Vệ Tiếu thở hổn hển.

Lưu Kình như con bạch tuộc quấn trên thân thể cậu.

Vệ Tiếu cảm thấy ngực mình rung lên từng đợt. Muốn nhìn Lưu Kình một chút, nhưng lại ngượng ngùng. Quan hệ theo kiểu kích thích này khiến thân thể Vệ Tiếu như có lửa đốt. Trong cơn mê loạn, cậu thấy đôi mắt của Lưu Kình ánh lên khát khao xâm chiếm.

Vệ Tiếu cũng là đàn ông, như thế này kể ra có hơi kích thích quá đà.

Lưu Kình thỏa mãn khôn xiết, hạnh phúc ôm chặt Vệ Tiếu, núng nịu. Vệ Tiếu nhìn chai nước truyền lung lay bên giường bệnh, trên tay Lưu Kình là nốt tím tím xanh xanh. Những nốt đó là do Lưu Kình rút dây truyền dịch mà ra, Vệ Tiếu đau lòng, lấy tay xoa xoa chúng. Lưu Kình lại sán tới, thè lưới hôn lên đằng sau gáy cậu.

Những hành động trước đó còn dữ hơn bây giờ gấp trăm lần, nhưng kiểu thè lưỡi hôn hôn này làm cậu giật nảy người lên như có dòng điện bang qua cơ thể.

Hai người hôn nhau trong tư thế không thoải mái, khiến Vệ Tiếu cảm thấy mình đang trở thành một người cuồng tình dục vậy.

Khi hai người đi ra khỏi phòng bệnh, ngang qua hành lang, bắt gặp anh mắt hiếu kỳ của đội ngũ y tá, mặt Vệ Tiếu đỏ bừng. Chui vào xe, Vệ Tiếu nghiến răng quở trách Lưu Kình: “Còn không nghĩ đang ở chỗ nào chứ?”

Lưu Kình xìu mặt, tay đang lái xe cũng không an phận sờ sờ đùi của Vệ Tiếu, từ từ lần mò lên trên ra chiều rất ám muội, trong khi khuôn mặt vẫn bày vẻ hồn nhiên như đứa trẻ, miệng cố tình làm nũng nỉ non: “Rõ ràng em cũng thích mà.” Vệ Tiếu vừa gượng gẠvừa xấu hổ.

Về khách sạn, nói thế nào Lưu Kình cũng không chịu đi, cứ nằng nặc đòi ở lại ngủ cùng với Vệ Tiếu. Thôi thì làm cũng làm rồi, ngủ chung là chuyện nhỏ. Vệ Tiếu và Lưu Kình cùng nằm một giường, nhưng cính vào lúc này Lưu Kình lại bắt đầu không an phận, tiếp tục quấn quýt đòi cậu lần nữa.

Vấn đề bây giờ của Vệ Tiếu không phải là hối hận, mà cậu phát hiện việc này hễ đã quen là sẽ trở thành một lẽ tự nhiên, lần đầu tiên rõ ràng còn ngại ngùng pha lẫn mâu thuẫn, sang lần thứ hai chính là hưởng thụ, và cứ thế về sau nếu không làm thì tương đương là đang vờ vịt.

Chẳng lẽ mình lại như thế?

Vệ Tiếu bối rối.

Duy chỉ một điều chắc chắn là cậu đã thích Lưu Kình rồi, nếu không, những việc như vậy đời nào xảy ra.

Một khi Vệ Tiếu đã hoàn toàn chấp nhận cũng tức là lòng chẳng còn chướng ngại. Dù sao cũng đã đến tận bước này, Vệ Tiếu điểm nhiên đón nhận.

Chỉ mỗi tội là phản ứng của Lưu Kình hoàn toàn nằm ngoại dự đoán.

Từ đó về sau, Lưu Kình như biến thành người khác, chỉ cần hai người xa nhau nửa bước, điện thoại của Vệ Tiếu sẽ biến thành chiếc đồng hồ hẹn giờ kêu không ngung nghỉ. Lúc hai người ở bên nhau, Lưu Kình hóa thân thành cún, bám lấy Vệ Tiếu như hình với bóng, thậm chí còn dẫn theo cậu tới công ty. Vệ Tiếu thật không biết phải nên nói thế nào với Lưu Kình.

Văn phòng của Lưu Kình chính là văn phòng trước kia của Lưu Tuyết Sinh. Từ sau khi anh chuyển vào, ở đây có một số thay đổi nhỏ, nhưng đồ đạc đa phần vẫn được giữ lại y như cũ.

Đúng lúc Vệ Tiếu sắp đến, Lưu Kình bỗng chú ý đến cái văn phòng mình làm việc ngày ngày, nhất là gian buồng nghỉ trước kia cha anh dung để nghỉ trưa.

Lưu Kình chưa từng dùng buồng đó, giờ thì nghĩ, mặc dù nó hơi nhỏ, nhưng nếu sắp xếp sao cho thoải mái thì đơn giản thôi, một tấm thảm mềm, trên thảm đặt một cái bàn xếp, có thể dung để ăn cơm.

Sofa êm ái, vừa có thể ngồi, vừa có thể kéo rỮg nằm nghỉ.

Trên tường còn treo một chiếc ti vi, ngay cả âm thanh của ti vi cũng đều được xử lý, loa đặt ở bốn góc, khó mà trong thấy nếu như không chú ý, nhưng mỗi lần bật ti vi, âm thanh sống động sẽ truyền tới từ bốn phía.

Lần đầu tiên đến nơi này, quả thật Vệ Tiếu cảm thấy chỗ này của Lưu Kình không phải để làm việc mà để nghỉ ngơi, hưởng thụ.

Nơi này mà để làm việc ư? Thật là một nơi sa đọa!

