Những biến cố đột ngột xuất hiện, người chơi như chim sợ cành cong liều mạng mà tích trữ lương thực. Cây cỏ ăn được ở gần thôn Lăng Vân đã bị ngắt hết sạch từ lâu.

Đi bộ hết mười phút cũng không gặp được chút nguyên liệu nấu ăn nào.

Bàng Vũ có hơi bất an. Nếu không tìm thấy tài nguyên, vậy kỹ năng “Thu thập sơ cấp” mà người chơi như bọn họ sở hữu chẳng phải sẽ vô dụng hay sao?

Anh ta còn chưa kịp suy nghĩ, hộ vệ đã trầm giọng nói: "Địch tập, chuẩn bị chiến đấu.”

Người chơi kinh hoảng thất thố, theo bản năng muốn tránh đi.

Thấy thế Vân Lăng quát to: "Đừng nhúc nhích!”

Phía trước 6 NPC, phía sau 6 NPC vừa vặn bảo vệ người chơi. Nếu bọn họ tự tiện đi lại, bỏ chạy theo các hướng khác nhau, các NPC sẽ không thể theo dõi được.

Người chơi do dự một chút, miễn cưỡng kiềm chế lại nỗi sợ hãi sâu trong nội tâm, đứng bất động tại chỗ.

Lúc này, năm con thụ yêu chậm rãi di chuyển về phía đoàn đội.

Không cần Vân Lăng mở miệng, pháp sư phóng ra kỹ năng công kích, cung thủ bắn tên, người chơi cận chiến kiềm chân, phối hợp vô cùng ăn ý!

Chỉ sau một lần giáp mặt, toàn quân thụ yêu đã bị diệt, chỉ còn lại có số kiện rơi xuống vật phẩm phiêu phù ở không trung.

Hộ Vệ Giáp nhặt từng vật phẩm cất vào ba lô sợi bông.

Vân Lăng bình tĩnh nói: "Tiếp tục.”

Những người chơi an tâm trong lòng một chút, theo đội tiến tới.

Đi bộ ước chừng nửa giờ, trên đường đi đánh quái năm lần, cuối cùng đoàn người cũng phát hiện một cánh đồng ớt. Ớt cay đỏ rực mọc lên thoạt nhìn trông rất nhỏ nhắn đáng yêu.

Vừa nhìn lướt qua Vân Lăng liền thông báo: "Dừng lại hái ớt đi.”

“Hái xong rồi thì sao nữa?” Một người chơi nữ bạo dạn hỏi.

Vân Lăng chỉ chỉ Hộ Vệ Giáp: "Đưa cho cậu ta.”

Những người chơi gật đầu sau đó nhanh chóng hành động.

Công việc hái lượm đều đã quen, lúc đầu còn hồi hộp, động tác lạ lẫm nhưng sau khi quen rồi thì nhanh chóng thành thạo.

NPC đứng gác ở phụ cận, luôn chú ý đến những gì đang diễn ra xung quanh.

Vân Lăng bất động lặng lẽ quan sát. Chỉ chốc lát sau, ai làm việc nhanh nhẹn, ai dây dưa chậm chạp, ai thân thể không tốt động tác chậm cô đều nhìn rõ hết toàn bộ.

Nhiều người cùng hái nên hiệu suất rất cao. Vài phút sau ớt cay đã bị hái sạch sẽ.

Vân Lăng nghỉ chân nhìn về phía xa, chẳng mấy chốc đã quyết định mục tiêu kế tiếp: "Đi thôi, đi đến ruộng bắp hái bắp.”

Chớp mắt đã 12 giờ trưa.

Vân Lăng tuyên bố: "Nghỉ ngơi một giờ sẵn tiện ăn cơm trưa.”

Cuối cùng cũng có thể nghỉ một chút. Bàng Vũ nhẹ nhàng thở ra, tìm một chỗ đất trống ở bên cạnh ngồi xuống. Trong lòng thầm nghĩ đồng tiền thật không dễ kiếm.

