Có người vốn chỉ định đến gần để quan sát, nhưng mắt thấy bốn người khác cũng đi về phía Vân Lăng, người nọ nhất thời lo lắng.

Nếu như lỡ tiêu hết tiền, không còn đủ tiêu nữa thì phải làm sao đây?
Dù sao vải bố này giữ lại cũng không có tác dụng gì, thôi thì đem đổi lấy tiền, ít nhất ngày mai còn có thể mua được cái thân phận cư dân tạm trú.
Vừa nghĩ đến đây lập tức chạy như bay lên đằng trước, vội vàng bán vải.
Vân Lăng không từ chối bất kỳ ai đến bán vải, có bao nhiêu mua hết bấy nhiêu, sự giàu có đó khiến người khác không khỏi nghi ngờ có phải cô đã làm việc gì phi pháp không.
Vân Lăng một bên thu mua, một bên tính toán sự chênh lệch.
Đúng lúc này một đội nhỏ gồm ba người bước đến trước mặt cô.

Người đứng đầu thấp giọng nói: “Năm mảnh vải bố đổi lấy cách ra vào nhà kho doanh trại của cô.”
Dừng động tác, Vân Lăng từ từ ngẩng đầu lên.
“Nếu cô dám nói dối, hừ.” Đồng đội anh ta lấy tay vuốt vuốt con dao găm, mặt đầy vẻ uy hϊếp.
“Nói thì nói được, nhưng các người sẽ không có cách thực hiện.” Vân Lăng đáp.
Tên cầm đầu ném xuống năm mảnh vải bố: “Chỉ cần cô nói thật, mọi chuyện còn lại bọn tôi sẽ tự phán đoán.”
Vân Lăng : “Người đầu tiên phát hiện ra doanh trại và may mắn hoàn thành được nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra sẽ được nhận tư cách ra vào, còn có một không gian để làm nhà kho cho riêng mình.

Câu trả lời như vậy đã vừa ý chưa?”
Ba người ghé tai nhau thảo luận to nhỏ gì đó rồi bỏ đi mà không nói lời nào.
Vệ Khanh bán tín bán nghi: “Thật hay giả vậy?”
Vân Lăng: “Thật mà.”
“Sao mình lại không có được may mắn đó chứ?” Vệ Khanh than thở.
***
Cơm nước xong xuôi, Vân Lăng trốn vào trong kho kiểm kê lại tài sản của mình.
Sau khi dọn dẹp thì phát hiện còn 135 đồng xu, 7 cuộn tơ, 21 mảnh vải bố.
Vân Lăng có hơi bối rối: “Chế tạo Băng Vải Đơn Giản cần có 5 cuộn tơ và 1 mảnh vải.

Ba Lô Sợi Đay cần 20 mảnh vải bố và 5 cuộn tơ.”
“Cái thứ nhất mỗi 5 giây hồi phục 20 điểm HP, cái thứ hai có phẩm chất phổ thông, gồm 4 ô chứa, mỗi ô có thể chứa nhiều nhất 99 vật phẩm cùng loại, mà khi đeo vào không bị nặng cũng không chiếm chỗ trang bị.”
“Không đủ nguyên liệu nên chỉ có thể chọn chế tạo một trong hai trang bị....”
Sau một hồi cân nhắc gian nan, Vân Lăng quyết định chế tạo Ba Lô Sợi Đay.
Lấy một cây kim ra rồi luồn chỉ, động tác khâu của cô nhanh nhẹn thuần thục.


Khi sắp hoàn thành cô thi triển kỹ năng May Vá Cao Cấp.
Ánh sáng lung linh màu trắng hiện lên, một chiếc ba lô sợi đay mới toanh ra lò.
Hệ thống hiển thị: [ Chúc mừng người chơi là người đầu tiên tự chế tạo trang bị, thưởng 50 điểm kinh nghiệm, thưởng 100 đồng xu.

]
[ Chúc mừng người chơi thăng cấp.

]
[ Bạn nhận được 3 điểm thuộc tính tự do, có thể phân bố theo ý muốn.

]
Giao diện thuộc tính nhân vật hiện ra:
[ Họ và tên: Vân Lăng ]
[ Cấp bậc: 1 ]
[ Điểm kinh nghiệm: 17/200 ]
[ Máu: 240/240.

