế khi Lưu Kình hỏi, cậu vội hướng mắt ra ngoài cửa kính, trông thấy bên đường có một quán ăn khá tươm tất, liền bảo anh đỗ xe gần đó.

Gần đây mặc dù dạ dày có hơi đau, thật không thích hợp để ăn những thức ăn nhiều dầu mỡ bên ngoài, nhưng đối với Lưu Kình, được đi cùng với Vệ Tiếu, đau dạ dày chỉ còn là chuyện muỗi, không đáng để bụng. Không may cho anh, quán này chủ yếu phục vụ toàn món Tứ Xuyên cay sè.

Hai người gọi một vài món, tuy đã dặn kỹ là không làm quá cay, nhưng khi món ăn được bê ra, chỉ thấy cả khay toàn một màu đỏ rực, thực khách trong vào đã khiếp vía hãi hùng.

Đặc biệt là món cánh cá(*), bưng lên mà thấy nguyên bát toàn ớ là ớt.

(*Cánh cá: Món ăn đặc trung cửa cùng Tứ Xuyên và Trung Khánh, cá được nấu ngập trong dầu và ớt.

Thức ăn vừa nồng vừa cay, ăn vào đâu chỉ dạ dày, mà ngay cả cuống học cũng rát bỏng.

Vệ Tiếu cay toét cả miệng, trong thấy vẻ mặt xanh như tàu lá của Lưu Kình, liền ngại ngùng nói: “Xem ra lần sau đi ăn ở đâu chúng ta nên thằm dò trước, không thể tùy tiện thấy quán nào vào quán đó được…”

Lưu Kình không muốn làm Vệ Tiếu cụt hứng, bèn ra vẻ rất thích ăn, đoạn gắp một miếng to bỏ vào miệng rồi nói: “Ngon đấy, lâu rồi chưa được ăn mấy món đã nghiền thế này.”

Nhìn Lưu Kình ngon miệng, Vệ Tiếu thoáng yên tâm, định bụng gọi thêm hai chai bia nhằm điều hòa bầu không khí.

Lưu Kình cố kiên nhẫn nuốt tiếp, thức ăn như đang đốt cháy dạ dày anh, đầu óc điên đảo, lại còn uống thêm ngụm bia lạnh. Ôi thôi, lúc này các loại ớt dường như đang đánh nhau tới tấp, quay cuồng trong dạ dày anh.

Nhưng Lưu Kình nhìn gương mặt vui vẻ của Vệ Tiếu, tuyệt đối không muốn làm hỏng tâm trạng tươi vui của cậu chút nào, cho dù khó chịu bao nhiêu đi nữa anh vẫn cố nuốt, thậm chí còn pha trò khi nói chuyện.

Vệ Tiếu cứ đinh ninh Lưu Kình rất thích ăn cay, còn đừa: “Khồng ngờ anh ăn cay cừ ghê.”

Lưu Kình che miệng cười, kỳ thực là dạ dày biểu tình đến nỗi khóe miệng co giật.

Nhưng có thể ăn một bữa cơm thuận hòa, không cần lời ấm áp đầu môi vẫn đủ khiến cho Lưu Kình phấn khởi. Vệ Tiếu muốn ngồi với Lưu Kình thêm ít nữa, trước khi hẹn Lưu Kình ra đây, cậu cũng đã nghĩ đến chuyện thân mật một tí nếu không khí giữa hai người thật sự thoải mái.

Bây giờ tuy không có kích thích mờ ám gì, nhưng sự ấm cúng này nhất thời khơi lên lưu luyến trong cậu, khiến cậu không muốn rời xa Lưu Kình.

Khi Lưu Kình chạy xe đến dưới khách sạn, Vệ Tiếu liền cất tiếng mời Lưu Kình, hỏi anh có muốn cùng lên phòng không.

Gợi ý thẳng thắn như vậy, nếu nghe được tin này sớm một chút, chắc chắn Lưu Kình sẽ nhảy cẫng lên vì sung sướng, nhưng lúc này dạ dày anh đang đau thắt tưởng chừng sắp ngất xỉu, anh đành ngập ngừng giây lát, chân đã bước rồi, nhưng lý trí lập tức kìm nén lại.

