Uy! Trời ơi! Nàng không giấu được ánh mắt thống khổ, hồi tưởng vừa rồi khiến cho thân thể nàng không thể nhịn được run rẩy, nàng xác thực là một cái đại sắc nữ!

lắc đầu, Thi Ánh Điệp dùng sức không ngừng loại bỏ những ý nghĩa điên rồi ra khỏi đầu, quay đầu nhìn chiếc đồng hồ báo thức ở trên giường.

Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ? Sáng sớm, lão công của nàng đã chạy đi nơi nào vậy? Chắc không phải là chạy đến phòng bếp làm bữa sáng cho lão bà là nàng chứ? Nàng ảo tưởng, lại nhìn đến đồng hồ báo thức thì trợn tròn hai mắt, không thể tin được vào con số trên đồng hồ.

10:28

Nàng nhắm mắt lại lắc đầu rồi mở mắt ra xem lại lần nữa.

10:28

“Mười rưỡi?” Nàng kinh ngạc kêu thất thanh, sau đó vội vã luống cuống tay chân nhảy xuống giường.

“Xong rồi, ta xong đời rồi, muộn rồi! Muộn rồi a~!”

Nàng nhanh chóng chạy ào vào phòng tắm thay quần áo, trong chốc lát lại lao ra, xoay người đánh răng rửa mặt. Chưa đến mười phút, nàng đã nhanh chóng làm xong mọi việc, tiếp đó một tay cầm bao da, một tay cầm áo khoác, như cơn lốc nhanh chóng rời nhà chạy đến nơi làm việc mới tiếp nhận công việc.

Nàng nhất định là bị nguyền rủa!

Đi đến nơi mới phát hiện ra mình đã bị đuổi việc, aaaaaaaaa!!!!! Nàng thực ngu ngốc, đại đại ngu ngốc!

Thi Ánh Điệp lủi thủi ôm vật phẩm cá nhân “biến” khỏi công ty, vẫn không thể tin đây là sự thực, nàng đúng là rất đen đủi, đơn giản là nàng đã bị đuổi việc rời đi còn quên mang theo tài liệu trọng yếu cần dùng nữa! bây giờ mới nhớ ra điều đó, thật chán ngán a~

Không! Kỳ thật đó chỉ là một phần lý do làm nàng cảm thấy chán ghét bản thân như vậy, lý do thứ yếu là nàng không muốn làm “tình nhân” của tên thủ trưởng heo đó nữa, hắn còn tưởng hắn là ai chứ? Muốn “hảo tâm” thu nhận nàng làm tình nhân bé nhỏ ư? Vì thế mà ngay lúc rời đi còn hảo không khách khí cấp hắn một cái đạp chí mạng lăn lông lốc a~, miễn phí tặng thêm một câu như quà khuyến mãi: “Đi chết đi, đồ thần kinh!”

Vì thế, nàng đương nhiên là bị tên thủ trưởng thần kinh đó sa thải.

Lại nói, nàng nhất định là bị nguyền rủa rồi mới chui vô cái công ty ấy.

Gắn bó với nơi này lâu như vậy, nàng ngẫm lại quãng thời gian mình làm việc ở đây cũng không phải là ngắn.

Nói thật, phải ra đi oan ức như vậy nàng thực không chịu được, chính là đành phải chấp nhận thực tế khắc nghiệt thôi, cũng chẳng điều gì có thể thay đổi được nữa, bởi ngay từ lúc nàng vẫn còn làm việc mọi sự trong công ty đã thay đổi đến mức chóng mặt, không nắm rõ được nữa, ngày càng nhiều những kẻ xu nịnh, bợ đỡ bề trên, hết thảy đều đổi thay.

Nghĩ đến tên thủ trưởng heo kia giờ đã leo lên được ghế phó tổng, nàng liền thấy tương lai không còn hy vọng gì nữa, nãy giờ còn muốn xông vô văn phòng của hắn phân biệt phải trái, kêu hắn không được đuổi việc nàng, bằng không nàng sẽ cho hắn biết thế nào là sống không bằng chết!

Thật là tức chết mà! Nàng mà dám đến trước mặt hắn nói này nói nọ thì khẳng định chỉ làm hắn bẽ mặt lúc ấy thôi còn sau này nếu vẫn làm tại công ty đó nhất định sẽ bị hắn “dìm” chết, bây giờ hắn nắm quyền sinh sát trong tay còn sợ điều gì sao?