*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Bắc Chỉ.

Hoắc Trường Diệu vẫn gọi Khương Nhuế là tiểu Thất, chỉ có vài trường hợp ngẫu nhiên ở bên ngoài, mới gọi là thái thái. Nhưng khi hắn ở trước mặt người ngoài gọi thái thái, đều có chừng mực, nhưng chưa bao giờ giống như hôm nay, trước mắt bao người, nhão nhão dính dính bám lấy người, thái thái dài thái thái ngắn, còn pha chút gì đó nũng nịu.

Không trách người hầu và cảnh vệ cả đám kinh sợ rớt cằm, đến Khương Nhuế cũng có chút bất ngờ.

Cô cảm thấy theo tính cách của Hoắc Trường Diệu, khả năng buông thả bản thân đến mức say rượu là không lớn, hơn nữa lại nghĩ tới quyển nhật ký hắn giấu trên giá sách, bốn chữ bàn bạc kỹ hơn, trong lòng liền nghi ngờ hắn đang diễn.

Nhưng nếu diễn mà có thể diễn đến mức này, quả thật là hơi khó xử cho hắn, Khương Nhuế nhìn tơ máu trong mắt hắn nghĩ, mặc kệ là thật hay là giả, phối hợp một lần cũng không sao, coi như là chọc hắn vui vẻ đi.

Cô sai người đỡ Hoắc Trường Diệu về phòng, nhưng hắn căn bản không cho người khác chạm vào, tới một người đẩy một người, một tay khác gắt gao ôm cô, chính mình đứng cũng không vững, còn muốn để cô dựa vào người hắn, trong miệng gọi thái thái tiểu Thất không ngừng.

Khương Nhuế đành vỗ vỗ mu bàn tay hắn nhẹ giọng trấn an, "Em ở đây, sao hôm nay đại ca uống nhiều rượu như vậy?"

"Vui, hôm nay vui vẻ." Hắn hàm hồ lẩm bẩm, còn may còn có thể nghe hiểu tiếng người.

Khương Nhuế lại hỏi: "Còn có thể đi không? Em đỡ đại ca đi, anh dựa vào người em, tay khác thì cầm lấy lan can, chúng ta lên lầu đã."

Hoắc Trường Diệu lung lay cúi đầu, nói: "Tiểu Thất không cần đi, đại ca ôm em."

Nói xong thực sự muốn duỗi tay đến ôm cô, Khương Nhuế đương nhiên không chịu để hắn ôm, nhưng người say rượu lại vô cùng cố chấp, giảng đạo lý không thông, chỉ có thể dỗ dành, "Nhiều người còn đang nhìn đấy, đại ca muốn ôm em, thì để lên lầu trước đã nha."

"Ai đang nhìn, ai đang nhìn hả? Đều không được nhìn... Là thái thái của ta, là tiểu Thất của ta!" Hắn ngang ngược nói.

"Dạ dạ dạ..." Khương Nhuế phụ họa, nhìn hắn cuối cùng cũng đi lên lầu, lại quay đầu phân phó phòng bếp làm canh giải rượu.

Lý mụ sợ cô một người ứng phó không được, theo sau chiếu cố, nhưng Hoắc Trường Diệu không khác gì bá vương, ngoại trừ Khương Nhuế, ai tới đều đuổi.

"Vẫn là để ta đi, phiền Lý mụ xuống lầu nhìn canh giải rượu đã nấu xong chưa, nhìn bộ dạng đại ca thế này, chắc không thể tỉnh ngay được, bà nói với phòng bếp một tiếng, bữa tối để sau đi." Khương Nhuế nhận khăn lông ướt trên tay Lý mụ, lau mặt cho Hoắc Trường Diệu.

"Dạ được." Lý mụ đồng ý, nhìn đại soái dưới tay của thái thái liền an an phận phận, nhịn không được cảm khái, quả thật là nước chát chấm đậu hủ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

"Bữa tối để ăn sau, nhưng thái thái cũng chưa ăn gì mà, nếu không để nhà bếp làm thêm điểm tâm ngọt mang lên được không ạ?"

"Cũng được, cảm ơn Lý mụ." Khương Nhuế gật gật đầu.

Lý mụ đi xuống phòng bếp, trong phòng chỉ còn hai người, Hoắc Trường Diệu nằm liệt ở trên sô pha, ngoan ngoãn ngửa đầu để cô lau mặt.