Lưu Kình lộ rõ thái độ tiếc nuối, nói với Vệ Tiếu: “Anh còn công việc phải xử lý, để hôm khác nhé.” Vệ Tiếu khá bất ngờ, đây là lần đầu tiên Lưu Kình từ chối cậu.

Tuy Vệ Tiếu không phải là người ưa vờ vĩnh, có điều cậu ấy phải lấy hết can đảm mới thốt ra được lại bị Lưu Kình từ chối thẳng thừng, lòng cậu đương nhiên có đôi phần mất hứng.

Sắc mặt cậu trở nên trắng bệch, vẫn giả bộ thản nhiên: “Vậy anh đi làm việc đi.” Nói đoạn bèn bỏ đi.

Lưu Kình ngồi trong xe, đấm vào dạ dày mình chán nản.

Nhưng lúc này dạ dày đau không chịu nổi rồi, Lưu Kình có giận dạ dày mình đến mấy cũng phải tìm nới nào đó khám thử. Anh liền lái xe một mạch đến bệnh viện gần đấy nhờ kê đơn.

Kết quả khi bác sĩ nhìn vào triệu chứng rồi hỏi thêm, biết anh vừa ăn đồ cay uống bia, bác sĩ cuống quýt bắt cậu ở lại truyền thuốc.

Lưu Kình nằm trên giường bệnh lạnh ngắt. Giờ này bệnh viện khá vắng vẻ, nhiều phòng đã tắt đèn từ lâu, chỉ có đèn ngoài hành lang vẫn sáng, giữa hai nơi sáng tối đối lập, không gian càng trở nên trống trải.

Lưu Kình thân nằm trên giường bệnh, hồn lại bay về phía Vệ Tiếu.

Dù chỉ gọi điện thoại nghe giộng nói của cậu một chút thôi anh cũng thấy mãn nguyện, nhưng anh lại không muốn Vệ Tiếu lo lắng cho mình.

Điều mà anh muốn làm là được chăm sóc cho cậu, được che chở cho cậu, chứ không phải như đứa trẻ mãi ngương tựa vào cậu.

Đang bang quo nghĩ, thì Vệ Tiếu gọi điện đến. Vệ Tiếu thấy vừa nãy mình cư xủ chưa chín chắn, nếu Lưu Kình đã nói vậy, chắc chắn anh có việc quan trọng cấp bách cần làm nên mới từ chối cậu. Dù bận rộn vậy mà Lưu Kình còn bỏ ra thời gian để ăn cớm với cậu, chỉ nghĩ đến chuyện đó, Vệ Tiếu đã cảm thấy áy náy vồ cùng.

Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc đi gọi điện thoại cho anh.

Lúc Lưu Kình nhận điện thoại cũng là lúc y ta trực ban đến tiêm thuốc.

Vệ Tiếu nghe trong điện thoại có giọng nữ nhè nhàng nói thầm với Lưu Kình câu gì đó ở một khoảng cách rất gần.

Thật ra y tá đang bảo anh nắm tay lại.

Nhưng sau khi nghe thoáng giọng nữ, Vệ Tiếu như nghe sét đánh ngang tai.

Cảnh hiện ra trong đầu lúc ấy là cuốc sống trác táng trước kia của Lưu Kình. Vệ Tiếu hít sâu một hơi, bỗng đùng đùng giận di74, càng muốn biết công việc ấy rốt cuộc là việc gì, vì sao lại có khoảng cách quá gần người phụ nữ kia? Là tiếp khách hay chỉ đơn giản là tăng ca?

Vệ Tiếu vừ tức giận, đồng thời cho rằng cách nghĩ của mình rất kỳ lạ, bất giác cất giọng hỏi: “Anh ở đâu? Sao bên cạnh anh lại có phụ nữ?”

Lưu Kình toan nói mình đang làm việc, nhưng anh quá hiểu Vệ Tiếu, vừa nghe giộng nói ấy đã cảm thấy có điều gì đó không bình thường, lại liện tưởng đến xung quanh, anh biết đại khái là Vệ Tiếu đã nghe thấy giọng cô y tá.

