Những nữ nhân này tư thái thật đúng là đủ khoa trương, bước đi thì ẻo lả, cười thì rõ ràng là rất giả tạo, còn bày ra bộ dáng thanh tao quý phái, nhất là ả quý phi kia…

Nha đầu Đông Tuyết đáng thương ở bên cạnh nàng ta, sau đợt trước nàng có nhìn thấy được vài lần, trên mặt không phải bị thương, thì cả người đều có dấu vết xanh tím, hiên nhiên là bị vị quý phi kia cố ý trả thù, loại nữ nhân này thật hẳn là phải chịu giáo huấn thật gay gắt.

Mắt to vừa chuyển, Mộ Cẩm Cẩm ngồi bên cạnh ao trên khuôn mặt liền hiện lên nụ cười xấu xa đen tối, chuyển thân một cái, nàng tránh thoát tầm mắt của Nguyệt quý phi, len lén đến nấp sau rừng cây.

Nguyệt quý phi đang đi cùng các phi tần khác làm bộ thần thái cao ngạo, mười ngón tay nhỏ và dài nhẹ nhạng vuốt vuốt hai lọn tóc mai bên tai.

“Nghe nói ngày hôm qua Hoàng thượng phái người tuyên Lệ phi đến tẩm cung của người thị tẩm, xem ra khẩu vị gần đây của hoàng thượng chúng ta tựa hồ trở nên có chút kỳ quái rồi.”

“Nguyệt quý phi người chớ đa tâm, Hoàng thượng gọi thần thiếp đến tẩm cung của người chẳng qua là hỏi thăm nghi thức của phụ thân thiếp ở Đông Tấn nước Du, chứ không có ý tứ gì khác.” Cô gái bị gọi là Lệ phi hạ thấp người, trong lúc nói biểu lộ có chút khẩn trương sợ hãi.

“A?” Nguyệt quý phi nghiêng đầu, trên môi hiện lên một tia cười lạnh,” Thật chẳng qua chỉ là đàm luận chuyện công sự đơn giản như vậy?”

“Thần thiếp không dám nói dối người Nguyệt quý phi.”

“Lệ phi, năm đó mọi người cùng nhau vào cung, nếu như không có ta nói giúp ngươi vài câu thì hoàng thượng cũng sẽ không đem ánh mắt rơi vào trên người của ngươi, lại càng không có danh phận Lệ phi nương nương ngày hôm nay, cho nên…”

“Nguyệt quý phi xin người yên tâm, thần thiếp tự biết dung mạo cùng tài văn chương của mình không so sánh được với Nguyệt quý phi, huống chi, ở trong hậu cung này, cũng không ai dám cùng Nguyệt quý phi tranh thủ tình cảm, thần thiếp chỉ mong có thể an an ổn ổn ở lại trong hậu cung làm một Lệ phi nho nhỏ này là đã thấy hài lòng lắm rồi.”

“Biết như vậy là tốt.” Nguyệt quý phi quay đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên tất cả đều là bộ dạng ích kỷ, nàng cùng mấy tần phi ưu nhã đi lại bên cạnh bờ ao sen, trong ao yên lặng thỉnh thoảng có mấy con chim nhỏ xinh đẹp bay qua.

Đột nhiên, có một cánh tay đẫm nước đang dần dần hiện ra từ trong ao, thấy thế, Nguyệt quý phi đang đi ngơ ngác dừng lại một chút, khi nàng tận mắt thấy cánh tay kia từ từ mở rộng nhô lên cao, nàng bị làm cho sợ đến hoa dung thất sắc.

“Quỷ! Có quỷ!” Nàng lùi lại mấy bước, tay phải run rẩy chỉ vào trong ao, chúng phi tần cũng theo tiếng nói mà nhìn lại.

Liền thấy một cánh tay trắng non mịn đang dần dần từ trong ao vươn ra, ngay sau đó, là đỉnh đầu tóc tai bù xù cũng dần dần hiện lên mặt nước, khuôn mặt bị một đầu tóc đen nhánh che phủ hết, mọi người không thể nhìn ra được là ai, chỉ thấy một cái đầu tròn đen thùi lùi.