Chờ Khương Nhuế xoay người đổi nước vắt khăn, hắn liền vươn tay muốn ôm cô, cô vừa xoay lại, liền an phận, tựa như sợ cô xoay lưng là đi.

Mùa hè, hắn mặc quân trang, khuy áo còn cài đến tận cổ, Khương Nhuế nhìn thôi cũng cảm thấy nóng, lau xong mặt cho hắn thì cởi bỏ khuy áo, muốn cởi vài nút, để mát mẻ hơn chút.

Hoắc Trường Diệu bỗng nhiên không phối hợp, nắm chặt nút áo của mình không bỏ, "Không được."

Thấy hắn như vậy, Khương Nhuế hoảng hốt cảm thấy mình là du côn lưu manh, đang đùa giỡn phụ nữ nhà lành đấy, dở khóc dở cười nói: "Đại ca không nóng sao? Cẩn thận nóng quá bị bệnh sởi, ngoan để em cởi ra."

"Không được, không được." Hoắc Trường Diệu chỉ lắc đầu.

Khương Nhuế lại dỗ nửa ngày, mới làm hắn nói ra nguyên nhân.

"Cởi quần áo, để anh tự cởi trước, lại... Tiểu Thất..."

Khương Nhuế không còn lời gì để nói, đã đến nước này, hắn còn nghĩ để hắn cởi trước, hơn nữa lại còn muốn cở quần áo của cô, đừng tưởng rằng mấy chữ kia mơ hồ không rõ, thì cô nghe không hiểu.

Cô búng tay ở trên mặt hắn, bọt nước trên tay như đạn bắn hết lên mặt hắn.

"Trời mưa?" Hoắc Trường Diệu lau mặt, ngửa đầu nhìn trần nhà.

Khương Nhuế thấy mà buồn cười, nhét khăn lông nhét vào trong tay hắn, "Nếu không cần em giúp, vậy đại ca tự làm đi."

Vừa lúc Lý mụ mang canh giải rượu với điểm tâm ngọt đi lên, liếc nhìn một cái, là món cô thích ăn, liền dùng thìa múc hai miếng, mới bưng canh giải rượu lên, chuẩn bị đút cho hắn.

Kết quả khi quay người lại, người đang say khướt trên sofa, công phu chỉ trong nháy mắt, đã tự cởi áo trên của mình, lộ ra một thân tinh thịt (da thịt tinh tế) màu đồng, bởi vì ra mồ hôi, một tầng thủy quang bám vào trên da, quả thực có thể được xưng với du quang thủy hoạt.

(sẹc xi ~)

Khương Nhuế kinh ngạc rất nhiều, trong mắt xuất hiện vài phần tán thưởng, từ trước đến nay cô đã biết dáng người Hoắc Trường Diệu rất đẹp, nhưng hắn bảo thủ, tự quản thúc mình đến mức gần như tối cổ lạc hậu, trước mặt người khác, đừng nói lộ ra thân trên, ngay cả khuy áo cũng chưa từng cởi ra một cái. Cô ở cùng hắn sớm chiều tương đối lâu như vậy, cũng là lần đầu tiên thấy đấy.

Lúc này Hoắc Trường Diệu cau mày lau mình, hắn uống rượu say, tuy rằng không nói lý với người khác, nhưng đối mặt với Khương Nhuế lại ngoan ngoãn nghe lời, để tự mình lau thì tự mình lau.

Sợ hắn chợt nóng chợt lạnh, Khương Nhuế tạm thời đặt canh giải rượu xuống, đến tủ quần áo cầm quần áo sạch sẽ.

Hoắc Trường Diệu lại không nhận, một mặt phe phẩy đầu, một mặt duỗi tay kéo cô, "Muốn cởi tiểu Thất..."

Khương Nhuế không những không kinh hoảng, còn cảm thấy rất thú vị, thuận thế ngồi vào trên đùi hắn, "Cởi quần áo em làm gì?"

"Động phòng hoa chúc... Cùng, cùng chung chăn gối." Hoắc Trường Diệu nghiêm trang mà nói, ở trên quần áo của cô sờ soạng cúc áo.

Hắn cởi quần áo của mình thì rất nhanh, nhưng lại không cởi qua quần áo của nữ sĩ, còn say đến lợi hại, thật vất vả mới tìm được cúc áo, phấn đấu hồi lâu, đến cúc đầu tiên cũng không cởi được, mày không khỏi càng nhăn càng chặt.

