Ở bên kia, vị lãnh chủ bị khổ sai vẫn còn đang lải nhải.

[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Bị hố một lần tôi mới hiểu được kín tiếng chính là vương đạo.]

[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Một khi công bố thân phận lãnh chủ thì cư dân sẽ có những mong muốn không thể giải thích được ở tôi. Ví dụ như hy vọng thương phẩm trong cửa hàng đại hạ giá, ví dụ như hy vọng lãnh địa sẽ cung cấp nhiều tiện ích khác nhau, tốt nhất là giảm giá đáng kể tỷ lệ tử vong của người chơi.]

[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Kỳ thật tôi cũng chỉ là một người chơi bình thường mà! Cũng giống như bọn họ, tôi sờ không rõ kịch bản trò chơi. Tại sao cư dân sống không nổi cũng thành tội lỗi của tôi vậy?]

[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Sau này mọi người tưởng rằng thị trấn Hân Đồng là lãnh địa của hệ thống, rõ ràng là có ưu thế hơn những khu an toàn khác, lúc này mới có nhiều người khen ngợi. Lúc trước mỗi ngày tôi toàn bị mắng, giống như làm cái gì cũng sai, gần như tâm tình rất chán nản.]

Vân Lăng: “…”

Quá thảm.

[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Trước mắt chỉ có thị trấn Hân Đồng và thành phố Lăng Vân có chợ cấp 3, cũng không biết trong trò chơi còn có người chơi lãnh chủ nào khác hay không.]

Thật may mắn khi nhận ra Vân Lăng.

Đổi lại là người khác, ID trò chơi không giống với tên của họ trong hiện thực, tên lãnh địa và tên người chơi cũng không liên quan, cho dù có cặp được bọn họ cũng không nhận ra nhau được.

Huống chi, liền tính tồn tại người chơi lãnh địa khác, cũng không nhất định giải khóa chợ.

Nếu kém may mắn chút, cư dân không phối hợp, lãnh địa bị công phá cũng không phải không thể.

Nếu muốn nhận ra nhau thì vô cùng khó khăn.

Vân Lăng nói với đối phương: “Tổng cộng chỉ có 10 người chơi sống sót trong bản thử nghiệm công khai. Hơn nữa cũng không nhất định xuất hiện lựa chọn khen thưởng “lệnh bài lãnh chủ”. Coi như có xuất hiện đi, nhưng người chơi cũng có thể không chọn.”

[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: … ]

[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Nên người chơi lãnh chủ chỉ có hai chúng ta? ]

Vân Lăng không thèm để ý nói: “Bao nhiêu cũng không sao cả, quan trọng nhất là xây dựng lãnh địa thật tốt dưới danh nghĩa của mình.”

[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Cũng đúng. ]

[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Gần đến mùa đông rồi, cư dân ở chỗ tôi rất đông nhưng lại thiếu người chơi sinh hoạt, thành phố Lăng Vân có dư thừa quần áo mùa đông hay không?]

Vân Lăng: “Có, cô cần bao nhiêu?”

Tiếp theo, hai người bắt đầu thảo luận đến số lượng, giá cả và chủng loại của vật phẩm chống lạnh.

Giao dịch thành công, Triệu Hân Đồng nhẹ nhàng thở ra, trong lòng thầm nói, mùa đông năm nay chắc chắn sẽ tốt hơn năm ngoái.

Thấy lãnh địa lại có một khoản tiền thu vào, Vân Lăng tươi cười cực kỳ xán lạn. Sau khi tạm biệt Triệu Hân Đồng, cô mở giao diện chợ ra tiếp tục mua sắm.

**

Chợ thăng lên cấp 3, mỗi ngày có thể giao dịch tối đa 20 vạn đơn vị tài nguyên. (Mua và bán được tính riêng)

“Đơn vị tài nguyên” bao hàm một phạm vi rộng lớn.

Ví dụ như áo bông *10, chính là 10 đơn vị tài nguyên.

Ví dụ như ống tên tím *1, chính là 1 đơn vị tài nguyên.

Ví dụ như vải bố *20, chính là 20 đơn vị tài nguyên.

Ví dụ như quặng than *5, chính là 5 đơn vị tài nguyên.

Nếu mua và bán thành phẩm, già thật không tốn bao nhiêu đơn vị.

Thế nhưng Vân Lăng lại thích là tích trữ nguyên vật liệu trò chơi, vì thế mỗi lần mua sắm đều phải dày công tính toán, kiểm soát hạn ngạch.