Trừ lúc hộ vệ đánh quái bọn họ có thể đứng nghỉ ngơi một lát, những thời điểm khác hoặc là cúi đầu hái, đào lương thực, hoặc là đi theo đội ngũ, không còn chút thời gian nào.

Đang lúc suy nghĩ miên man, một người trong số họ đưa cho một cái màn thầu ngũ cốc to bằng nắm tay, một cái ống tre nặng trĩu rồi nói: "Ăn đi, đây là cơm trưa.”

Bàng Vũ đã một ngày không ăn gì, miếng bánh duy nhất cũng đưa cho vợ. Giờ phút này nhìn thấy cái màn thầu ngũ cốc, anh ta chẳng còn quan tâm gì nữa lập tức hung hăng cắn một cái.

Màn thầu này đặc, nguyên liệu đặc biệt vừa đủ. Tuy hương vị cũng bình thường nhưng ăn no, ăn rồi không còn cảm giác đói bụng nữa.

Bàng Vũ ăn ngấu nghiến, cắn mấy cái đã hết cái màn thầu, tiếp tục mở ống tre ra.

Cứ tưởng ống tre đựng nước nhưng khi mở ra mới biết bên trong chứa đầy sữa gạo.

Sữa gạo còn gọi là mễ du, là chất lỏng đặc sệt trên mặt lúc nấu cháo xong. Khi uống vào có mùi thơm của gạo rất giải khát.

Bàng Vũ húp một hơi cạn sạch, trong bụng chợt dâng lên cảm giác đầy, đáy lòng thỏa mãn không nói nên lời.

Lúc này ngồi nhớ lại những công việc lúc sáng đều cảm thấy chẳng đáng gì. Mệt thì có gì đáng sợ? Thứ anh ta sợ nhất chính là đói bụng!

Sau giờ ngọ, trời bỗng đổ mưa.

Vân Lăng cũng không để những người chơi đầm mưa mà làm việc. Bọn họ tìm một cái huyệt động gần đấy để tránh mưa, đợi đến khi mưa tạnh rồi mới đi ra ngoài.

Nhìn sắc trời, Vân Lăng hạ lệnh: "Hãy hái măng, nấm, lá tre, cỏ râu rồng, lúa mạch, kiều mạch, cao lương, yến mạch, sau đó quay về theo đường cũ.”

Trời mưa ước chừng hai giờ, trong lúc đó tất cả mọi người đợi ở trong hang để nghỉ ngơi, không làm gì cả.

Bàng Vũ có chút áy náy, tài nguyên thu thập được không quá nhiều, cũng có chút áy náy tiền công và đồ ăn mà chủ trả.

Nghe tin sắp đi hái măng, nấm và các nguyên liệu khác, tinh thần anh ta phấn chấn lên, dự định sẽ ra sức làm việc để đền bù tổn thất cho chủ.

**

Vừa qua 5 giờ chiều, đoàn người quay trở lại lãnh địa.

Vân Lăng thầm nghĩ lúc thời gian ăn cơm trưa kết thúc đã thu hồi lại ống trúc. Thu thập xong, nguyên liệu cũng tức khắc giao cho Hộ Vệ Giáp.

Tiếp theo, chỉ cần mọi người giao nón rộng vành lại, thanh toán tiền thuê nữa thì một ngày công sẽ kết thúc tốt đẹp.

“Giao nón rộng vành ra đi.” Cô nói.

Nghe vậy, Bàng Vũ không chút do dự nộp nón rộng vành lên, sau đó lãnh 10 đồng tiền lương và 2 cái bánh mì đen cho bữa tối.

Theo sự dẫn đầu của anh ta, người chơi lục tục hành động theo.

Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên: "Các người thật ngu ngốc! Cho bọn họ làm một ngày chỉ có thể lấy 10 đồng. nếu giữ nón lại mang đi bán cũng có thể bán được ít nhất 50 đồng. Như vậy phải bằng tới năm ngày tiền công!