Khương Nhuế hơi hơi ngẩng cổ mặc động tác của hắn, một mặt nhẹ giọng cười nói: "Hôm nay đại ca tham dự hôn lễ của người ta, nhìn thấy người ta động phòng hoa chúc, cho nên tâm động?"

Hoắc Trường Diệu dừng động tác lại, ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi tan rã nhìn cô, nghiêm túc nói: "Hôm nay là, anh với tiểu Thất... Ngày đại hỉ."

Khương Nhuế muốn cười hắn say đến hồ đồ, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, rốt cuộc nhớ lại, nếu dựa theo nông lịch mà tính, hôm nay vừa lúc với một năm trước, là ngày cô xung hỉ với Hoắc Trường Diệu.

Cô nhìn hắn cố chấp tích cực, cũng gật gật đầu, "Đúng vậy, là ngày đại hỉ của chúng ta."

Hoắc Trường Diệu lúc này mới vừa lòng, lại cúi đầu đi cởi cúc áo, rốt cuộc cởi được hai cái, lộ ra bả vai mượt mà, hắn chọc chọc dây lưng trên vai cô, nghi hoặc nói: "Đây là cái gì?"

Khương Nhuế cười một cái, nói: "Đây là quần áo nữ sĩ."

Hiện giờ là thời kỳ phương Đông truyền thống và phương Tây giao lưu văn hóa, mấy năm nay, tuy rằng rất nhiều phụ nữ đều mặc quần áo kiểu mới, nhưng quan niệm bảo thủ ăn sâu bén rễ, vẫn còn dùng vải bố trắng buộc ngực, sau đó chính phủ phát động tuyên truyền, phản đối buộc ngực, nhóm nữ sĩ mới bỏ đai bó ngực.

Trên người Khương Nhuế mặc chính là áo ngực hàng hải ngoại, đó là áo ngực nữ sĩ đời sau, ở thời đại này, chỉ có điện ảnh minh tinh tân triều (hiện đại / thời đại mới) mới dám mặc, lúc trước cô mặc đi học, bị một đợt chú ý, thế nhưng dần dần, những nữ sinh khác cũng đi theo phong trào của cô bắt đầu mặc.

Hoắc Trường Diệu tất nhiên chưa từng thấy loại quần áo vi diệu này, hắn say đến hoa mắt tay loạn, có thể cởi được hai cái nút áo đã không dễ dàng, thấy bên trong còn một cái nữa, liền có chút nhụt chí, đơn giản ôm Khương Nhuế, hàm hồ nói: "Cứ vậy ngủ đi."

Khương Nhuế thấy hắn say thật, người thực sự say rượu, mặc dù muốn làm chút gì đó, cũng là hữu tâm vô lực, bởi vậy từ lúc hắn cởi khuya áo, đến khi thấy hắn muốn ngủ, liền cầm canh giải rượu canh đặt vào trong tay hắn, còn mình thì cầm đĩa điểm tâm ngọt, "Ăn cùng em một chút trước xong rồi ngủ tiếp."

Hoắc Trường Diệu thành thành thật thật uống xong một bát canh, mắt trông mong nhìn cô, thấy cô cũng ăn xong rồi, liền ôm lấy người, lung lay đi vài bước, ngã lên trên giường, thỏa mãn mà lẩm bẩm cùng chung chăn gối, rất mau đã thiếp đi, đến chăn cũng là Khương Nhuế đắp cho.

Khương Nhuế bị ôm, chỉ có thể gối lên ngực hắn, nhìn hắn ngủ ngon lành, lắc đầu bật cười, quả thật là cùng chung chăn gối.

Quần áo cô cũng chưa cởi, cùng nằm một lát, dần dần cũng mông lung buồn ngủ, không biết qua bao lâu, lại bị người cọ tỉnh.

Mở mắt ra, sắc trời bên ngoài đã nhuộm đen, ánh sáng ít ỏi trong phòng, chỉ mơ hồ thấy hai mắt Hoắc Trường Diệu nhắm gắt gao, mày nhăn, từng chút từng chút cọ ở trên người cô.

Xem ra hắn đã giải rượu, nhưng người lại không tỉnh, có lẽ đụng cái gì đó ở trong mơ, thân thể có phản ứng, nhưng lại không tìm thấy phương pháp hóa giải, giữa mày càng ngày càng bực bội, gắt gao nhíu lại, nhìn có vài phần đáng thương.