( Kỹ năng cộng thêm 200) ]
[ Mana: 60/60 ]
[ Thuộc tính: Sức mạnh 3 (2), Nhanh nhẹn 4 (1), Thể lực 4, Trí lực 6, Tinh thần 6 ]
Lưu ý: Trong ngoặc là điểm cộng trang bị.
Vân Lăng vẫn duy trì lối chơi trước đây, tất cả các điểm thuộc tính tự do đều tăng thể lực.
Dữ liệu ngay lập tức trở thành:
[ Máu: 270/270 (Kỹ năng cộng thêm 200) ]
[ Mana: 60/60 ]
[ Thuộc tính: Sức mạnh 3 (2), Nhanh nhẹn 4 (1), Thể lực 7, Trí lực 6, Tinh thần 6 ]
Hóa ra trở thành người đầu tiên tự chế tạo trang bị còn có phần thưởng.
Vân Lăng mừng thầm: “May mà mình đã không chọn Băng Vải Đơn Giản.”
Nó là đạo cụ phục hồi, không phải trang bị.
**
Đêm nay xác định là một đêm mất ngủ, rất nhiều người trằn trọc không thể yên giấc.
Biến cố xảy ra quá đột ngột.

Người đang đi học, người đang đi làm, người đang đi trên đường thì bất ngờ quái vật lao đến dọa cho chết khϊếp.

Có phản kháng, có bỏ chạy, có lẩn trốn, cuối cùng cũng giữ được cái mạng.
Không ít người lo lắng, bước tiếp theo phải làm sao đây?
Người thân giờ ra sao rồi?
Bạn bè có bị làm sao không?
Đồ ăn đồ uống lấy đâu ra?
Mà có rồi thì để đâu mới không bị cướp mất?
...
Có quá nhiều điều phải lo lắng.
Cũng có vài người khác ngồi quanh đống lửa, không hề có ý định đi ngủ.
Tuy biết rõ khi trời sáng sẽ có rất nhiều việc phải làm nhưng đầu óc bọn họ đang rối như tơ vò, không sao ngủ được.
Trong lúc ngẩn người thì bên ngoài vọng đến tiếng kêu thảm thiết thê lương.
“Cứu mạng!”
Đêm khuya thanh vắng, âm thanh vọng lại từ xa.
Có những người chơi đang ngủ gật thì bị tiếng kêu làm giật mình tỉnh lại: “Sao đấy sao đấy? Đám quái vật đánh đến rồi sao?”
“Cứu mạng!” Tiếng kêu cứu lại vang lên lần nữa nghe thật hoảng hốt, giống như đang gặp phải rắc rối lớn.
Các cư dân tạm trú cùng nhìn về hướng phát ra tiếng kêu, bên ngoài doanh trại tối đen như mực, đến mức giơ năm ngón tay lên còn không nhìn rõ.
Có người tự lẩm bẩm: “Người kêu cứu đó đang ở đâu còn không nhìn thấy thì làm sao mà cứu được?”
Bọn họ còn chưa ra tay thì tiếng kêu lại vọng đến, càng lúc càng yếu ớt hơn: “Cứu...!mạng...!cứu… cứu…cứu tôi với....”
Âm thanh truyền đến càng lúc càng nhỏ lại, sau đó cả doanh trại khôi phục sự yên tĩnh ban đầu.
Những cư dân tạm trú đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng cảm thấy rét run người.
Ban ngày thấy nhiều quái vật, ban đêm đường phố vắng vẻ.

Có nhiều người không hiểu rõ tình hình, cho rằng ban đêm ra ngoài sẽ không bị lộ hành tung nên cố tình chờ tới lúc trời tối.
Không cần nói đâu xa, ngay trong mấy người bọn họ cũng từng có người định hành động vào ban đêm.
Nếu như không có người nhắc nhở thì...
“May mà Vân Lăng đã cảnh báo trước.” Vệ Khanh vẫn còn khϊếp sợ trong lòng.
Cô gái đó lên là Vân Lăng? Những người chơi lặng lẽ ghi nhớ cái tên ấy, trong lòng thầm biết ơn.
***

