Hừ!

Anh tuấn nhiều tiền lại quyền cao chức trọng thì thế nào?

Nàng Mộ Cẩm Cẩm cũng sẽ không bởi vì lão công cổ đại của cái thân thể này tuy là một nam nhân có bộ dạng rất rất đáng khen mà liền buông tha cho kế hoạch làm hiệp nữ của mình.

Huống chi, thối hoàng đế kia vừa tự phụ vừa ngạo mạn bên cạnh còn có vô số mỹ nữ, từ khi còn nhỏ qua ti vi đã sớm mắt thấy tai nghe quá nhiều Tần phi cung nữ chịu nhiều ủy khuất chết ở trong hậu cung, cho nên vì cái mạng nhỏ này của mình phải suy nghĩ kĩ lại, nàng tốt nhất là nhanh chóng rời khỏi vùng đất nhiều thị phi này thì tốt hơn.

Từ sau bữa tiệc lần trước, nàng không có cơ hội nhìn thấy cái tên kia nữa, thì ra là trong hậu cung này lại nhiều quy củ phức tạp như vậy, Hoàng thượng cao cao tại thượng không phải là người nào muốn gặp là gặp được.

Nhưng là trên có chính sách dưới có đối sách, người mà Mộ Cẩm Cẩm nàng muốn gặp không tin là không tìm thấy được!

Cẩm Cẩm nắm chặt thời cơ, đợi cỗ kiệu cách mình càng ngày càng gần, nàng đột nhiên nhảy vọt ra, hai tay hai chân dang ra đúng hình chữ đại* cản đường đi của kiệu.

Động tác này, làm ấy kiệu phu kinh sợ vội vàng dừng lại, tiểu thái giám đi bên cạnh cỗ kiệu cũng bị dọa cho sợ đến ngây người một lúc.

“Hoàng đế, có thể hay không xin ngươi mấy phút đồng hồ?”

Mộ Cẩm Cẩm đem đầu tóc của mình buộc thành một cái đuôi sam lớn, quần áo trường sam của tần phi trong cung bị hạn chế ít nhiều cũng bị nàng sửa đổi thành quần áo bó sát người, trang phục như vậy, khiến cho thái giám sợ đến mức nhịn không được vuốt vuốt hai mắt.

“Thật to gan…..Lớn mật ngông cuồng, ngươi lại dám cản kiệu của hoàng thượng, có ai không…”

Hắn vừa la lên, Tây Môn Liệt Phong ngồi ở trong kiệu liền vung tay vén rèm kiệu ra, khi hắn thấy được cô gái tuyệt sắc mặc trang phục kỳ dị trước mắt dĩ nhiên là Mộ Cẩm Cẩm, hai hàng lông mày trên khuôn mặt anh tuấn không khỏi khẽ lay động.

Nữ nhân này thật đúng là khác người, thời điểm mỗi lần xuất hiện trước mặt hắn cũng đều mang lại cho hắn một cảm giác bất động với những người khác, nhìn nàng bộ dáng như muốn tìm một mình mình thách đấu, hắn quát tên thái giám đang kinh hoàng lui lại, chậm rãi bước xuống cỗ kiệu, tiểu thái giám cùng kiệu phu bị làm cho sợ đến ngã quỵ đầy đất.

Mộ Cẩm Cẩm không sợ ngước mắt nghênh đón nam tử mặc một bộ long bào màu vàng oai hùng phía trước, mặc dù tiểu tử này tuổi còn nhỏ nhưng là khí phách uy nghiêm trên người tỏa ra khiến cho người ta không thể khinh thường xem nhẹ.

“Thấy trẫm, vì sao không quỳ?” Tây Môn Liệt Phong hai tay chắp sau lưng, hắn nâng thân thể cao to đi về phía Mộ Cẩm Cẩm trước mặt,” Ngươi cũng là người có hiểu biết tại sao lại năm lần bẩy lượt tới chọc giận trẫm, nhìn ngươi ngay đến một điểm tốt cũng không có.”

“Ta cũng còn chưa tính toán ở trên người của ngươi có được những điểm gì tốt a.” Mộ Cẩm Cẩm không vì vẻ mặt uy nghiêm của hắn mà cảm thấy sợ hãi, nàng nện từng bước từng bước không có bộ dáng gì của một thục nữ tới trước mặt hắn, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên để nhìn hắn.