"Đúng là ngủ cũng không thành thật." Khương Nhuế nhéo mũi hắn một cái, cuối cùng không để hắn tiếp tục dày vò, một cái tay khác duỗi ra thâm nhập vào đầu hắn.

Có lẽ Hoắc Trường Diệu nghẹn đến tàn nhẫn, không bao lâu liền kết thúc, tay Khương Nhuế không thoải mái sạch sẽ lắm, đang chuẩn bị đẩy ra hắn, xuống giường rửa sạch một phen, người vốn nên ngủ say bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt sáng quắc.

Khương Nhuế không tránh, chỉ hơi hơi nhướng mày, "Có phải đại ca đã sớm tỉnh rồi không?"

Hoắc Trường Diệu không trả lời, trước đó có tỉnh hay không không biết, nhưng bây giờ quả thật đã tỉnh, một khi thanh tỉnh, đã không có cồn xúi giục, liền nghĩ lại những việc đã xảy ra, lý trí nói cho hắn, giờ chắc nên xin lỗi tiểu Thất, sau đó lập tức buông cô ra.

Nhưng hắn thật sự luyến tiếc, chỉ muốn dựa vào bóng tối tiếp tục giả ngây giả dại, tiếp tục tuỳ tiện làm càn, nhưng như vậy thì rất không tôn trọng tiểu Thất rồi.

Ánh mắt hắn lập loè, vẫn lựa chọn cùng cô đối diện, thanh âm hơi khàn, ngữ điệu nghiêm túc trịnh trọng: "Tiểu Thất, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta sao?"

"Khi đại ca say rượu có nói, động phòng hoa chúc, cùng chung chăn gối, giờ chúng ta đã cùng chung chăn gối, anh nói xem có tính là động phòng hoa chúc không?" Khương Nhuế hỏi lại hắn.

Hoắc Trường Diệu ho nhẹ một tiếng, trên mặt không được tự nhiên, ngữ khí lại thành khẩn: "Đại ca say hồ đồ, từ ngữ hồ loạn cử chỉ phóng túng, nếu tiểu Thất không vui, thì phạt đại ca đi."

Khương Nhuế nói: "Không vui thì không có, chỉ thấy có chút lạ, nếu đại ca biết mình không uống được nhiều rượu, vì sao lại uống say đến vậy? Không biết là có tâm hay là vô tình?"

Hoắc Trường Diệu lại ho khan vài tiếng, dưới đôi mắt hắc bạch phân minh chăm chú của cô, cuối cùng vẫn là thừa nhận: "Bắt đầu là vô tình, sau đó lại thành có tâm, đại ca... Muốn thêm thân cận với tiểu Thất hơn chút, nhưng không đủ dũng khí, mới mượn rượu thêm can đảm."

Khương Nhuế gật gật đầu, ở trong ngực hắn thay đổi tư thế, thân thể trong lúc vô tình đụng chạm, rõ ràng phát hiện thân thể hắn càng thêm căng chặt.

Vừa rồi cô tương trợ, đối với Hoắc Trường Diệu mà nói, chỉ là biện pháp không triệt để, ngắn ngủi thỏa mãn qua đi, là thực tủy biết vị, là lòng tham không đáy.

Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, hắn sớm đã vận sức chờ phát động lần nữa, chỉ vì bận tâm ý nguyện của cô, cưỡng chế nhẫn nhịn đến bây giờ.

Khương Nhuế cảm thấy, nếu bây giờ cô nói không, chắc chắn hắn sẽ lập tức xuống giường, đến buồng vệ sinh tắm nước lạnh, nhưng cô thấy không cần thiết cũng không muốn làm vậy.

"Đại ca mượn rượu thêm can đảm muốn làm gì, để chuẩn bị nói chuyện với em suốt một đêm sao?"

Hoắc Trường Diệu đương nhiên không nghĩ như vậy. Hắn là người chính phái cũ kỹ, cũng là người đàn ông bình thường, người trong lòng còn đang ở trong ngực hắn, ở trên giường hắn, lại hỏi một câu như thế, dù hắn là thằng đầu gỗ, cũng nên hiểu rõ ý tứ.

Hắn bỗng nhiên ngồi dậy, cũng ôm Khương Nhuế dậy, hôn hôn miệng cô, mới chậm rãi buông, khó nén kích động lại cường tự khắc chế nói: "Đừng sợ, đại ca sẽ không xằng bậy."

Khương Nhuế nghe xong mà buồn cười, thời điểm này rồi mà còn nói không xằng bậy, rốt cuộc là nói cho cô nghe, hay là nói cho chính hắn nghe?