Một lúc sau, bên ngoài doanh trại không ngừng vang lên âm thanh truy đuổi, đánh nhau và cả tiếng kêu cứu thất thanh.
Ban đầu những dân cư ở đây còn sợ đến sởn gai ốc, một lúc sau nghe lâu rồi cũng dần quen.
Tiếng ngáy vang lên xung quanh.
Tất cả mọi người đều đã ngủ say.
Trong nhà kho, Vân Lăng vẫn đang nghiên cứu bảng giao diện lãnh thổ, kinh phí có hạn, các kiến trúc mở khóa được cũng bị hạn chế, vậy nên mỗi một bước đều phải hết sức cẩn trọng.
Một lát sau, cô rốt cuộc cũng đưa ra quyết định xây dựng Đại Sảnh Nhiệm Vụ.
Ngay giây phút cô nhấn nút “Xác nhận”, số đồng xu -100.
Đại Sảnh Nhiệm Vụ nằm ngay cạnh nhà kho, chỉ trong ba giây đã xây xong.
Hoàn thành hết những thứ những thứ này Vân Lăng liền thấy nhẹ cả người.

Cô trải mấy lớp chăn trên nền đất rồi nằm lên, nhắm mắt chưa đầy một phút đã chìm vào giấc ngủ.
Hiệu quả cách âm của nhà kho rất tốt, đóng cửa lại thì không một âm thanh nào lọt vào.
Giấc ngủ đêm nay của cô thật sâu và ngọt ngào.
**
Sáng sớm hôm sau, Vệ Khanh từ từ tỉnh dậy.

Vừa ngáp một cái lập tức trông thấy một tòa nhà lạ xuất hiện ngay trong doanh trại làm anh ta giật mình tỉnh cả ngủ.
“Có chuyện gì vậy? Tòa nhà này ở đâu ra? Có công dụng gì thế?” Một loạt câu hỏi chạy qua trong đầu anh ta.
Những người chơi xung quanh đều nói không biết gì cả, sáng sớm thức dậy đã nhìn thấy rồi.
Vừa hay Vân Lăng bước ra từ trong kho, Vệ Khanh liền hỏi cô.

Anh ta cảm thấy cô biết đáp án.
“Nếu đáp ứng đủ một số điều kiện nhất định, doanh trại sẽ được nâng cấp.” Vân Lăng nói: “Sau này sẽ có thêm nhiều tòa nhà khác có chức năng và cấp độ cao hơn.”
Điều này hoàn toàn là sự thật, các hệ thống doanh trại đều như vậy, cô đã tận mắt trứng kiến ở bản thử nghiệm công khai.
“Điều kiện là gì?” Vệ Khanh hỏi tiếp.
Vân Lăng trả lời: “Số lượng cư dân, tổng số tiền nộp thuế, mức độ thịnh vượng, tất cả những khía cạnh đó đều có ảnh hưởng.

Khi đáp ứng đủ yêu cầu, hệ thống sẽ tự động nâng cấp.”
Một người chơi đột nhiên hưng phấn: “Doanh trại có thể nâng cấp, vậy có phải sau này sẽ xuất hiện tiệm rèn, tiệm may, hiệu thuốc không?”
“Cũng có thể?” Vân Lăng không dám khẳng định.
Rốt cuộc sau này sẽ mở khóa những kiến trúc nào, cô còn chưa nghĩ đến.
Mặt khác, khi mở khóa các kiến trúc, còn phải chiêu mộ nhân tài NPC có kỹ năng sống thì các cửa hàng mới có thể đi vào hoạt động.

Nhưng mở khóa kiến trúc nào trước thì phụ thuộc rất lớn vào Đại Sảnh Nhiệm Vụ, không biết sau khi làm mới sẽ cho ra những nhân tài thuộc phương diện nào.

Dù cô có ôm mộng lớn mà Đại Sảnh Nhiệm Vụ không ra NPC thì cũng vô dụng.
Người chơi khác tiếp tục mừng rỡ: “Có tiệm rèn thì có thể chế tạo trang bị, có tiệm may thì có thể mua áo giáp, có tiệm thuốc thì sẽ có thuốc hồi phục, đến lúc đó còn sợ gì quái vật nữa?”

