"Chắc chắn trong chuyện này có hiểu lầm!" Tiêu Kham thấy Túc Lăng Uyên tựa như không tin tưởng mình, thì vội vàng tiến lên một bước giải thích: "Xin thái tử minh giám!”

Phía sau lưng Vương phu nhân đã dần dần chảy ra mồ hôi lạnh, trong tay thì nắm chặt khăn gấm, người này…chẳng lẽ lúc ấy Nguyên Bảo đã đi tìm người nọ? Thế nhưng hôm nay vì sao lại… Lúc này Vương phu nhân tâm loạn như ma, trong lòng im lặng tính toán nên làm sao cho xong việc này.

Trương thị ở bên cạnh trông thấy thần sắc của Vương phu nhân vô cùng khẩn trương, thì cố ý giả vờ quan tâm tiến lên một bước cao giọng hỏi: "Tỷ tỷ làm sao thế? Vì sao sắc mặt lại khó coi như vậy. Chẳng lẽ đã bị thương?"

Mọi người nghe vậy thì nhìn về Trương thị cùng Vương phu nhân, Trương Niên cũng ngẩng đầu, tầm mắt lại bị người đứng ở bên cạnh Trương phu nhân hấp dẫn.

Không đợi Vương phu nhân đáp lời, thì đột nhiên Trương Niên cao giọng hô: "Là… Là hắn!" Trương Niên giãy giụa nâng ngón tay lên hướng về phía Nguyên Bảo, vô cùng kích động, "Cho ta ngân lượng, bảo ta làm việc chính là hắn!"

Nguyên Bảo bởi vì nguyên nhân trước đây mà chột dạ hai chân run rẩy, giờ lại bị Trương Niên nhận ra, thì ngay lập tức hai chân mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống mặt đất.

Túc Lăng Uyên hừ lạnh một tiếng, "Đem bọn họ mang về… Hôm nay, ta muốn đích thân tra rõ chân tướng."

"Vâng." thị vệ lên tiếng rồi sau đó áp giải đem Nguyên Bảo cùng Trương Niên.

Túc Lăng Uyên xoay người dắt tay Tiêu Mặc Hàm, bước lên xe ngựa. Tiêu Kham nhìn biểu hiện lúc nãy của Vương phu nhân cùng Nguyên Bảo, trong lòng đã đoán được đại khái, nắm chặt nắm tay, không tiếp tục giải thích, mà đi thẳng vào xe ngựa. Vẻ mặt Trương thị mang theo kinh ngạc, một bên đỡ Vương phu nhân lên xe ngựa của mình, một bên cho Tiêu Mặc Ngọc một cái ánh mắt. Tiêu Mặc Ngọc hướng thị vệ muốn ngựa, sau đó xoay người lên ngựa không nói một câu.

Trên xe ngựa, Túc Lăng Uyên nắm lấy tay của Tiêu Mặc Hàm: "Sao tay lại lạnh như vậy?" Nói xong liền đem người ôm vào trong lòng, dùng áo khoác của mình đem người bao lấy kín mít, "Có phải vừa rồi ở bên ngoài quá lâu nên bị đông lạnh?"

Tiêu Mặc Hàm rúc vào trong ngực Túc Lăng Uyên, lắc đầu: "Không sao, chỉ là có chút lo lắng, không biết phụ thân biết được đích mẫu làm những chuyện như vậy, thì có thể quyết tâm đem nàng xử trí hay không..…"

"Tiêu tướng quân là người biết phân biệt đúng sai…" Túc Lăng Uyên làm đầu Tiêu Mặc Hàm gối lên vai của mình, cho y dựa vào càng thêm thoải mái: "Việc Vương phu nhân làm ra, đã là chạm đến cột mốc giới hạn tin tưởng Tiêu tướng quân có thể lý giải và hạ quyết tâm."

Tiêu Mặc Hàm khẽ nhíu mày, tựa suy tư chuyện gì đó. Còn một đoạn canh giờ nữa mới đến phủ, hiện tại Tiêu Mặc Hàm cảm thấy toàn thân ấm áp, cuối cùng vẫn là ở trong ngực Túc Lăng Uyên thả lỏng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Xe ngựa dừng lại trước cửa phủ Ttiêu tướng quân. Đoàn người đi vào chính sảnh, lúc này Túc Lăng Uyên cùng Tiêu Mặc Hàm ngồi trên ghế chủ vị, còn nhóm người Tiêu Kham ngồi ở hai bên, chỉ lát sau Cung Cửu đã áp giải hai người Trương Niên cùng Nguyên Bảo đi vào.

