“Ngươi chưa ăn cơm sao, lực tay cư nhiên lại yếu như vậy?”

Bị khiển trách, Cẩm phi bất đắc dĩ phải gia tăng lực đạo ấn xuống chân đối phương.

“Á, đau chết ta, con tiện nhân này, ngươi dụng tâm trả thù ta có phải không?” Vừa nói Nguyệt quý phi vừa vung tay lên kèm theo một tiếng ‘ba’ thật lớn, nàng ta nặng nề giáng lên khuôn mặt xinh đẹp của Cẩm phi một cái tát đau đớn.

Một cái bạt tai này cũng đủ khiến cho đám phi tần không rét mà run, các nàng âm thầm cảm thấy may mắn vì mình không phải là người “được” nhận cái loại đau đớn đó…

“Thật xin lỗi!” Cẩm phi quỳ trên mặt đất khẽ xoa xoa khuôn mặt đang bỏng rát “Là thần thiếp sơ ý, thỉnh quý phi bớt giận.” Nàng bị doạ đến khuôn mặt tái nhợt, toàn thân không ngừng run rẩy.

“Hừ, đừng tưởng Hoàng thượng đã từng cưng chiều ngươi một lần thì cho rằng bản thân là quý giá, chim sẻ mà đòi làm phượng hoàng, Cẩm phi, nếu như sau này còn muốn yên ổn sinh sống trong hậu cung thì hãy thông minh một chút, ta rất không hài lòng về ngươi, mới có một tý nhan sắc mà đã nghĩ là ghê gớm lắm, suốt ngày tìm cách câu dẫn Hoàng thượng. Hừ!”

“Thần thiếp không dám, thần thiếp chẳng qua chỉ là…”

Thật chướng mắt! Nguyệt quý phi từ từ đứng lên trước mặt nàng, trên gương mặt xinh đẹp tô đậm son phấn toát ra vẻ khinh bỉ “Bởi vì hôm nay ngươi làm bổn cung không vui, bổn cung phạt ngươi quỳ ở đây sám hối, ngày mai lúc hừng sáng mới được phép trở về tẩm cung nghỉ ngơi, nếu dám trái lệnh sẽ dùng đại hình!”

Nàng nói xong liền quay người rời đi, đám cung nữ thái giám cùng bọn phi tần muốn lấy lòng Nguyệt quý phi được hoàng thượng sủng ái cũng rối rít làm cái đuôi theo sát phía sau.

Trong hậu hoa viên trống trải, chỉ còn lại một nữ nhân âm thầm ngồi khóc, gió thổi những giọt nước trên mặt nàng bay xa….

~*

~“Xem đi xem đi! Cái bộ phim quái đản gì thế này, nàng ta sao lại có thể nhẫn nhục chịu đựng như thế chứ? Hừ hừ, thật là không chấp nhận nổi mà!”

Mộ Cẩm Cẩm ngồi một mình trong căn phòng nhỏ, tay ôm một con gấu bông mềm nhũn, càng xem lại càng thấy tức, nàng hung hăng đưa tay chỉ trỏ về phía TV làm mấy động tác như đang đánh đấm trừng phạt mấy người trong phim.

Chưa đến ba giây đồng hồ sau, trên màn hình đột ngột xuất hiện một màu trắng chói mắt.

“Di? Tại sao lại như vậy?” Mộ Cẩm Cẩm nhảy xuống đến bên TV lấy ra một chiếc đĩa CD, lật đi lật lại một hồi, nàng cuối cùng chỉ còn cách trơ mắt ra nhìn, lòng tự thán rõ ràng là không có vết xước nào a!