Một đêm này đối với Hoắc Trường Diệu mà nói, là thỏa mãn, là hưng phấn, là khó có thể quên được, chỉ có một chút làm hắn hối hận chính là, vốn dĩ nói sẽ không xằng bậy, đến cuối cùng lại không thể cầm giữ được.

Hắn hứa hẹn gì với tiểu Thất từ trước đến nay đều nói được thì làm được, lần đầu tiên thất tín, thì khó có thể quên, chẳng những nghiêm túc xin lỗi Khương Nhuế, còn tự mình phê bình rất nhiều lần.

Chờ sau một thời gian dài, cứ nói sẽ không xằng bậy, kết quả chuyện xằng bậy chậm dãi nhiều lên, Khương Nhuế nghe hắn xin lỗi lỗ tai đều sắp mọc kén, cũng đã nói thân thể mình không yếu như hắn tưởng tượng, cái hắn gọi là xằng bậy, cô hoàn toàn có thể tiếp thu.

Dù vậy, mỗi lần thân cận, hắn đều hứa hẹn một câu sẽ không xằng bậy.

Tuy rằng mỗi lần đều không làm được.

Một đời này Khương Nhuế không sinh con, vài năm sau hai người thu dưỡng đứa bé, chờ bồi dưỡng bé thành tài, Hoắc Trường Diệu liền về hưu cùng cô sinh hoạt.

Hoắc Trường Lâm và Hứa Hán Sinh từng người đều đã lập gia đình, tuy rằng dìu già dắt trẻ, lại vẫn thích đến biệt thự Hoắc gia cọ cơm.

Có một người làm bạn, có vài tên thân hữu (best friend), có một vài đứa trẻ, người một đời, cũng chỉ là nhoáng lên trong nháy mắt.

Khi Hoắc Trường Diệu qua đời, Khương Nhuế cũng không có bao nhiêu phiền muộn.

Tuy hắn rời đi, nhưng cũng có nhiều chỗ tốt. Mà cô cũng có con đường riêng của mình để tiếp tục đi, giống như hai đường thẳng, sau khi cắt nhau để lại ký ức vui vẻ, khi nhớ lại sẽ cười trong vô thức, cũng không uổng công tương giao một hồi.

Có thể hồi ức, không cần tiếc hận.

Khương Nhuế đem linh hồn của hắn mang về Thiên cung, lần đầu tiên đi vào điện Khung Cực, đây là tòa tiên đảo địa thế tối cao Thần Điện, chủ nhân tiên đảo này là thần thượng cổ Cửu Uyên Thần Tôn.

Thần Tôn đã ngủ say mấy vạn năm, nhưng nhờ có dư uy mông âm* của hắn, tiên đảo vẫn vận động. Vì Thù Nguyên tiên quân là cấp dưới của Thần Tôn, cho nên tạm thời quản lý mọi việc trên đảo.

*Dư uy mông âm: Lưu lại/ còn lại uy thế, khí tức,... bla bla.

Thấy Khương Nhuế, Thù Nguyên tiên quân hơi kinh hơi hỉ, "Chúc mừng tiên tử trở về vị trí cũ."

Khương Nhuế hành lễ, nhẹ nhàng thả ra ánh huỳnh quang, giao cho Thù Nguyên tiên quân.

Thù Nguyên tiên quân cẩn thận tiếp nhận, bảo hộ ở trong pháp trận, lại nhìn về phía Khương Nhuế: "Tiên tử cần vào nhìn chút không?"

"Không cần." Khương Nhuế lắc đầu, "Ta chỉ tới đưa hắn một đoạn đường, việc còn lại, xin nhờ tiên quân, cáo từ."

Nói xong, cô chỉ liếc nhìn dải huỳnh quang kia một cái, liền xoay người rời đi, tiến vào thế giới tiếp theo.

Lời editor: Thế giới sau ta cực kỳ thích luôn, thích nhất trong năm thế giới trước (ở thời điểm hiện tại). Chú nhà chúng ta bước vào giai đoạn mới, cực cực cực ngây thơ, đáng yêu deso luôn ~ Aw~~~

Các nàng đoán xem, với cái tính từ "đáng yêu", "ngây thơ" thì chú nhà chúng là làm gì?

Bonus:

Coi "Diệt quỷ cứu nhân" mà cứ bị thích em này. Phó boss phản diện:v



13/08/2019 – Hoàn thành.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~