Sau khi Chu Lan đi, Nguyễn Túc gọi điện thoại cho Cố Tòng Nam, là trạng thái khóa máy.

Cô lại gửi một tin nhắn, bảo sau khi cậu thấy, thì gọi điện thoại lại cho cô.

Nguyễn Túc cầm điện thoại, nằm bò lên giường, gọi điện thoại cho Thẩm Nhiên.

Chưa được mấy giây, đã kết nối được.

Nguyễn Túc nín thở, nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ anh bận không?”

Thẩm Nhiên bên đó rất yên lặng, giọng thật thấp: “Không bận.”

“Vậy có thể… nói chuyện với em một lát không?”

“Muốn nói chuyện gì nào?”

Khoảng nửa giờ nói điện thoại, Nguyễn Túc nói đằng đông một ít, phía tây một chút.

Thỉnh thoảng nói tới chuyện lúc luyện tập trước kia, đôi khi lại nói tới những sự cố xảy ra lúc nhỏ, lâu lâu lại nói tới những người bạn học trước kia…

Rất nhiều rất nhiều.

Cô cũng không biết tại sao phải nói những chuyện này, nhưng bây giờ cô muốn nghe giọng của anh, nói chuyện với anh.

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Nhiên khẽ nhấp môi mỏng, nhìn chằm chằm vào điện thoại không biết đang suy nghĩ gì.

Lâm Vị Đông đi tới vỗ vai anh một cái, đánh giá xung quanh: “Lầu trên lầu dưới tao đều xem rồi, chỗ này mặc dù nhỏ một chút, nhưng điều kiện thật sự không tệ, tất cả những thiết bị này đều mới, vừa rồi tao đã thử một cái, cảm giác tuyệt vời, hoàn toàn không kém hơn STG đâu.” 

Thẩm Nhiên nhét điện thoại vào túi quần, nhàn nhạt hỏi: “Thập Nhất đâu.”

“Ra ngoài nghe điện thoại…” Lời còn chưa dứt, liền thấy một bóng dáng bước vào, Lâm Vị Đông hớn hở nói: “Nhìn kìa, không phải đã quay lại rồi sao.”

Thập Nhất đứng trước mặt bọn họ: “Ông chủ nói tạm thời có chút việc, không tới được, bọn mày tùy ý tham quan một chút, muốn về lúc nào cũng được.”

Vừa nói, hắn vừa xoay người đi mấy bước cầm một tập tài liệu quay lại: “Đây là hợp đồng của mày, xem xem có gì không hài lòng không.”

Thẩm Nhiên nhận lấy, mở tập tài liệu ra.

Lâm Vị Đông đọc nhanh như gió, lúc nhìn đến số tiền hợp đồng, trực tiếp hét lên: “Mười triệu?!”

Thẩm Nhiên khẽ nhíu mày, không lên tiếng.

Lâm Vị Đông cướp lấy văn kiện, xem kỹ, lúc xác định trên hợp đồng ghi là một năm mười triệu, chứ không phải là cả đời mười triệu, trong lòng cuối cùng hiện đầy hoài nghi.

Hắn suy tư mấy giây, lên tiếng hỏi: “Mày chắc chắn câu lạc bộ này thật sự nghiêm túc muốn ký với nó, chứ không phải chuẩn bị ‘làm’ nó?”

Đổi lại là giá trị con người của Thẩm Nhiên trước kia, tiền hợp đồng một năm mười triệu đều rất ít.

Nhưng bây giờ, anh bị vướng scandal, cách ba năm mới trở lại, cũng không ai biết, cũng không thể xác định trình độ hiện tại của anh rốt cuộc như thế nào.

Hơn nữa nếu là một câu lạc bộ lớn bằng STG thì không nói, nhưng câu lạc bộ này lại mới thành lập, hoàn toàn không có tiếng tăm. Bây giờ dưới trướng không ký với một tuyển thủ chuyên nghiệp nào cả, có lẽ Thẩm Nhiên là người đầu tiên.

Nhưng con mẹ nó, trả mười triệu?

Cái này chắc không phải là gặp quỷ, mà đối phương đang làm từ thiện.

Thập Nhất nắm lấy bả vai Lâm Vị Đông, khóe miệng cong môi: “Lâm công tử, sao mày vẫn chi chi chóe chóe như vậy hả, hợp đồng không có vấn đề, tiền hợp đồng cũng chẳng có vấn đề.

Một lát sau, Thẩm Nhiên lên tiếng: “Ông chủ câu lạc bộ này là ai.”

Thập Nhất nói: “Anh ta muốn tự nói với mày, cho mày một ngạc nhiên.”

Thẩm Nhiên: “…”

Nhìn Thẩm Nhiên cầm bút lên, Lâm Vị Đông thấp thỏm trong lòng: “Lão Thẩm, có cần suy nghĩ thêm một chút không, tao luôn cảm thấy không đáng tin lắm, lỡ như đây là trò đùa thì sao.”

Thẩm Nhiên ký tên mình vào: “Mày cảm thấy tao có tiền để lừa gạt không.”

Lâm Vị Đông muốn nói lại thôi: “Lỡ như muốn lừa nhan sắc của mày thì sao?”

Thẩm Nhiên nhấc chân đạp hắn một cái: “Cút.”

Thập Nhất hài lòng lấy lại hợp đồng: “Đúng rồi, giới thiệu với bọn mày thành viên thứ hai của đội.” Hắn nhìn về phía cửa: “Vào đi.”