Vân Lăng thở dài trong lòng.

Trước khi phát nón rộng vành cô cũng đã nghĩ tới, liệu người chơi cầm đồ che mưa rồi có tham lam không chịu trả lại hay không?

Khả năng có thể xảy ra, nhưng cô không thể không phát nón. Bởi không ai có thể đảm bảo người chơi dầm mưa có cảm mạo, phát sốt hay không.

Tốt xấu gì những người này cũng đang làm việc cho cô, cần phải cung cấp cho bọn họ một môi trường lao động an toàn.

Còn nếu ai đó có tâm địa xấu――

“Làm người thì phải thiện lương.” Ánh mắt Vân Lăng lạnh lùng, ngữ khí thâm trầm: "Trước khi tôi nổi giận thì hãy trả nón rộng vành lại đây. Bằng không… cô sẽ hối hận.”

Người nọ ha hả cười: "Ngây thơ!”

Vân Lăng nhận được ra đó là người chơi nữ tên là Hoàng Ái Hân. Lúc báo danh cô ta nói trong nhà mình trên có người già dưới có trẻ con, người một nhà đã sắp chết đói, nhất định phải để cho cô ta một vị trí ở trong đội.

Đến lúc làm việc thực sự, miệng liên tục chửi mắng, dường như cho rằng công việc quá vất vả.

Buổi trưa ăn cơm động tác cô ta nhanh nhẹn, cầm lấy chiếc màn thầu ngũ cốc liều mạng nhét vào bụng như sợ bị người khác cướp mất, căn bản cô ta chưa bao giờ nghĩ đến việc để dành miếng ăn cho gia đình.

Ngoài ra theo như Vân Lăng quan sát, Hoàng Ái Hân có lẽ là người có hiệu suất làm việc kém nhất trong mười người chơi.

Tay chân đầy đủ hết nhưng làm việc lại không nhanh nhẹn, tài nguyên thu thập được so với đứa bé gái 15-16 tuổi gầy gò suy dinh dưỡng còn không bằng.

“Lặp lại lần nữa, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn.” Vân Lăng gằn từng chữ: "Tốt hơn hết cô không nên thách thức điểm mấu chốt của tôi.”

“Đều đã trở về lãnh địa rồi, cô hù dọa ai chứ!” Vẻ mặt Hoàng Ái Hân khinh thường: "Tôi nói ở nhà còn có người già trẻ nhỏ cần phải nuôi cô liền tin tôi sao? Thật là đồ ngu! Nói cho cô biết tôi lẻ loi một mình, chỉ cần nuôi mỗi cái miệng mình, căn bản không có người thân nào liên lụy.”

Vừa dứt lời cô ta đắc ý tiêu sái rời đi.

Vân Lăng không nói gì, khí tức quanh thân hạ thấp đến đáng sợ.

“Chị, chị đừng tức giận.” Cô bé 15, 16 tuổi cố gắng an ủi: "Thực ra phần lớn chúng tôi rất cảm kích chị. Không chỉ trả tiền mà còn cho cơm trưa, cơm chiều, đãi ngộ thật sự rất tốt.”

“Tôi không tức giận.” Vân Lăng đột nhiên nở nụ cười: "Người này sẽ không bao giờ xuất hiện ở thôn Lăng Vân nữa, cho nên không cần tức giận.”

Cô giống như đang nói không cần phải so đo với người chết.

Những người chơi không tự chủ được mà rùng mình.

Ngoại trừ Hoàng Ái Hân, những người khác hoặc do quy tắc, hoặc do xuất phát từ kính sợ,đều ngoan ngoãn trả nón rộng vành lại. Tiếp theo cầm lấy tiền và đồ ăn chuẩn bị chạy lấy người.

Ngón trỏ Vân Lăng chỉ nhẹ: "Anh, cô, anh… Nếu ngày mai còn muốn tụ tập với đội thì có thể đến đây.”