Nói xong anh ta cao giọng khích lệ mọi người xung quanh: “Cố gắng kiếm tiền đi! Đến khi doanh trại thăng cấp tất cả chúng ta sẽ được an toàn!”
Nghe nói như vậy tinh thần của mọi người phấn chấn hẳn lên, dường như thấy được tia hy vọng.
Trong Thiên Tai Tận Thế, chẳng có gì là an toàn tuyệt đối cả, doanh trại cũng có thể bị công phá, tính an toàn chỉ là tương đối mà thôi...!Vân Lăng vốn muốn đứng ra giải thích một chút, nhưng khi thấy mọi người tinh thần phấn chấn, mặt mày vui vẻ thì lời nói ra đến cửa miệng lại nuốt trở xuống.
**
Bữa sáng đơn giản đã xong, Vân Lăng bước vào Đại Sảnh Nhiệm Vụ.
Vì trong bản thử nghiệm công khai cô ra vào chỗ này nhiều lần nên vô cùng quen thuộc, lần này bước vào cô có hơi vui vẻ.
Đây là địa bàn của mình.
Vân Lăng hào hứng dùng danh nghĩa doanh trại phát hành ba nhiệm vụ.
[ Thu mua vải bố, 1 đồng xu 1 mảnh ]
[ Thu mua gỗ, 1 đồng xu 1 miếng ]
[ Thu mua tơ sợi, 1 đồng xu 3 cuộn ]
Giới hạn số lần giao dịch đều là 20.
Chỉ cần có người mang hàng đến bán sẽ tự động giao dịch thành công, tiền sẽ tự động bị trừ.
Điều đáng nói là nếu có người chơi khác đăng nhiệm vụ trong Đại Sảnh, khi nhiệm vụ đó được hoàn thành, bên đăng nhiệm vụ cần phải nộp 5% thuế.
Khi trò chơi mới bắt đầu chỉ có 1 đồng xu, nếu giao dịch 1 đồng thì tiền thuế không đáng kể, điều này không có nghĩa thuế giao dịch bằng không mà sẽ tính theo thời gian cho đến khi tích lũy đủ 1 đồng tiền thuế, hệ thống sẽ tự động khấu trừ.
Cũng cùng nguyên tắc đó, nếu có hai người chơi tiến hành giao dịch trong trong trại thì bên bán cũng phải nộp thuế.
Vân Lăng là chủ doanh trại nên mới không phải chịu chính sách này.
“Như vậy là được rồi.” Trên mặt cô lộ ra một nụ cười, thầm nghĩ: “Chờ đến khi làm mới Đại Sảnh Nhiệm Vụ ra được nhân tài chuyên nghiệp hẵng quyết định mở khóa kiến trúc tiếp theo.”
Hiện giờ còn chưa làm mới NPC, cô đeo ba lô sợi đay vừa làm xong tối hôm qua vào, chiếc ba lô tỏa ra ánh sáng màu trắng lấp lánh, sau đó đi ra ngoài.
**
Chỉ trong một đêm, cây cối mọc lên một cách điên cuồng, cỏ dại um tùm, ngoại ô phía Bắc vốn đang yên đang lành giờ lại sắp trở thành vùng hoang dã.
Vân Lăng mang theo tấm khiên tròn đi về phía trước, định đi dạo siêu thị và cửa hàng.

Mặc dù đã dự trữ khá nhiều thức ăn nhưng lượng nước uống vẫn chưa đủ, cần phải bổ sung thêm.
“Khoan đã.” Đi được nửa đường, bất chợt cô dừng bước nhìn xung quanh: “Đường phố… có hơi vắng nhỉ?”
Hôm qua có rất nhiều xác người nằm trên vũng máu, sao chỉ qua một đêm đã không còn thấy cái xác nào nữa.
“Chẳng lẽ giống như Yêu Tinh, sau khi chết sẽ bị làm mới sao?” Vân Lăng cúi đầu suy nghĩ.
Giây tiếp theo một tiếng “Đùng” thật lớn vang lên, một con Yêu Tinh bị xe tông ngã văng ra đất.
Thấy công kích có hiệu quả, tài xế đánh tay lái định đâm thêm phát nữa.
Thật đáng tiếc chưa kịp chỉnh hướng thì phía bên trái lại nhảy ra thêm một con Yêu Tinh khác.
Cửa sổ bị đập vỡ, cửa xe cũng bị đập hỏng.

Tài xế bị giáng một đòn thật nặng vào đầu, ngoẹo cổ sang một bên rồi bất tỉnh.
Vân Lăng vốn định cứu người đó nhưng vì khoảng cách quá xa mà chậm mất một bước.
“Trên đường khắp nơi đều là quái vật sao vẫn lái xe? Một khi bị tấn công thì cả cơ thể đều mắc kẹt bên trong, đến lúc đó muốn trốn cũng trốn không thoát.”
Vân Lăng gϊếŧ hết hai con quái vật, xem như là báo thù cho tài xế.