Cũng may Lưu Kình tự biết quản bản thân. Anh đưa Vệ Tiếu đến công ty, hận sao mình không được làm việc gần Vệ Tiếu. Sauk hi sắp xếp chỗ nghỉ cho cậu ổn thỏa, Lưu Kình lại bận rộn với công việc của mình.

Điện thoại vang tới tấp lời xin chỉ thị từ cấp dưới.

Vệ Tiếu ở trong cũng buồn tay buồn chân, kỳ thực cậu đến đây đâu phải để xem ti vi.

Hai người tuy không nói rõ, nhưng giờ phút này không phải tình yêu cuồng nhiệt, thì có thể là gì?

Là thứ tình cảm gắn bó không thể tách rời, Vệ Tiếu cũng nghĩ như vậy.

Những ngày như vậy trôi qua chưa được bao lâu, phiền toái đã tìm đến Lưu Kình.

Từ sau khi Hàn Vy dở điên dở dại bị đuổi đi, cuộc sống ngày càng khó khăn, cuối cùng đến học phí của Lưu Trăn ở trường quý tộc cũng trở thành một vấn đề lớn.

Đối mặt với tình cảnh như vậy, Lưu Trăn đành cắn răng, quyết định đi tìm người anh trai mà từ trước đến nay nó chưa bao giờ bắt chuyện.

Khi Lưu Trăn đến, Vệ Tiếu đang bước ra từ căn buồng nhỏ để hít thở khí trời. Lưu Kình nhận điện thoại cửa thư ký, thật lòng không muốn gặp người kia.

Nhưng Vệ Tiếu vừa nghe tên đã nhớ ra đây chính là người em trai cùng cha khác mẹ của Lưu Kình, dù gì giữa nó với Lưu Kình cũng có mối quan hệ huyết thống, cậu liền nói với anh: “Dù thế nào cũng là người một nhà, ít nhất xem xem cậu ta đến đây làm gì đã.”

Lưu Kình liền véo má Vệ Tiếu, trong lòng thầm mắng thư ký. Không cần nghĩ cũng biết mục đích của cậu em trai đến chính là vì tiền.

Khi tự mình dọn dẹp phòng của Lưu Tuyết Sinh, Lưu Kình nhìn thấy trong phòng có rất nhiều rô bốt và đủ loại đồ chơi khác mà bọn trẻ con hay chơ. Rõ ràng lão chưa bao giờ đối xử tử tế với anh nhưng lại là người cha tốt của kẻ khác, trường rằng bản thân mình sẽ không quan tâm đâu nhưng thật lòng anh vẫn thấy buồn bực.

Cho nên anh mới cho người ném hết đồ trong buồng đi, tự sắp xếp lại theo ý thích của mình, dung nơi đây để đón tiếp Vệ Tiếu anh yêu.

Lưu Kình chỉ hận không thể đá đít cái đồ họ Lưu kia đi như đá một tấm vải thô. Vấn đề là Vệ Tiếu đang ở đây, Lưu Kình phải giữ hình tượng, khó khăn lắm mới đóng đạt vai diễn của một chàng thanh niên nghiệm túc, do đó phải đè nén những bực bội và suy nghĩ thâm độc trong đầu, cố gắng đối phó với cái tên Lưu Trăn trớt quớt kia.

Kết quả Lưu Trăn vừa vào đã như thể người bị hàm oan đi tìm công lý từ kẻ gây oán: “Anh, sao nỡ đối xử với cha như vậy? Anh không thích em và mẹ đã đành, nhưng cha đang nằm viện, không có đủ tiền, bệnh viện không chữa trị cho, nếu không phải là mẹ đã bán đi chiếc vòng mà mẹ thích nhất thì cha đã sớm bị đuổi ra khỏi bện viện rồi, họ không lo gì đến cha, vết thương trên lưng cha đã bị hoại tử, rất đau đó, mỗi lần đến thăm cha, em đều muốn khóc…”

Nếu như đối phương không phải còn đang học cấp hai Lưu Kình thật muốn đá cho nó một cú.

Gương mặt của Lưu Kình lạnh đi, nhưng vẫn chưa mở miệng nói gì. Vệ Tiếu đã giành nói trước: “Cậu còn nhỏ, còn nhiều chuyện chưa hiểu, người đó là cha tốt của cậu, nhưng ông ta tuyệt đối không xúng làm cha của Lưu Kình… Tôi nghĩ ở đây cậu không có tư cách nói những lời này, xem cậu vẫn còn là đứa trẻ, tôi cũng không nói nữa. Cậu đi đi, nếu như để gọi bảo vệ đến thì thật khó coi.”

Lưu Kình ngạc nhiên nhìn Vệ Tiếu.

Đợi Lưu Trăn đi rồi, Lưu Kình mới nhìn Vệ Tiếu một cách dò xét. Anh đột nhiên có đôi chút mơ hồ về cậu, vì trong trí nhớ của anh, cậu là người rất dễ mềm lòng.

Vệ Tiếu đương nhiên biết Lưu Kình đang nghĩ gì liền cười. Kỳ thực cậu nghĩ rất đơn giản, tâm trạng của Lưu Kình không tốt, trước sau gì cũng sẽ đuổi người em này đi, chi bằng để bản thân cậu làm người xấu là được rồi.

Nếu như sau này Lưu Kình muốn liên lạc lại với em trai mình, anh cũng đỡ phải mang tiếng ác.

Thấy Lưu Kình nhìn mình không chớp mắt, Vệ Tiếu liền xấu hổ nói: “Đừng nhìn nữa, em làm người xấu thay anh vẫn không được sao?”

Lưu Kình nghe xong liền hiểu, vội vàng ôm chặt Vệ Tiếu hôn chùn chụt.