Mặc dù vậy nhưng chỉ mấy ngày sau, hơn phân nửa kho hàng đã bị chất đầy.

Vân Lăng không khỏi cảm khái: “Ý nghĩa kinh doanh trong trò chơi là ở chỗ phải lấp đầy kho hàng! Vui quá đi!”

Điều đáng tiếc duy nhất là kể cả lưới đánh cá lẫn thuyền gỗ đề chưa thấy có ai bán. Cho dù hỏi mua giá cao cũng không một ai phản ứng, cô đành phải bỏ sang một bên.

**

Ngày thứ 220.

Chạng vạng tối, Vân Lăng mở giao diện lãnh địa ra xem xét.

[ Tên lãnh địa: Lăng Vân ]

[ Cấp bậc: Thành phố. (Max cấp)]

[ Thu nhân từ thuế: 5%. (0-100% lãnh chủ có quyền tự ý điều chỉnh)]

[ Cư dân cư trú: 30.000 ]

[ Cư dân hiện có: 7492 (3149 cư dân tạm thời)]

[ Số kiến trúc có thể giải khóa: 13 ]

[ Số kiến trúc hiện có: 11 ]

[ Chi tiết tình hình các kiến trúc hiện có:

Kho hàng (cấp 3): Bỏ qua.

Đại sảnh Nhiệm Vụ (cấp 3): Bỏ qua

Xưởng gỗ (cấp 2): Bỏ qua.

Tiệm may (cấp 3): Bỏ qua.

Khu dân cư (cấp 2): Bỏ qua.

Lớp phòng hộ (cấp 3): Bỏ qua.

Tiệm cơm (cấp 2): Bỏ qua.

Hầm chứa đá (cấp 3): Bỏ qua.

Đồng ruộng (cấp 3): Bỏ qua.

Tiệm rèn (cấp 2): Bỏ qua.

Chợ (cấp 3): Bỏ qua. ]

Một số lượng lớn dân cư mạnh mẽ đổ về đây, lãnh địa càng ngày càng náo nhiệt hơn.

Bởi vì cô đã vơ vét được rất nhiều nguyên vật liệu từ chợ nên không cần cho NPC ra ngoài thu thập nữa, Vân Lăng chỉ đơn giản giữ lại một tiểu đội 40 người vẫn ra bên ngoài như bình thường.

Những người khác bỏ khăn che mặt ở lại lãnh địa làm thủ vệ, giữ gìn trị an.

Một khi phát hiện có người chơi ỷ thế hiếp người, hoặc công kích cư dân khu an toàn thì lập tức trục xuất kẻ đó khỏi lãnh địa.

“Mùa đông sắp đến rồi.” Vân Lăng nói với vẻ tiếc nuối.

Giải khóa chợ muộn, nếu cho cô thêm thời gian 10 ngày, cô có thể khiến cho toàn bộ kiến trúc bên trong lãnh địa nâng cấp lên cấp 3!

Mà hiện tại…

Vân Lăng quét mắt nhìn giao diện, tài chính cũng vừa đủ, cô quyết định thăng cấp tiệm rèn.

[ Tiệm rèn được nâng lên cấp 3. ]

[ Diện tích gia tăng, phòng làm việc mở rộng, có thể mời tối đa 10 công nhân. ]

Sau khi thao tác xong, Vân Lăng tính toán: “Vẫn còn 2 chỗ kiến trúc chưa có.”

Cô bèn mở danh sách kiến trúc đã được giải khóa ra, cẩn thận đọc, nghiên cứu, vẻ mặt rất là nghiêm túc.

**

Chợ

Xảo Xảo mang khăn quàng cổ vừa mới dệt xong treo lên bày bán, sau đó cô ấy xem giao diện.

[ Tên lãnh địa: Thị trấn Hoa Hạnh ]

[ Thương phẩm đang bán: Rau dại *15, gạo *10. ]

[ Giá bán: 60 đồng xu. ]

[ Nếu có bất kỳ câu hỏi nào, xin vui lòng tham khảo ý kiến: Thẩm Ích Huy. ]

[ Tên lãnh địa: Thị trấn Hòe Thọ ]

[ Thương phẩm đang bán: Bó củi *10, nhánh cây *10. ]

[ Giá bán: 30 đồng xu. ]

[ Nếu có bất kỳ câu hỏi nào, xin vui lòng tham khảo ý kiến: Viên Trung Quân. ]

Xảo Xảo nhìn thấy thì nhanh chóng chụp lấy.

