Đêm, lạnh như nước.
Bất tri bất giác lại qua một ngày. Ngày mai, chính là ngày liên hôn của phủ thừa tướng và phủ tướng quân! Vào thời khắc về đêm trước ngày đại hôn, đã định trước sẽ có rất nhiều người không ngủ được.
Thừa Khôn cung, Tiêu Dục tĩnh tọa ngồi trước bàn, nét mặt mặc dù nghiêm túc, nhưng chỉ có chính hắn mới biết được, chồng sách chất thành núi trước mặt, một chữ hắn cũng đọc không vô.
Đúng vậy, hắn không có cách nào tập trung nổi! Từ giây phút thấy Phiêu Linh cứu Mộng Nghê mà ngã xuống, tim hắn, chưa từng có một khắc bình tĩnh.
Ngày mai, ngày mai Phiêu Linh của hắn sẽ hoàn toàn thuộc về người khác! Sau này, ngay cả cơ hội âm thầm nhìn nàng cũng không có, điều này khiến hắn không sao tiếp thu được… Phiêu Linh của hắn, Phiêu Linh, người mà hắn đã thích hơn chục năm nay, qua khỏi ngày mai, bọn họ sẽ không thể có bất cứ quan hệ nào nữa.
Tay, chậm rãi nắm chặt, trang giấy cũng vì thế mà nhăn lại, tim, đau quá, thực sự đau quá…
“Cạch”, cánh cửa bị đẩy ra, “Phu quân!” Lam Mộng Nghê dịu dàng cười yếu ớt bước vào.
Sau khi nàng khỏi hẳn, dường như đẹp hơn trước đây rất nhiều, nước da mềm mại, huyết sắc trong trắng lộ hồng, khiến cả người nàng nhìn qua như được toả sáng!
Vì sao lại như vậy? Đúng rồi! Đó đều là do Phiêu Linh dùng Thiên Sơn tuyết liên đã nhiều năm nên máu mới có tác dụng như thế! Song Lam Mộng Nghê cũng không biết nguyên nhân, chỉ nghĩ là hiệu quả có được sau khi đã trị được bệnh!
“Phu quân!” E thẹn chậm rãi tiến vào thư phòng, đi tới cạnh Tiêu Dục, hai tay Lam Mộng Nghê khoát nhẹ lên đầu vai hắn, dịu dàng nói: “Phu quân, sớm đi nghỉ ngơi đi! Ngày mai còn phải tham gia hôn lễ của Phiêu Linh, không thể thức khuya quá phá hủy ngày vui mừng của người ta.”
“Ừhm! Ta biết rồi! Ta xem hết những cuốn sách này sẽ đi ngủ!” Khẽ kéo bàn tay trên vai xuống, Tiêu Dục ôn hòa nói với Lam Mộng Nghê.

“Phu quân, Phiêu Linh lần này cứu thiếp như vậy, ngày mai chàng nhất định phải giúp thiếp cảm tạ chân thành với muội ấy! Chỉ tiếc nay thiếp đã là người có chồng, không thể xuất đầu lộ diện, bằng không thiếp nhất định sẽ góp vui náo nhiệt một phen!”
“Cơ thể nàng vừa khỏe, vẫn nên ở lại trong cung nghỉ ngơi đi! Ngày mai ta nhất định sẽ đem những lời của nàng nói với Phiêu Linh!” Mỉm cười vỗ vỗ tay Lam Mộng Nghê, sau đó Tiêu Dục cầm lấy quyển sách trên bàn lên đọc, không ngờ lại thấy nữ tử bên cạnh vẫn chậm chạp không rời đi.
“Còn có chuyện gì sao?” Dịu dàng hỏi.
“Phu quân, đêm đã khuya!” Mắc cỡ đỏ mặt, Lam Mộng Nghê cúi đầu nói. Từ sau khi trúng độc, nàng đã thật lâu không có cùng Tiêu Dục ân ái, tối nay nàng muốn…
“Mộng Nghê, cơ thể nàng vừa mới tốt, những việc khác không nên suy nghĩ nhiều, vẫn sớm đi nghỉ ngơi đi!” Nghe ra ý muốn của nàng, Tiêu Dục buông sách, vẻ mặt khẽ đạm nhạt nói.
“Vậy, được rồi! Phu quân cũng sớm đi nghỉ ngơi nhé, Mộng Nghê xin cáo lui!” Thấy Tiêu Dục nói như thế, Lam Mộng Nghê mặc dù trong lòng có hơi giận hờn, nhưng nàng vẫn lựa chọn ngoan ngoãn nghe lời.
Nhìn Lam Mộng Nghê chầm chậm đi khỏi, ánh mắt Tiêu Dục vẫn chậm rãi dõi theo. Không phải bởi vì không muốn, không phải bởi vì yêu, chỉ vì sau khi Lam Mộng Nghê khỏi bệnh, trên người nàng lại tản mát ra hương thuốc nhàn nhạt như có như không, loại hương vị này, làm tim hắn lay động hắn. Bởi vì, mùi hương này, trước đến giờ vẫn chỉ thuộc về người kia…
Phủ Công Bộ Thượng Thư.
“Thiếu gia, cậu đừng uống nữa, uống tiếp sẽ say.” Dưới ánh trăng, một thiếu nữ dè dặt khuyên bảo một nam tử.
“Say?” Nghiêng mắt, nâng tay, bất mãn nhìn thiếu nữ, nam tử vươn tay, kéo lấy thiếu nữ. Không hề báo động trước hạ môi xuống.
“Thiếu gia, đừng!”
Thiếu nữ trong lòng không ngừng giãy dụa, bỗng nhiên, cơ thể bị đẩy mạnh ra ngoài, “Cút!” Thanh âm chán ghét truyền đến, tiếng quát lạnh cơợt vang , thiếu nữ nhanh chóng chạy khỏi.

Không có người ầm ĩ, cảm giác thanh tịnh hơn hẳn, thế nhưng vì sao trong lòng vẫn buồn bực như thế! Hắn, Hà Tử Tu, từ trước đến nay đều tùy hứng, muốn cái gì là được cái đó! Nhưng vì sao ban nãy hôn môi nha hoàn, trong lòng lại không có loại thích thú như trước đây, ngược lại có một tia bài xích!
Trước mắt không ngừng hiện lên một khuôn mặt tuyệt mỹ! Là nàng, Nhâm Phiêu Linh!
Vì sao? Rõ ràng hắn rất ghét nàng, vì sao bây giờ lại nhớ tới nàng? À, đúng rồi! Ngày mai nàng sẽ thành thân. Đúng, nàng sẽ cùng a Triệt thành thân!
Nữ nhân này thật đáng ghét! A Triệt rõ ràng ghét nàng như thế, nàng lại mặt dày mày dạn bám mãi a Triệt, sau cùng, còn buộc hắn lấy nàng!
Sao lại có một nữ nhân như thế! Từ lúc còn bé, hắn đã ghét nàng! Ghét nàng được tất cả mọi người yêu thương, ghét sự thông tuệ của nàng, ghét trong mắt nàng không chứa những người khác, ghét sự phong tao vô hạn của nàng…
Đáng ghét, đáng ghét! Bởi vì sự tồn tại của nàng, khiến những đứa bé như bọn họ không có cuộc sống yên ổn, nàng thông tuệ, nàng cơ linh, nàng đáng yêu, nàng khôn khéo… Nói chung, tất cả tất cả, nàng đều giỏi hơn bọn họ! Đối với hắn là như thế, với a Triệt cũng như thế, với chính ca ca của nàng cũng vậy!
Có lẽ người khác không để tâm, nhưng Hà Tử Tu hắn rất để ý! Một tiểu cô nương không có mẫu thân thương yêu, dựa vào cái gì theo chân những đứa bé như bọn họ tranh giành nổi trội!
Không, hắn không đồng ý, hắn không cho phép.
Cho nên, mỗi lần chỉ cần có cơ hội, hắn đều công kích! Nhìn bộ dáng nàng bị thương, nhìn biểu tình ẩn nhẫn của nàng, trong lòng hắn sảng khoái cực kỳ! Có lẽ, đây là lạc thú lớn nhất của hắn! (bệnh thần kinh ak….)
Vốn tưởng rằng bản thân vẫn sẽ luôn tiếp tục công kích nàng. Thế nhưng, lúc ở trên núi hái thuốc, chứng kiến nàng dũng cảm quên mình cứu hắn, cùng với biểu tình đạm mạc bình tĩnh kia, trong lòng hắn nổi lên một tia rung động kỳ quái.
Vì sao lại có loại cảm giác này? Hắn không rõ lắm! Chỉ là hắn phát giác, hắn không còn cách nào nổi lên ham thích đi châm biếm nàng nữa! Đây rốt cuộc là vì sao? Hắn cũng không rõ! Tựa như không rõ ban nãy vì sao hắn lại đẩy ra thiếu nữ trẻ trung kia ra!
Đấy không phải là tính cách của hắn! Đấy không phải là tác phong của hắn! Hắn chỉ biết là hắn hiện tại, đối với Nhâm Phiêu Linh không thể nào mỉa mai, châm biếm được nữa, mà đối với những nữ nhân khác hắn cũng không thể dậy lên bất cứ ham muốn gì…

Phủ Thừa tướng
Trước Thính Phong Hiên, Nhâm Húc Phong thẳng lưng đứng.
Thở dài, một thân ảnh đi tới, “Phong, đang suy nghĩ cái gì?” Là Lâu Tâm Nguyệt.
“Không có gì!” Cúi đầu, lắc đầu, Nhâm Húc Phong khẽ xoay người.
“Đang nghĩ về Phiêu Linh!” Cười yếu ớt, kéo tay hắn, nắm trong lòng bàn tay, Lâu Tâm Nguyệt cười thản nhiên.
“Cái gì cũng không giấu được nàng! Tâm Nguyệt, ta có chút lo lắng!”
“Lo lắng điều gì?” Người ngọc cố tình hỏi lại, lại khiến cho Nhâm Húc Phong lại than vãn, “Tâm Nguyệt, nàng biết mà! A Triệt căn bản không thích Phiêu Linh, Phiêu Linh gả cho hắn, cuối cùng sẽ không có hạnh phúc!”
“Chàng làm sao biết Phiêu Linh sẽ không hạnh phúc! Có lẽ Lăng Triệt sẽ bị tình yêu của Phiêu Linh cảm động, cuối cùng tiếp nhận muội ấy cũng không biết chừng!”
“Không! Nếu như đổi là người khác thì có thể, nhưng hắn là a Triệt, cuộc hôn nhân này đối với Phiêu Linh mà nói, là họa hơn là phúc!”
“Phong, chàng quá bi quan! Chúng ta phải tin tưởng Phiêu Linh!” Nắm chặt tay hắn, Lâu Tâm Nguyệt kiên định nói.
“Bi quan? Có lẽ là vậy!” Cúi đầu lên tiếng, Nhâm Húc Phong trở tay nắm lấy tay Lâu Tâm Nguyệt.
“Phong, chàng có nghĩ tới hay không, chàng quan tâm Phiêu Linh rất nhiều, nhiều đến nỗi vượt qua phạm vi huynh muội!”
“Thật không? Phiêu Linh là người suốt đời này ta muốn bảo hộ, ta từng lập lời thề, trọn kiếp này tuyệt đối không để muội ấy chịu chút thương tổn nào!”
“Còn muội thì sao? Muội tính là gì?” Nghe Nhâm Húc Phong nói, lòng Lâu Tâm Nguyệt chua xót khổ sở, vẻ mặt nàng mất mát nói: “Trong lòng chàng, Phiêu Linh mãi mãi xếp thứ nhất! Chỉ có Phiêu Linh tốt, chàng mới có thể nhớ tới muội. Giống như muội và Phiêu Linh đồng thời rơi xuống nước, người chàng cứu, đầu tiên vĩnh viễn luôn là muội ấy…”

“Tâm Nguyệt…” Nghe vậy, Nhâm Húc Phong không biết nói sao.
Bởi vì không biết nói sao, bởi vì không muốn lừa dối!
Lâu Tâm Nguyệt nói tất cả đều đúng, ở trong lòng hắn, thực sự chỉ có Phiêu Linh tốt, hắn mới có thể quan tâm đến cái khác. Nếu như hai người cùng lúc rơi xuống nước, người hắn cứu trước tiên, nhất định luôn là Phiêu Linh.
Nhìn ra hắn trầm mặc, lòng Lâu Tâm Nguyệt âm ỷ cảm giác đau đớn, nhưng nàng cũng không tính toán, ngược lại gắng gượng cười, “Không sao! Mặc dù trong lòng chàng Phiêu Linh vĩnh viễn đều xếp thứ nhất, nhưng vị trí thứ hai, muội ngồi chắc rồi! Cho nên, vì vị trí thứ hai của muội, sau này, muội sẽ nỗ lực gấp bội!”
“Tâm Nguyệt…” Kinh ngạc, xúc động! Nhâm Húc Phong thật sâu ngóng nhìn người trước mặt, tâm tình có chút phập phồng, “Mặc dù, nàng không phải người ta muốn bảo hộ nhất, nhưng mãi mãi là người ta yêu nhất! Ta tin tưởng nàng có năng lực bảo vệ tốt bản thân, hơn nữa vì ta, nàng cũng nhất định sẽ bảo vệ tốt chính nàng, đúng không!”
“Phong…” Nghe vậy, vô vàn cảm động, lòng Lâu Tâm Nguyệt chua xót: “Yên tâm đi! Có những lời này của chàng, bất kể thế nào, muội cũng sẽ bảo vệ tốt chính mình!”
“Tâm Nguyệt….” Xúc động ôm chặt người ngọc, cơ thể mềm mại thuận thế ngã vào lòng. Đây là lần đầu tiên ôm nhau của bọn họ, cảm giác tê dại chảy xuôi khắp người cả hai.
“Phong, Phiêu Linh đem chàng giao cho muội! Sau này, chàng là của muội…”
“Ừhm…”
“Chàng phải đối xử tốt với muội, muội nói gì chàng cũng phải nghe…”
“Được! Đều nghe lời nàng…”
Tiếng thầm thì vang lên trong trời đêm, lúc này, hai tâm hồn yêu nhau gắt gao ôm lấy nhau…