Bỗng chốc ngơ ngẩn, anh thầm nghĩ, phải chăng Vệ Tiếu đang ghen?

Lưu Kình đằng hắng, nói với vẻ hưng phấn: “Anh đang ở bệnh viện, dạ dày có chút vấn đề…”

Vệ Tiếu vừa nghe lập tức căng thẳng, quả nhiên không cần Lưu Kình giải thích gì thêm, cậu đã tức tốc chạy đến bệnh viện.

Khi đến nơi, trong thấy Lưu Kình đang nằm trên giường bệnh với sắc mặt nhợt nhạt, Vệ Tiếu vừa sốt ruột vừa bực tức, ngồi xuống cạnh anh, tay bất giác vuốt cánh tay anh.

Có lẽ thuốc đã phát huy tác dụng, Lưu Kình không còn đau nhiều nữa.

Trông thấy Vệ Tiếu đến, Lưu Kình cười toe toét, trong khi mặt cậu dài như cái bơm, lòng cực kỳ tức giận, song trong Lưu Kình yếu ớt như thế này, cậu không nỡ nặng lời, chỉ hừ một tiếng, rồi chợt nghĩ mình thật giống một mụ đàn bà đanh đá.

Mặt đỏ bừng, Vệ Tiếu vội nhìn anh, giọng trách cứ: “Sao anh không nói sớm với em?”

Lưu kình không thèm chột dạ, nhấc tay sờ lên mặt Vệ Tiếu, dù sao xung quanh cũng không có ai, Lưu Kình muốn được hôn.

Lức đầu chỉ đơn giản muốn hôn thôi, kết quả hôn xong, Vệ Tiếu bất ngờ hôn lại anh.

Lưu Kình như thể bị kích thích, bắt đầu hôn sâu hơn.

Cảm giác thèm muốn trong lòng Lưu Kình trỗi dậy mạnh mẽ, vội vàng xộc tay vào trong áo Vệ Tiếu.

Vệ Tiếu lúc này vẫn đang tỉnh táo, nhắc Lưu Kình: “Tay anh…” Ý là bảo tay của anh vẫn đang truyền kìa.

Lưu Kình chẳng ngại ngần rút sạch ống truyền. Đè ngửa Vệ Tiếu ra giường, tay thọc sau vào quần cậu, bất chấp cơ thể mình vẫn còn đang yếu, anh cởi tụt quần mình.

Lưu Kình biết nên làm công tác chuẩn bị trước, nhưng cái công tác chuẩn bị của anh rõ ràng chỉ qua loa gọi là cho có: Nhổ một ít nước bọt bôi sơ sơ, rồi trực tiếp tiến vào.

Nhịp thở cậu nhất thời ngưng trệ, ngực phập phồng, không khí bị dồn ứ trong cơ thể.

Trước đây cậu toàn quay lừng về phía Lưu Kình, nhưng lần này tiến vào trực tiếp, đùi cậu được nâng đặt trên vai anh, lần đầu tiên Vệ Tiếu được nhìn trực diện khuôn mặt biểu cảm đầy tàn nhẫn của Lưu Kình. Trong phút giây vội vã gì cũng không kịp, cậu không biết liệu y tá sẽ đến bất ngờ hay không.

Giữa phòng bệnh, hoàn toàn khác xa với trong khách sạn.

Lức ở khách sạn, là cảm giác cuồng loạn ấm áp, trầm luân mê mải, hai cơ thể quấn vào nhau thành một, cuồng si qua đi vẫn có thể ấm áp trong vòng tay nhau.

Nhưng lúc này bày ra trước mắt là một loại khao khát trắng trợn, lõa lồ.

Vệ Tiếu nhìn vào mái tóc đen nhánh của anh, nhìn vào biểu cảm chuyên chú như không thể chuyên chú hơn của anh, còn có cả đôi mắt đen huyền như muốn nhốt người khác vào trong…

Từng giọt mồ hôi đổ xuống, nơi hai người ân ái, đầy ắp khoái cảm khiến người ta tê dại.