Mùa thu năm ngoái cũng không tính là dư dả. Vì nuôi gia cầm, gia súc, cô ấy đều tự mình ra ngoài thu thập thực vật rồi chế tạo thức ăn chăn nuôi.

Năm nay – điều kiện trong nhà rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, cô ấy cũng lười ra bên ngoài, liền trực tiếp mua ở chợ.

Xảo Xảo suy nghĩ: “Đi ra bên ngoài không những có khả năng gặp nguy hiểm mà hiệu suất làm việc cũng không cao. Mua thức ăn chăn nuôi ở chợ tiết kiệm thời gian, làm thêm vài vật phẩm chống lạnh ngược lại còn kiếm được nhiều tiền hơn.”

Hạ quyết tâm, cô ấy nhiệt tình chốt đơn, chờ tích trữ đủ nguyên vật liệu mới dừng tay.

[ Đồng xu -60. ]

[ Bạn nhận được rau dại *15, gạo *10.]

[ Đồng xu -30. ]

[ Bạn nhận được bó củi *10, nhánh cây *10. ]

Lời nhắc nhở của hệ thống liên tiếp vang lên.

Một mặt Xảo Xảo cất vật phẩm vào trong ba lô vải bông, mặt khác cô ấy hạnh phúc cảm khái:

“Thức ăn chăn nuôi có, củi lửa có, mùa đông đến sẽ không cần phải lo lắng nữa, có chợ thật là tiện lợi quá!”

**

Bất tri bất giác, người chơi nghênh đón ngày thứ 221.

Sáng sớm Vân Lăng từ từ tỉnh dậy, cô phát hiện ngoài phòng một mảnhg đen xì, không có lấy một tia sáng.

“Mình thức dậy quá sớm sao?” Cô ngáp một cái rồi quan sát góc trên bên phải.

Ngày thứ 221, mùa đông, ngày thảm họa, 06: 33: 00.

Động tác của Vân Lăng hơi khựng lại. Không muộn nhưng cũng không quá sớm, theo lý mà nói, sắc trời không nên tối đen như thế.

Cô lấy trong ba lô ra một cây đuốc và châm lửa, sau đó đi ra ngoài kiểm tra.

Trong lãnh địa, mặt cư dân đầy ưu tư.

Mọi người tụ lại tốp năm tốp ba bên nhau, nhỏ giọng đàm luận: “Sao trời lại tối như vậy? Có phải đã có vấn đề gì rồi không?”

“Tôi cứ nghĩ năm nay chuẩn bị đầy đủ quần áo mùa đông thì hẳn là sẽ sống qua được nhẹ nhàng, ai ngờ cái trò chơi rác rưởi này đột nhiên lại thành ra như vậy! Nhiệt độ không khí không quá thấp nhưng xung quanh lại tối đen như mực, không nhìn thấy thứ gì cả.”

“Chúng ta đứng ở bên đống lửa trại mới có thể miễn cưỡng thấy rõ cảnh vật bên cạnh, nếu muốn ra ngoài thì phải làm sao đây?”

“Nếu trời tối suốt ba mươi ngày liên tục…” Có người thình lình thốt ra một câu.

Lời này vừa nói ra, cư dân đồng thời rùng mình một cái.

Nội tâm Vân Lăng bình tĩnh đi dạo trong lãnh địa, không hề nóng nảy chút nào.

Một kẻ cuồng tích trữ như cô đã trữ được một đống lớn bó củi, củi nhóm lửa, than đá. Cho dù có đốt than đốt củi cháy suốt đêm cũng không sợ thiếu nhiên liệu.

Cô chỉ thấy tò mò mùa đông năm nay so với những năm khác thì có gì không giống nhau.

Trong lúc đi trên đường, thỉnh thoảng tiếng cư dân nói chuyện với nhau truyền vào tai cô: “Trời tối như vậy chúng ta đi ra ngoài múc nước bằng cách nào?”

“Nước giếng không đắt lắm, chỉ cần bỏ ra 1 đồng xu là có thể mua được ngay trong lãnh địa.”

“Ăn cơm, tắm rửa, rửa chén, còn nhiều việc cần dùng nước như vậy, chỉ mua mỗi nước giếng làm sao mà đủ!”

Cũng có người nói: “Năm nay vốn dĩ muốn nỗ lực hơn, tích góp thêm một ít của cải. Xem tình hình này có phải lại sắp có biến thành gấu ngủ đông nữa rồi hay không…” “Nếu làm thêm đuốc thắp sáng thì có thể ra bên ngoài như thường không nhỉ?”

“Đâu ra nhiều bó củi như vậy… Tôi chỉ toàn dự trữ rơm rạ, thân cây, cành cây và các loại củi lửa khác thôi!”

Xem ra phải đến phân phó cho thợ mộc làm thêm một ít đuốc, Vân Lăng nghĩ thầm.

Vừa nghĩ xong thì một tiếng hét kinh hoàng chói tai truyền đến từ nơi xa: “Địch tập kích!”

Sáng sớm không có nhiều người ra ngoài hoạt động, một tiếng hét cũng truyền đi thật xa.

Cư dân ngây ngốc: “Mùa đông năm trước chẳng phải quái vật cũng đi ngủ đông sao? Tại sao năm nay chúng lại xuất hiện hoạt động?”

“Trời còn chưa sáng, bên ngoài lãnh địa tối đen một mảnh, không nhìn thấy rõ gì cả thì biết đánh thế nào?”

“Tôi cứ nghĩ mùa đông năm nay sẽ chỉ lạnh hơn… Tôi sai rồi, là tôi đánh giá thấp trình độ vô sỉ của trò chơi này.”

Trong lúc mọi người đang nghị luận sôi nổi thì vệ binh của lãnh địa đã xông tới chiến trường.

“Mưa sao băng!”

“Lửa cháy gió lốc!”

“Phong hỏa liên thiên!”

Nhiều kỹ năng hệ lửa được phóng ra chiếu sáng đỏ rực một mảng không trung.

Nương theo ánh lửa, Vân Lăng thấy rõ ràng có hơn hai mươi quái bằng đá đứng bên ngoài lãnh địa, giờ phút này chúng đang đập mạnh lớp phòng hộ ngay trước mặt.

“Tầm mắt bị chặn, nếu quái vật không đến gần thì mắt người thường quả thật không phát hiện được.” Vân Lăng thầm nghĩ.

Do trời quá tối, duỗi tay ra không thấy năm ngón tay nên người chơi cận chiến không dám ra ngoài. Pháp sư, xạ thủ đứng ở lãnh địa tận tình ném kỹ năng, hai ba chiêu đã tiêu diệt được người đá.

Có điều đầu bên đây mới vừa thở ra một hơi, ở đầu khác liền truyền đến âm thanh ồn ào, dường như cũng đang bị tập kích.

Vân Lăng xoa xoa giữa mày, thật quá đau đầu. Xem ra lãnh địa quá lớn cũng không phải chuyện tốt, đòi hỏi diện tích phòng ngự phải gia tăng gấp đôi, có nguy cơ không đủ nhân lực.

Nghĩ nghĩ một lát, cô bèn cho vệ binh tách ra phụ trách trông coi các khu vực khác nhau.

Cùng lúc đó, những ngọn đuốc cháy lên, lửa trại được đốt để đảm bảo cảnh quan xung quanh của lãnh địa có thể nhìn thấy được. Một khi có quái vật tiếp cận, vệ binh sẽ cảnh báo trước tiên. Mệnh lệnh vừa mới hạ xong, thông báo của hệ thống nhảy ra.

[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Giang hồ cứu gấp!!! ]

[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Bên chỗ cô có thừa bó củi không vậy? Tôi đồng ý mua với giá cao! ]

Không chỉ mỗi Triệu Hân Đồng mà vô số người chơi khác cũng sôi nổi phát tin tức hỏi thăm: “Bó củi còn bao nhiêu vậy?”

Hoặc không hỏi thì: “Có bán cây đuốc không?”

Hoặc là: “Hoặc có thể cho tôi một ít bó củi, gỗ liễu, than đá được không vậy?”

Rõ ràng trò chơi làm như vậy tất cả mọi người đều không đoán được.

“Tình huống trước mắt không rõ, cây đuốc, bó củi, gỗ liễu, than đá, quặng than, củi nhóm lửa tạm thời không bán.” Vân Lăng sao chép văn bản rồi trả lời từng người một.

Sau đó cô nói với Triệu Hân Đồng: “Tồn kho dư dả, có thể chia một ít cho cô. Cô muốn bao nhiêu?”

[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng:!!! ]

[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Quỳ tạ ơn cứu mạng của đại lão! ]

Vân Lăng không để ý lắm: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, không cần khách khí.”