“Tại sao?” Những người được chọn còn chưa kịp vui mừng, trong hai người không được chọn có một người không nhịn được mà chất vấn.

“Tại sao tôi không chọn cậu, trong lòng cậu không biết sao?” Vân Lăng hờ hững: "Giấu măng và nấm đi hết một đường không thấy mệt à?”

Ban đầu đã đồng ý tất cả vật phẩm thu được đều phải nộp hết toàn bộ không được giữ riêng, coi như gió thoảng bên tai?

Mặt người nọ chuyển xanh rồi chuyển trắng bệch, nhất thời á khẩu.

Anh ta vốn tưởng mình làm việc che giấu rất kỹ, không ngờ đã bị người ta nhìn thấy toàn bộ, chỉ là lười so đo cùng mình.

“Còn tôi thì sao?” Một người khác truy vấn.

Vân Lăng: “Hiệu quả của bộ sưu tập sắp bắt kịp Hoàng Ái Hân, làm qua loa vui vẻ thật đấy, thuê cậu còn không bằng thuê cô gái nhỏ.”

Vừa dứt lời sắc mặt người nọ xám trắng.

“Được rồi, giải tán đi.” Vân Lăng xua xua tay: "Nếu đồng ý đến làm thì ngày mai tập hợp đúng thời gian cũ, địa điểm cũ, đãi ngộ vẫn giống thế này.”

Nói xong, không đợi người chơi trả lời, cô dẫn NPC rời đi ngay lập tức.

Hoàng Ái Hân chạy quá nhanh, vẫn còn giao dịch chưa kịp thanh toán với cô ta.

**

“Đến Đẽnem cái đi, đây là nón rộng vành còn mới toanh! Một cái 80 đồng!” Sau khi rời khỏi đội Hoàng Ái Hân liền quay đầu đi tìm khách hàng tiềm năng, chuẩn bị bán đồ che mưa đi.

Đối phương rất dao động, thế nhưng khó tránh khỏi có chút đau lòng: "80 đồng quá đắt, bán rẻ chút đi.”

“Đừng ngại đắt, gần đây đồ che mưa được săn đón rất nhiều, ai cũng tranh từng giây trả tiền mới mua được.” Hoàng Ái Hân thấm thía nói.

Thấy đối phương lộ ra vẻ mặt chần chờ cô ta chủ động bày ra thuộc tính của trang bị, miệng lưỡi dụ dỗ nói: "Tự đến nhìn xem, có phải hoàn toàn mới không.”

[ Tên: nón rộng vành (đồ che mưa) ]

Phẩm chất: Phổ thông

Độ bền: 20/20

Hiệu quả trang bị: Thể lực +1.

Phẩm chất không tồi.

“Được rồi.” Ngay khi anh ta định thanh toán bất chợt nhìn thấy một tia sáng trắng lóe lên, Hoàng Ái Hân biến mất không thấy đâu.

“Người đâu rồi?” Khách hàng trợn mắt há hốc mồm.

Cùng lúc đó Hoàng Ái Hân nhận được nhắc nhở từ hệ thống, [ Bạn đã bị đưa vào danh sách đen của thôn Lăng Vân. ]

[ Bạn đã mất tư cách cư dân tạm thời của thôn Lăng Vân. ]

[ Sau này vĩnh viễn bị cấm vào lãnh địa. ]

Tất cả những thứ này là gì vậy? Hoàng Ái Hân há hốc mồm.

“Tôi đã nhắc nhở cô chưa,” Vân Lăng từ lãnh địa đi ra, thong thả ung dung nói: "Sự kiên nhẫn của tôi có hạn?”

“Mày đã làm cái gì?!” Hoàng Ái Hân ngoài mạnh trong yếu.

Cô ta không ngờ được vốn đã ở yên ổn trong khu an toàn rồi còn bị ném ra ngoài.

Lúc trước đã đắc tội với đối phương, bên ngoài lãnh địa lại không cấm người chơi động tay động chân, thế chẳng phải cô ta xong đời rồi sao!