Thi Ánh Điệp không thể tin được trừng mắt nhìn lại hắn, những lời chuẩn bị nói ra đều bị thu về hết, nàng á khẩu.

“Anh…”

Vừa thấy đã yêu, hắn có phải là muốn cùng nàng nói giỡn không? Rốt cuộc là hắn phi thường điên hay là đầu của nàng thực bị đụng hỏng rồi, nàng thực sự không có biết? Nếu không phải thế thì những lời nói này là cái gì tình huống?

Ánh Điệp mắt mở căng hết cỡ, đầu lắc loạn không thể tin nổi, khiếp sợ không ngừng, nhưng trong đống ý nghĩ hỗn loạn đó lại nảy ra một cái ý tưởng điên rồ khác.

Nếu hắn thực sự như vậy thì đúng là trời giúp nàng rồi!

Hắn bộ dạng rất có tiền, đối với nàng vừa thấy đã yêu, nàng nổi điên, tuôn ra một tràng như song dào dạt xô bờ, hắn cũng không hề phản đối nhất định muốn cưới nàng. Không phải một tháng trước, chính nàng không ngừng tìm kiếm, tìm một lão công để phân thắng bại.

“Anh bao nhiêu tuổi?” nàng không tự chủ được bật thốt ra.

“Ba mươi hai.” (hơi zừ nhỉ? T^T)

Kém năm tuổi, vừa lúc tuổi nàng thực hợp a~

“Làm việc gì?”

“Có được hai công ty tư nhân, một ở Đài Loan, một tại Tân Pha Gia, gần đây đang chuẩn bị thiết lập một công ty nữa ở Hồng Kông.”

Tổng tài ư? Hắn đến cùng là đang tán dóc hay là nói thật? Nếu đó đều là sự thật thì chẳng phải nàng bây giờ sẽ hét toáng lên ư?

Nhanh đáp ứng hắn, lập tức nói với hắn được, yes I do.

“Nếu lời anh nói là thật, với điều kiện của anh, chính là bạn gái hoặc vị hôn phu gia cảnh tương xứng mới phải, vì sao cứ nhất định đối với người mới gặp như tôi sinh hứng thú, thậm chí còn có thể nói cưới tôi là sao? Anh…anh có âm mưu gì?”

Ngu ngốc Thi Ánh Điệp, ngươi điên rồi sao? Thật không biết nắm lấy cơ hội ngàn năm này, còn hoài nghi người ta có âm mưu! Ngươi nói mấy lời thừa thãi đó làm gì, chỉ cần nói yes, I do là được rồi.

“Bởi vì tôi đối với cô vừa nhìn thấy đã chung tình. Cho nên âm mưu, mong có được toàn bộ con người cô có được tính là một loại âm mưu không?” Hắn thân thủ đột nhiên rất quỷ quái,giọng nói trầm thấp tựa hồ như trong nháy mắt đã hạ xuống âm độ.

Thi Ánh Điệp tự chủ không được run rẩy một chút, cảm giác giống như bị điện giật vậy.

Cái nam nhân này từ nãy tới giờ, trong lời nói có bao nhiêu phần là sự thật, nàng có nên tin tưởng hắn, nắm lấy cơ hội trời cho này, hay là rời khỏi kẻ điên có bộ dạng tuấn tú này? Nàng thực sự muốn phát điên a~~

Đoạn hồi tưởng lại cái ngày của một tháng trước đây, ba người kia đã từng khoe với nàng lão công bọn họ có biết bao anh tuấn, biết bao thông minh, trẻ tuổi, nghĩ tới đó lý trí của nàng thực nổ banh.

“Là anh nói sẽ cưới tôi. Nếu anh có thể chứng minh được những lời vừa mới nói là sự thực không phải là tán hươu tán vượn lừa gạt tôi, tôi liền gả cho anh.” Nàng mạnh miệng nói.

“Không vấn đề gì.” Ân Nghệ thâm tình nhìn nàng chấp thuận.