Trong khoảnh khắc Cố Tòng Nam bước vào, Lâm Vị Đông hận không thể tóm lấy đầu của Thập Nhất xuống, tiếp tục phi tang không để lại dấu tích.

Nhưng mà Thập Nhất cũng không phát hiện ra điều khác thường gì, vui vẻ giới thiệu: “Mặc dù cậu ta kém hơn tuyển thủ chuyên nghiệp một khoảng nhất định, nhưng đánh cũng không tệ, tháng này tăng cường huấn luyện, lại có hai chúng ta hỗ trợ, thì tham dự thi đấu không thành vấn đề.”

Lâm Vị Đông hạ thấp giọng: “Mày điên thật rồi sao?”

Thập Nhất không hiểu: “Sao lại nói vậy?”

Lâm Vị Đông liếc nhìn sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị của người con trai, câu lấy cổ Thập Nhất, kéo người ra ngoài.

Đi ra bên ngoài câu lạc bộ, Thập Nhất gỡ tay hắn ra: “Mày làm gì vậy?”

“Tao đang cứu mày, nếu mày còn ở lại đó, có tin là Thẩm Nhiên có thể bẻ gãy cái đầu đất của mày không?”

“?”

Lâm Vị Đông liếc nhìn vào bên trong, nhỏ giọng hỏi: “Sao mày tìm được thằng này.”

Thập Nhất nói: “Chính tự cậu ta chạy đến tìm tao, nói muốn thi đấu chuyên nghiệp, tao chơi với cậu ta hai ván, vẫn miễn cưỡng chấp nhận được…”

Hắn vừa nói, vừa vỗ vỗ bả vai Lâm Vị Đông: “Tạm chấp nhận là được rồi, tình hình bây giờ, chẳng lẽ mày thật sự bảo tao tìm cho mày một tuyển thủ chuyên nghiệp hàng thật giá thật. Tính khí của Dawn không phải mày không biết, thời gian lâu như vậy, tiếp xúc với nó nhiều nhất, cũng chỉ có mấy người chúng ta.”

“Vậy sao mày tìm được thằng đó?”

“Tao từng trò chuyện với cậu ta, cậu ta đồng ý đánh phụ trợ cho Dawn, tuyệt đối mắng không nói lại. Hơn nữa cậu ta chơi cứu thương rất giỏi, mày biết tao với Sơn Dã đều chơi biệt kích, Dawn chơi bắn tỉa, cậu ta tới vừa đúng lúc.”

Lâm Vị Đông cảm thấy đau đầu: “Vấn đề mấu chốt căn bản không phải nó có chơi được cứu thương hay không.” Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Mày biết nguyên nhân lớn nhất khiến Dawn giải nghệ là gì không? Tay nó bị thương! Chính là tên khốn bên trong kia hại!”

Thập Nhất nghe vậy, nổi lên mấy phần hứng thú, dựng lỗ tai lên hóng chuyện: “Còn có chuyện này à? Tao mới nói khó trách cậu ta khăng khăng xin tao vào đội, yêu cầu gì cũng đồng ý.”

*

Trong câu lạc bộ.

Từ sau khi Lâm Vị Đông và Thập Nhất rời đi, bốn phía đều rơi vào yên lặng như tờ.

Một lát sau, Thẩm Nhiên lấy bao thuốc lá từ trong túi quần ra, trong ánh mắt không có chút nhiệt độ nào, giọng nói lạnh lùng không lên xuống: “Tôi đã từng nói qua chưa nhỉ, bảo cậu sau này không nên xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Cố Tòng Nam khảng khái: “Tôi đến để thi đấu, chứ không phải đến tìm anh.”

Giọng cậu ta cứng rắn, nghe vào có hơi mất tự nhiên, giống như đang cố hết sức lấy lại tôn nghiêm của mình.

Tiếng bật lửa vang lên “đinh” một tiếng, kèm theo giọng cười khẽ lạnh lùng của người con trai. Thẩm Nhiên nâng mắt lên một chút, quét tầm mắt về phía cậu ta: “Cậu thật sự cảm thấy tôi sẽ không làm gì cậu sao?”

Cố Tòng Nam mím chặt môi, không lên tiếng.

Cậu ta đại khái biết tính khí lúc trước của Dawn, đổi thành Dawn trước đây, tuyệt đối sẽ không nói thêm một từ nào với cậu ta, hoặc là trực tiếp rời đi, hoặc là xông lên đánh cậu ta một trận.

Nhưng mà sau khi Thẩm Nhiên gặp Nguyễn Túc, dường như đã thay đổi rất nhiều. 

Bỏ đi sự nóng tính và bướng bỉnh ngày trước, vừa trầm ổn vừa lạnh nhạt.

Cố Tòng Nam hít sâu một hơi: “Nếu như anh có thể làm cho anh hả giận, đánh tôi một trận là được rồi.”

Thẩm Nhiên gạt tàn thuốc một cái, không để ý mở miệng: “Cậu không sợ tôi phế tay cậu sao.”

Trong lòng Cố Tòng Nam có hơi e dè, đột nhiên có chút không chắc chắn, một luồng khí lạnh vọt lên từ lòng bàn chân.

Anh ấy anh ấy… Sẽ không như vậy chứ?

Thẩm Nhiên tiện tay dập tàn thuốc, cắm một tay vào túi quần, tiến gần về phía cậu: “Không phải là muốn gia nhập câu lạc bộ sao, để tôi xem xem cậu có thể làm đến mức nào.”