Túc Lăng Uyên cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm, ngồi nghe Cung Cửu đối Trương Niên nói: "Cuối cùng mọi chuyện ra sao, một chữ cũng không được bỏ sót."

"Vâng……" Trên đường trở về phủ tướng quân phủ, Cung Cửu không ngừng tiến hành khuyên bảo Trương Niên và Nguyên Bảo, nói rằng chỉ cần hai người bọn họ đem tất cả mọi chuyện nói ra không thiếu một từ, hơn nữa còn nói ra kẻ chủ mưu, thì thái Tử đáp ứng chỉ truy cứu người ở phía sau màn, mà buông tha hai người họ. Trương Niên vốn chỉ vì tiền tài, vừa rồi lại bị dọa cho một trận, sớm đã quyết định nói hết mọi nguyên, hiện tại nghe thấy lời hứa của Cung Cửu, thì không chút do dự nào, quỳ ở trước mặt Túc Lăng Uyên, mở miệng kể lại mọi chuyện bắt đầu từ ba tháng trước: "Tiểu nhân tên là Trương Niên, là một phu xe, ba tháng trước, người này tìm đến ta, nói là có thể giới thiệu cho ta một cọc làm ăn. Hắn bảo ta lái xe chờ ở hẻm nhỏ phố nam, chỉ cần thấy đuôi xe ngựa cắm cờ chữ "uyên", thì làm con ngựa mất khống chế mà đụng vào… Lần đó, tuy rằng xe ngựa của ta không có đụng phải chiếc xe ngựa kia, nhưng mà sau khi xong việc hắn vẫn là đưa cho ta tám mươi lượng…”

Nghe thấy thế thì Tiêu Mặc Hàm bực mình vô cùng, nếu khi đó hắn đắc thủ, chính mình cùng hai đứa nhỏ trong bụng không biết sẽ như thế nào, cuối cùng nhịn không được mà vỗ bàn, tức giận nói: "Ngươi chẳng lẽ không biết cờ có chữ "uyên" là ký hiệu của đương kim Tứ hoàng tử? Ngươi dám cả gan đâm vào xe ngựa của hoàng tử?"

“Quả thật tiểu nhân không biết… Tiểu nhân chỉ phụng mệnh hành sự, nhất thời tham tài, mà tạo thành sai lầm lớn. Nếu...nếu như tiểu nhân biết đó là xe ngựa của thái Tử, thì cho dù tiểu nhân có mười cái đầu đi nữa cũng không dám làm!” Trương Niên bị Tiêu Mặc Hàm quát, thì vội vàng dập đầu giải thích.

Nghe Trương Niên nói ra sự thật, thì Nguyên Bảo ở bên cạnh hắn quỳ gối cúi đầu, toàn thân đều chảy ra mồ hôi lạnh, mà Vương phu nhân thì lại giống như đứng trong đống lửa, ngồi ở đống than, đôi tay có chút run rẩy, còn sắc mặt của Tiêu tướng quân thì là càng lúc càng lạnh.

Túc Lăng Uyên buông chén trà xuống, nhìn về phía Tiêu Mặc Hàm, sau đó nắm lấy tay Tiêu Mặc Hàm vỗ vỗ, thấy Tiêu Mặc Hàm khẽ gật đầu, mới đối Trương Niên nói: "Ngươi nói tiếp đi…"

"Đêm qua, hắn lại đi tìm ta, nói là phu nhân nhà hắn có một cọc giao dịch, xong việc sẽ cho ta một trăm lượng. Bảo ta giờ Thân hôm nay ở trên đường vào thành chờ, vẫn là thấy xe ngựa như cũ hướng về phía trước…” Trương Niên ngẩng đầu thoáng nhìn qua Túc Lăng Uyên, sau đó bắt đầu dập đầu xin tha, "Là tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết, những chuyện còn lại tiểu nhân đều không biết, cầu Thái Tử tha mạng!"

"Phu nhân?" Túc Lăng Uyên nhìn vào mắt Tiêu Kham nghiền ngẫm.

