Trong nhà thật im lặng.

Phàn Sở Ngữ đem chìa khóa, túi xách, túi lễ vật cùng nhau quăng đến trên sô pha, sau đó không tự chủ đi đến phòng ba mẹ.

Cô mở đèn trong phòng lên, nhìn bên trong vẫn như năm năm trước, khi ba mẹ vẫn còn trên đời, mũi không khỏi cay cay.

Cô đi vào trong phòng, ngồi ở trên giường, cầm bức ảnh gia đình đặt ở đầu giường lên, trong hình là ba ba, mẹ, còn có cô.

Trong ảnh chụp ba ba tuy rằng đầu đã bạc, nhưng mẹ cùng ba ba kém ước chừng hai mươi tuổi, vẫn là vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc nhìn ba ba.

Tình yêu của bọn họ lúc còn sống làm người ta hâm mộ, sau khi mất cũng thế, bởi vì không thể cùng tháng, cùng năm sinh, ít nhất bọn họ có thể lựa chọn cùng tháng, cùng năm tử.

Cô cũng không trách bọn họ để lại cô một người, lựa chọn tự sát để chấm dứt sinh mệnh. Dù sao so với muốn cô trơ mắt nhìn ba ba bị ốm đau tra tấn, nhìn mẹ mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, từ từ gầy yếu, đêm không ngủ được, so với ba ba càng giống bệnh nhân hơn, không bằng làm cho bọn họ như  ý nguyện, tay trong tay cùng nhau đi.

Tuy là trong lòng nghĩ như vậy, nhưng nỗi đau đồng thời đánh mất cha mẹ làm cho cô đến nay vẫn cảm thấy rõ ràng, mỗi khi nhớ tới luôn khống chế không được nước mắt tràn ra

Đều đã qua năm năm, cô nghĩ đến thời gian đã giúp cô hòa tan hết thảy, không ngờ, vừa nhìn thấy một đôi vợ chồng giống ba mẹ, nam nhân đầu đã bạc, mà nữ nhân còn lại là tóc đen như mây,chồng già vợ trẻ nắm tay nhau đi qua trước mắt cô, cô liền cảm thấy vô cùng đau xót cùng tưởng niệm.

Cô thật sự rất nhớ bọn họ, rất nhớ, rất nhớ.

“Ba mẹ, hai người ở trên trời có tốt không? Con hiện tại tốt lắm.” Ngoại trừ đôi khi cảm thấy tịch mịch, đôi khi đặc biệt tưởng nhớ hai người, còn lại đều tốt lắm.“Cho nên cha mẹ không cần lo lắng cho con.”

Phàn Sở Ngữ nói chuyện với ba mẹ trong ảnh chụp, bình thường chỉ cần tưởng niệm bọn họ, cô sẽ làm như vậy.

“Hôm nay là sinh nhật của con, ba mẹ nhất định nhớ rõ đúng không? Các đồng nghiệp giúp con làm một cái tiệc sinh nhật, mỗi người đều tặng quà cho con nha, ngay cả lão bản cũng có quà. Chính là anh ta tặng một lọ nước hoa cho con, làm cho con cảm giác là lạ, không biết là ý tứ gì? Con cũng không phải bằng hữu của anh ta, tặng nước hoa cho con thật sự là kì quái nha.

“Đồng nghiệp còn nói giỡn, lão bản nhất định là chê con, vị trợ lý thư ký này không có hương vị của con gái nên mới có thể đưa nước hoa cho con, nhưng con có hay không có hương vị con gái thì  liên quan gì đến anh ta đâu?” Cô, vẻ mặt không hiểu, nói với ảnh chụp cha mẹ.

“Ba mẹ, hai người ở trên trời nhất định cái gì cũng đều biết, cũng thấy qua bộ dạng rất tuấn tú – lão bản của con – đúng không? Người kia tuy rằng bộ dạng rất tuấn tú, công tác năng lực trác tuyệt siêu quần lại túc trí đa mưu, giá trị con người lại không nói chơi, có một đống nữ nhân điên cuồng mà mê luyến anh ta, nhưng con chính là không thích anh ta.” Cô lắc đầu nói.

“Hỏi con vì sao ư? Hai người ở trên trời không phải đều thấy sao? Như thế nào còn hỏi con đâu?”

“Có lẽ anh có được ngoại hình anh tuấn, bạch mã vương tử, còn có được sự thông minh, bình tĩnh, công tử phong độ, nhưng là đối với mỗi một nữ nhân có ý với anh ta, anh ta đều đối xử bình đẳng không cự tuyệt ai, không phải là rất tốt bụng đi? Tuy rằng mọi người đều nói anh chính là đa tình cũng không lạm tình, nhưng con không thích loại nam nhân này.”

Phàn Sở Ngữ lại lắc đầu lần nữa, trong đầu hiện lên là hình ảnh cha mẹ khi còn sống, hai người tình cảm sâu sắc, bộ dáng nhu tình mật ý.

Nếu muốn tìm một nam nhân để kết hôn, cô nhất định phải tìm được một người giống ba ba đối đãi với mẹ như vậy toàn tâm toàn ý, mà cô cũng sẽ giống mẹ đối đãi ba ba như vậy, vì anh trả giá hết thảy, bao gồm sinh mệnh không hối tiếc.

Chẳng qua, cô đã sống hai mươi lăm năm, người kia lại thủy chung không thấy bóng dáng, nếu không may bất hạnh, cô khả năng sẽ chờ đợi cả đời cũng không tìm được.

Nhưng là ngay cả như vậy, cô vẫn không bỏ cuộc.

Từ nhỏ đến lớn, cô nhìn ba mẹ tương thân tương ái, đối tình yêu, hôn nhân cùng gia đình sớm đã có ấn tượng, muốn cô vì kết hôn mà kết hôn, hoặc là tịch mịch mà kết hôn, cô tình nguyện cả đời không kết hôn.

Cho dù có đôi khi, cô cũng muốn có người bầu bạn cho bớt cô đơn.

Khát vọng có người có thể cùng cô đối mặt, nắm tay đi hết cả đời; Khát vọng có thể gặp một nam nhân giống ba ba yêu quý, trân trọng mẹ như vậy; Khát vọng bên người có người chọc cô cười, cùng cô cãi nhau ầm ỹ rồi dùng nụ hôn để xin lỗi; Khát vọng cho dù trải qua 40, 50 năm, cũng có thể yêu đối phương như lúc ban đầu gặp gỡ, tựa như ba mẹ, sẽ không bởi vì thời gian mà thay đổi.

Cô là cỡ nào, cỡ nào khát vọng nha……

“Mọi người buổi sáng tốt lành.”

“Lão bản chào buổi sáng. Anh hôm nay vẫn đẹp trai như vậy.”

“Đó là đương nhiên, mỗi ngày đều có thể thưởng thức lão bản đẹp trai như vậy đó phúc lợi lớn nhất của công ty chúng ta, ta cũng không dám tùy tiện tước đoạt quyền lợi của mọi người nha.”

“Ha ha……” Văn phòng nhất thời vang lên một tiếng cười không cao không thấp.

“Lão bản, anh không cần luôn nói giỡn khiến chúng tôi cười, hại tôi nếp nhăn trên mặt khi cười càng lúc càng rõ ràng.”

“Nếp nhăn trên mặt khi cười có cái gì phải sợ? Chỉ cần không phải nếp nhăn thì tốt rồi. Em nói đúng không, Phàn thư ký?”

Trừng mắt nhìn anh, Phàn Sở Ngữ không biết lão bản như thế nào đột nhiên đem đề tài quăng lại đây cho cô, nhưng cô vẫn là gật gật đầu, thành thật trả lời:“Vâng.”

“Ai ~” Lão bản bỗng nhiên lớn tiếng thở dài, sau đó tiêu sái đi thẳng đến bàn công tác của cô.

Mọi người trong văn phòng ngừng cười, tầm mắt theo chuyển động của anh di chuyển về phía cô, bộ dáng chờ xem diễn.

Phàn Sở Ngữ không tự chủ được mím môi cánh hoa, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.

Cô thật sự không hiểu, trong công ty quan hệ xã hội Kình Nghĩa, rõ ràng có nhiều mỹ nữ như mây, bộ dạng so với cô xinh đẹp, so với cô có tài ăn nói, nữ nhân biết giao tiếp chỗ nào cũng có, vì sao lão bản không đi tìm các nàng “Đấu võ mồm”, luôn thích tìm đến cô?

Chẳng lẽ anh cảm thấy cô luôn nghiêm trang, phản ứng không giống người thường cho nên  rất thú vị?

Vấn đề là, cô cũng không cảm thấy thú vị nha.

“Xin hỏi lão bản có việc muốn chỉ thị sao?” Anh không nói câu nào làm cho cô đành phải chủ động mở miệng hỏi.

“Em không biết là tôi rất đẹp trai sao, Phàn thư ký?” anh hỏi cô.

Lại tới nữa. Vấn đề này anh đã hỏi cô suốt 3 năm nay từ khi cô vào công ty đến giờ, đại khái khoảng 1000 lần, trung bình một ngày hỏi một lần.

“Rất tuấn tú.” Cô bình tĩnh gật đầu trả lời, 3 năm như 1 ngày phản ứng như nhau.

“Nếu rất tuấn tú, vì sao em cùng tôi mặt đối mặt  nhìn nhau cũng không đỏ mặt nha?”

Vấn đề này cũng sớm hỏi qua 800 lần.

“Bởi vì anh là lão bản, mà tôi hiện tại đang trong giờ làm việc.” Cô bình tĩnh trả lời, rồi sau đó một chút, không chuyển ánh mắt nhìn anh, thong thả hỏi ngược lại:“Vẫn là lão bản, anh hy vọng nhân viên nữ trong công ty khi đi làm  không chuyên tâm công tác, cả ngày đầu đều là nghĩ đối với anh mơ tưởng?”

“Phốc –”

Một nhân viên vừa mới vào công ty còn chưa đầy một tháng bật cười ra tiếng, những người khác đã quen cô tính tình thẳng thẳn, một đám vỗ bàn tán dương, cười nói không được.

“Ha…… Lão bản, ngươi thua……”

“Mơ tưởng…… Oa ha ha……”

Hạ Tử Kình nhíu mày, hoàn toàn không để ý chính mình bị nhân viên giễu cợt.

Trên thật tế, công ty có thể hoà thuận vui vẻ, mọi người như là người một nhà ở chung đó là mong đợi của anh, cũng là điều anh dốc toàn lực thực hiện, mục đích là vì không muốn phát sinh sự cố giống như nhiều năm trước, hiện tại vẫn làm cho anh ăn năn.

Năm đó khi học trưởng đem công ty quan hệ xã hội này giao cho cho anh, anh còn trẻ tuổi, vì quyết tâm muốn trở thành một lão bản uy nghiêm, anh không chỉ có nghiêm khắc kiềm chế bản thân, cũng nghiêm khắc đối với người ngoài, làm cho trong công ty mặc kệ là người cũ hoặc người mới cũng không ai dám phản đối anh hay vì anh trẻ tuổi mà coi thường.

Anh khi căn bản là không biết việc này là không tốt, cho đến khi trong công ty có một gã nhân viên phạm sai lầm trong lúc làm việc, ngay cả dũng khí đối mặt với anh đều không có, liền sợ tội tự sát, anh lúc đó mới biết chính mình phạm vào sai lầm lớn rồi.

Sự kiện kia làm cho anh ủ dột gần một năm, trong thời gian đó anh hầu như cũng không đến công ty, cũng không quản sự, cho nên công ty thiếu chút nữa đóng cửa.

Sau đó anh bị vốn là thư kí của học trưởng mà bây giờ là thư kí của anh – Lí tỉ – tìm trở về, mắng anh vài tiếng đồng hồ, thế này mới có thể khiến anh trong mơ hồ tỉnh táo lại, không thể tiếp tục như vậy không gượng dậy nổi. Sau đó, anh bắt tay đem công ty lung lay sắp đổ, có thể nói là đã người đi nhà trống đổi tên là “Kình Nghĩa”, làm lại từ đầu.

Phàn Sở Ngữ là sau khi công ty thay tên được hai năm tiến vào làm việc.

Ngay từ đầu anh cũng không có đối với cô nhiều hơn chú ý, dù sao trong công ty của anh tối không thiếu chính là mỹ nữ  quan hệ xã hội, bên ngoài thanh lệ, miệng lưỡi lanh lợi lại khiến người yêu thích. Hơn nữa nghiêm khắc mà nói, cô ở trong công ty kỳ thật hoàn toàn không nổi bật.

Anh chú ý tới cô hoàn toàn là vì cô tuổi còn trẻ, cá tính lại lão luyện thành thục đến làm người ta cười sặc sụa.

“Là, lão bản.”

“Tốt, lão bản.”

“Không, tôi không uống cà phê, bởi vì cafein đối thân thể không tốt.”

“Không, tôi không uống trà, bởi vì trà cùng cà phê giống nhau có cafein.”

Cô luôn nghiêm túc trả lời vấn đề, bộ dáng thật sự là rất đáng xem, làm cho anh nhịn không được trêu cô vài lần, sau đó liền càng trêu càng nghiện.

Làm cho người ta không ngờ được là, không khí trong công ty nhưng lại bởi vậy mà càng lúc càng thả lỏng, mọi người bất tri bất giác liền biến thành người một nhà thân mật, kết quả này thật khiến anh bất ngờ.

Nhưng khiến cho anh giật mình hơn nữa chính là tâm của anh nhưng lại bất tri bất giác bị cô chiếm lĩnh, thật là dọa đến anh.

Một người nhỏ hơn anh bảy tuổi, khi anh học đại học cô vẫn còn đang là học sinh tiểu học nha…… Nghĩ đến thật sự là quái dị.

Nữ nhân quanh anh, bộ dạng so với cô xinh đẹp, điều kiện so với cô ưu, cá tính so với cô tốt, nữ nhân tùy tiện tìm đến cũng có một đống, anh cố tình ai không yêu, lại chỉ chú ý một mình cô, thật là……

Nên nói cái gì đây?

Đại khái là đời trước thiếu của cô a.

Nhưng mà không sao, trải qua mấy năm nay anh cố ý, vô tình dạy dỗ, cá tính của cô ít nhiều trở nên hoạt bát, ngay cả “mở tưởng” này hai hữ cô đều có thể mặt không đỏ, khí không suyễn nói ra, có thể thấy được vài năm nay, cô nhưng tiến bộ cũng không ít, làm cho anh không đến mức có cảm thụ kì lạ là đang nhúng chàm “cây non” đi.

Có lẽ, anh là nên tìm một cơ hội làm cho cô sáng tỏ tâm ý của mình.

Anh một bên đoán, một bên đem mặt để sát vào cô, đột nhiên muốn thử nhìn xem.

“Lão bản, anh uống say sao?” Thấy hành động của anh, cô lập tức đem thân thể dựa ra sau, mặt không đổi sắc mở miệng hỏi anh.

“Ha ha……” Trong văn phòng nhất thời cười vang, lời đáp lại của cô luôn có thể chọc cười anh cùng mọi người.

“Tôi chỉ là muốn kiểm tra xem em có dùng nước hoa tôi đưa ngày hôm qua không.” Anh nhếch miệng cười nói.

“Không có.” Cô trực tiếp trả lời.

“Vì sao không  dùng?” Anh hỏi.

“Tôi không quen dùng nước hoa.” Cô thành thật nói.

“Thói quen có thể dưỡng thành.”

“Thói quen tốt đương nhiên.” Cô đáp lại.

“Ý muốn nói, dùng nước hoa là thói quen xấu?” Anh nhướng cao mày, đem ánh mắt chuyển đến những người khác trong văn phòng.

“Tôi không nói như vậy.” Cô nhíu mày, nghiêm trang nói.

“Vậy đó là thói quen tốt sao? Ngày mai nhớ kĩ dùng nước hoa, tôi sẽ kiểm tra.” Anh mỉm cười, nói cho cô quyết định của anh

Phàn Sở Ngữ mặt nhanh chóng nhăn lại, còn không kịp mở miệng nói ra ý kiến của mình, văn phòng đầu bên kia cũng đã vang lên tiếng chế nhạo của đồng sự.

“Lão bản, anh muốn kiểm tra như thế nào?”

“Có thoát y không?”

“Sở Ngữ, nhớ rõ dùng nước hoa ở trước ngực, sau đó mới mặc quần áo nha.”

“Oa a, lão bản, quà sinh nhật của ta cũng muốn là nước hoa nha! Đưa cho ta nước hoa, còn lại không bàn nữa.”

“Nga ô ~”

Có người cố ý bắt chước tiếng sói tru, mọi người đều nở nụ cười, Phàn Sở Ngữ chống đỡ không nói gì, khinh phiết phiết môi, ngay cả lời muốn nói cũng lười nói, trực tiếp cúi đầu tiếp tục làm việc.

“Đúng rồi, Sở Ngữ.” Lão bản thanh âm lại lần nữa vang lên,“Lí thư ký nghỉ sinh đến khi nào? Khi nào thì trở về công tác?”

Việc này hoàn toàn tương phản với các công ty khác nha, lão bản không lấy chức hàm mà lấy tên để xưng hô với nhân viên, điều này chứng tỏ anh ta là đang nói chuyện với ngươi.

“Đúng ra là thứ Hai tuần sau, nhưng vừa mới nãy Lí thư ký gọi điện thoại đến nói khả năng không có biện pháp. Cô nói lát nữa lại gọi điện thoại cho anh.” Phàn Sở Ngữ lập tức ngẩng đầu lên, hồi đáp.

“Như thế này tôi muốn đi ra ngoài, em giúp tôi hủy toàn bộ hành trình của hôm nay, gọi điện thoại cho Lí thư ký, sau khi nối máy được thì chuyển cho tôi.” Lão bản phân phó.

“Tốt.” Cô nghiêm cẩn gật đầu hưởng ứng, lúc anh xoay người đi vào văn phòng cô đã cầm điện thoại quay số gọi cho Lí thư ký.

Trong xe âm nhạc mềm nhẹ truyền ra, cảm giác hẳn là thoải mái, nhưng ngày hôm nay lại có một cổ trầm uất không khí quanh quẩn bên trong.

“Sao lại im lặng như vậy? Cảm thấy áp lực rất lớn sao?” Hạ Tử Kình trầm tĩnh trong chốc lát, rốt cục mở miệng hỏi người đang ngồi ở bên cạnh, trầm mặc từ nãy đến giờ — Phàn thư ký.

Hai người bọn họ mới đi ra từ trong nhà Lí thư ký, đã muốn xác định Lí thư ký trong thời gian ngắn là không có khả năng trở lại cương vị công tác. Bởi vì bà bà dự định thay Lí thư ký trông nom đứa nhỏ thế nhưng bị ung thư dạ dày, nay không chỉ không thể giúp đỡ chăm sóc đứa nhỏ, ngược lại cần được người chăm sóc.

Thân là con dâu duy nhất của Lý gia, Lí thư ký vì chiếu cố bà bà, chỉ có thể lựa chọn từ chức. Nhưng Hạ Tử Kình lại làm cho cô giữ chức ngừng lương, nói chờ sau khi ổn định, cô lúc nào cũng có thể đến công ty đi làm.

Về phần vị trí của Lí thư ký, anh cùng Lí thư ký đều nhất trí cho rằng Phàn Sở Ngữ có thể đảm nhiệm, cũng đã quyết định cho cô tiếp nhận chức vụ. Chính là thình lình thăng chức, cô nhất định cảm thấy áp lực rất lớn?

“Sẽ không.”

Câu trả lời của cô làm anh sửng sốt một chút, nhịn không được quay đầu nhìn vẻ mặt trầm trọng, biểu tình nghiêm túc của cô.

“Biểu tình trên mặt em không nói như vậy.” Anh nói.

“Biểu tình trên mặt tôi?” Cô trừng mắt nhìn, vẻ mặt khó hiểu làm tan đi sự trầm trọng cùng nghiêm túc ở trên mặt.

“Sau khi lên xe em liền trầm mặc không nói, vẻ mặt buộc chặt, mày nhíu lại…… Chẳng lẽ không phải bởi vì tôi đột nhiên muốn em tiếp nhận chức vụ của Lí thư ký, cảm thấy rất áp lực sao?” Anh nói.

“Không phải.” Cô nhẹ nhàng lắc đầu, thành thật trả lời,“Qua một tháng tuy rằng tôi là tạm thay thế, nhưng công tác của Lí thư ký đại khái tôi đã quen thuộc, cho nên tôi có thể đảm nhiệm công tác, sẽ không cảm thấy có áp lực.”

“Một khi đã như vậy, vì sao tôi cảm thấy em tựa hồ không tốt lắm?” Anh tò mò hỏi.

“Bởi vì ung thư dạ dày làm cho tôi nghĩ đến một việc.” Phàn Sở Ngữ thoáng do dự một chút mới mở miệng nói.

“Chuyện gì?”

“Thật xin lỗi, đây là chuyện cá nhân của tôi, có thể giữ lại không trả lời sao, lão bản?” Cô lễ phép cự tuyệt.

Hạ Tử Kình hơi run một chút, biết câu trả lời của cô là bình thường, cũng là nhân chi thường tình, nhưng anh cảm thấy có chút không vui, không hài lòng, cảm thấy chính mình bị cự tuyệt.

“Phàn thư ký, em chán ghét tôi phải không?” Anh hỏi.

Nghe anh lại gọi cô “Phàn thư ký”, Phàn Sở Ngữ liền biết lão bản đại nhân là muốn tranh cãi cùng cô.

“Lão bản, vì sao anh ở trong công ty không tìm những người khác nói chuyện phiếm, luôn muốn tìm tôi nói chuyện, trêu đùa tôi?” Cô trầm mặc một chút hỏi lại anh, thật sự rất muốn biết anh suy nghĩ cái gì.

“Em cho rằng tại sao?” Hạ Tử Kình không đáp hỏi lại.

“Có phải hay không bởi vì anh cảm thấy phản ứng của tôi rất buồn cười?” Cô thoáng trầm tư, phỏng đoán.

Hạ Tử Kình ngăn không được mỉm cười.

“Em cũng biết phản ứng của mình thật buồn cười sao?” