“Tốt, hoan nghênh ngươi tùy thời đem ta vào đó!” Thấy người nam nhân trước mắt che chở cho Nguyệt quý phi như vậy, nàng đột nhiên phát hiện lồng ngực của mình có chút khó chịu.

“Ngươi thật to gan….”

“Ta biết ngươi thân là hoàng thượng, có thể từ trước đến nay chưa từng có ai dám ngỗ nghịch như vậy trước mặt ngươi, nhưng là cho dù ngươi nghĩ mình có quyền uy chí cao tới đâu, cũng nhờ cậy ngươi phải tìm đúng đối tượng mà tức giận, từ đầu tới cuối, ở trong hậu cung bị người kia khi dễ, chèn ép là Mộ Cẩm Cẩm ta, hoàng thượng ngươi bận trăm công nghìn việc, có thể không có thời gian đi quanh hậu cung nhìn rõ mọi việc, bất quá ta có thể nhắc nhở hoàng thượng đại nhân ngươi một tiếng, vị Nguyệt phi đứng cạnh ngươi này có bề ngoài thiên sứ, nhưng tâm địa lại độc ác như rắn rết, ngươi nghĩ phạt ta dĩ nhiên ta cũng không có biện pháp phản kháng, nhưng trong đáy lòng ta không phục.”

Mộ Cẩm Cẩm một hơi đem hết những lời này nói ra khỏi miệng, trong điện an tĩnh đến mức ngay cả tiếng thở dốc của mọi người cũng nghe được rõ ràng.

Tây Môn Liệt Phong có chút kinh ngạc nhìn Mộ Cẩm Cẩm trước mắt, tiểu nữ tử này từ khi bắt đầu xuất hiện lại trong trí nhớ hắn, tại sao lại trở nên lớn mật như vậy, lần này cuồng ngôn loạn ngữ rõ ràng khiến cho hắn cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng là hắn lại không thể không bội phục dũng khí cùng quyết đoán của nàng.

“Hoàng thượng….”

Nguyệt phi vừa định mở miệng nói chuyện, lại bị ánh mắt âm lạnh của Tây Môn Liệt Phong rút trở về.

“Lui ra!”

“Nhưng là….”

“Trẫm nói lui ra!” Hắn ngữ khí tăng thêm vài phần, Nguyệt quý phi sắc mặt trở nên khó khăn hai gò má vì nén giận mà trở nên đỏ hơn, nhưng ngay sau đó vẫn phải không tình nguyện mà một lần nữa trở lại ngồi trên vị trí cũ.

Mộ Cẩm Cẩm không sợ hãi đón nhận khuôn mặt tuấn tú mà lạnh băng của Tây Môn Liệt Phong, đối phương lúc này cũng là dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm nàng.

Giữa hai người ánh mắt lần lượt thay đổi rồi tập chung vào nhìn thẳng đối phương, phát ra vô số tia lửa nguy hiểm.

“Trẫm nhớ kỹ ngươi!”

Không biết qua bao lâu, đôi môi xinh đẹp của Tây Môn Liệt Phong khẽ phát ra mất chữ này, không đợi Mộ Cẩm Cẩm kịp phản ứng, hắn đã di chuyển thân hình cao lớn một lần nữa trở lại vị trí của mình.

“Các ái khanh, tiếp tục yến tiệc.”

Một tiếng ra lệnh, trên đại điện một lần nữa lại trở lên ồn ào náo nhiệt.

Mà Mộ Cẩm Cẩm vẫn còn đứng yên tại chỗ kia thì vẫn còn đang lâm vào trong suy nghĩ của mình, người kia tuy trẻ tuổi nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy một loại áp bách vô hình.