"Là phu nhân nào? Ngươi mau nói rõ!" Tiêu Kham nghe thế thì cũng nhịn không được cắn răng lớn tiếng hỏi.

"Chuyện này… Tiểu nhân không biết…… Người này là người liên lạc với tiểu nhân……" Trương Niên mơ hồ nhớ lại đêm qua người này nói qua cái gì phu nhân, nhưng mà cái gì phu nhân, thì hắn thật sự không biết: "Những chuyện còn lại, tiểu nhân quả thật không biết."

Túc Lăng Uyên thấy Trương Niên vô pháp nói ra Vương phu nhân, thì lại làm Cung Cửu tiếp tục thẩm vấn, Cung Cửu nhìn về phía Nguyên Bảo hỏi: "Những gì hắn nó đều là thật?"

Lúc này Nguyên Bảo vẫn còn do dự, cuối cùng thì có nên nói chuyện phu nhân sai khiến người làm hay không? Hơn nữa, căn bản đêm qua chính mình không có đi tìm Trương Niên, càng không có nói là cho Trương Niên ngân lượng bảo hắn hôm nay làm ra việc này.

"Tiểu nhân…không có." Nguyên Bảo nuốt nước miếng một cái, có chút do dự nói: "Tối qua tiểu nhân không có đi tìm hắn… Thỉnh thái Tử minh xét…”

"Hửm? Ngươi nói tối qua ngươi không có đi tìm hắn?" Lúc này Túc Lăng Uyên nhướng mày, nhìn Nguyên Bảo hỏi.

"Vâng…" Nguyên bảo cắn răng khẳng định.

"Tiêu tướng quân…" Túc Lăng Uyên nhìn Tiêu Kham nói, "Đêm qua tiểu tư trong phủ tướng quân có ra ngoài hay không, tin là tướng quân có thể cho ta một cái đáp án xác minh?"

Tiêu Kham nghe vậy thì từ trên ghế đứng lên, đối với Túc Lăng Uyên chắp tay nói, "Mạt tướng sẽ tự mình thẩm vấn, cho Thái Tử một công đạo."

"Tốt." Túc Lăng Uyên gật đầu, sau đó không lên tiếng.

Tiêu Kham gọi quản sự trong phủ đến: "Đêm qua, Nguyên Bảo có ra ngoài không?"

Quản sự lấy ra danh sách đăng ký trong phủ, lật xem rồi đáp: "Giờ Tuất đêm qua, xác thật Nguyên Bảo có ra phủ…"

"Tướng…… Tướng quân, tiểu nhân là phụng mệnh nhị công tử, đến phố hoa Liễu Hương Uyển đưa một kiện đồ cho nên mới ra phủ… Nhưng mà tiểu nhân dám khẳng định bản thân không có đi tìm người này!" Thấy ánh mắt Tiêu Kham sắc bén như dao nhìn về phía chính mình, thì Nguyên Bảo vội vàng cao giọng biện giải.

"Bổn công tử từ khi nào bảo ngươi đưa vật?" Tiêu Mặc Ngọc nghe thế thì mở miệng nói: "Ngươi chớ ngậm máu phun người, còn có bổn công tử giữ mình trong sạch, làm sao lại dây dưa với đám người phố hoa! Ngươi rõ ràng là thuận miệng vu hãm!"

"Nhị…… Nhị công tử, đêm qua tiểu nhân ở trong vườn gặp được ngài, là ngài bảo tiểu nhân đem túi thơm đưa cho Như Yên cô nương trong Liễu Hương Uyển, sau đó còn cho tiểu nhân một thỏi bạc. Ngài...ngài sao có thể quên kia chứ!" Nguyên Bảo thấy Tiêu Mặc Ngọc thề thốt phủ nhận chuyện đêm qua đã phân phó hắn đi ra ngoài phủ, thì hoảng loạn vô cùng.

"Ta thấy ngươi không cần giảo biện!" Tiêu Mặc Ngọc không tiếp tục cùng Nguyên Bảo dây dưa chuyện tối qua, mà ngược lại trực tiếp hỏi: "Ngươi cuối cùng là phụng mệnh của ai mà đi liên hệ với người này? Nghĩ muốn mưu hại Thái Tử cùng Thái Tử Phi, còn không mau nói ra sự thật!"

"Tiểu…tiểu nhân…" Nguyên Bảo nhất thời nghẹn họng, tuy rằng chuyện tối qua là giả dối hư ảo, nhưng mà chuyện ba tháng trước là thật, không tự chủ được mà nhìn về phía Vương phu nhân đang ngồi.

"Ngươi…… Nhìn ta làm chi? Vu hãm nhị công tử không thành, thì nghĩ đến chuyện vu hãm bổn phu nhân sao?" Vương phu nhân bởi vì khẩn trương cùng chột dạ mà đem đôi tay đang phát run giấu vào trong tay áo, cao giọng quát lớn, nghĩ lấy chuyện này cảnh cáo Nguyên Bảo không được nói bậy.

"Đủ rồi." Tiêu Kham bị mọi người ngươi một lời ta một chữ, ồn ào đến đau đầu, xoa xoa thái dương đau nhức, hướng về phía quản sự phân phó: "Ngươi phái người đi Liễu Hương Uyển, hỏi một chút xem xem đêm qua Nguyên Bảo có từng đến nơi đó không? Có phải đưa cái gì đó cho Như Yên cô nương không?"

"Vâng." quản sự lĩnh mệnh sau đó nhanh chóng đi làm.

Tiêu Kham liếc mắt nhìn Vương phu nhân một cái, sau đó lại phân phó người đem hạ nhân ở cùng Nguyên Bảo đến: "Đêm qua Nguyên Bảo có đi ra ngoài không? Có nói là được ai phân phó?"

"Giờ Dậu đêm qua, tiểu nhân và Nguyên Bảo sau khi xong việc thì cùng quay trở về phòng, ngồi một hồi, thì Nguyên Bảo đã bị đại phu nhân gọi đi. Cho đến khi…tiểu nhân đi ngủ rồi thì Nguyên Bảo vẫn còn chưa quay lại.” Một gã tiểu tư trong đó đáp.

Lúc nghe thấy Trương Niên chỉ chứng Nguyên Bảo, thì Tiêu Kham đã ẩn ẩn cảm thấy việc này có liên quan đến Vương phu nhân, lúc này nghe thấy lý do thoái thác của bọn hạ nhân, thì trong lòng càng thêm vài tin tưởng vài phần, cắn răng,hỏi tiếp: "Đêm qua Nguyên Bảo bị đại phu nhân gọi đi, các ngươi đều biết?"

"Vâng…… Tiểu nhân…… Giống như cũng nghe thấy."

"Tiểu nhân cũng……"

Nguyên Bảo ở cùng phòng với năm người, hiện tại ba người nói giống nhau, một người thì tỏ vẻ lúc ấy bản thân không có ở trong phòng, một người là người của đại phu nhân, cúi đầu không nói.

Trong lòng Tiêu Kham đã có kết quả, nắm chặt nắm tay, nhìn về Vương phu nhân, “Ngươi còn có gì muốn nói?”

Sắc mặt Vương phu nhân trắng bệch, vẫn là giả vờ trấn định, "Quả thật đêm qua ta có đi tìm Nguyên Bảo, nhưng chỉ là dò hỏi vài câu liên quan đến chuyện phân công, cũng không có bảo hắn ra phủ, càng không bảo hắn liên lạc với người này..."

"Ồ?" Túc Lăng Uyên nghe thế, thì nhịn không được nói, "Hiện tại mọi chứng cứ đều chỉ vào phu nhân, phu nhân còn không chịu thừa nhận sao?"

"Mệnh phụ cùng Thái Tử không thù không oán, vì sao phải làm hại Thái Tử?" Vương phu nhân không đáp mà hỏi ngược lại, còn nghĩ muốn chống chế.

"Ba tháng trước, ta nhớ rõ khi ấy là cùng Hàm Nhi từ trong cung dẹp đường hồi phủ. Lúc ấy Hàm Nhi đang mang thai, lần này, Hàm Nhi cũng ở trên xe ngựa" Ánh mắt của Túc Lăng Uyên càng lúc càng lạnh, "Cuối cùng thì phu nhân là đối với ta sinh ra bất mãn, vẫn muốn vì nữ nhi báo thù, liền cháu ngoại cùng nhi tử của mình cũng không buông tha…… Còn muốn ta nói tiếp không?"

Lúc này Têu Kham cũng hoàn toàn hiểu rõ, việc này đã định là Vương phu nhân làm ra, hơn nữa là còn là vì muốn hãm hại Tiêu Mặc Hàm.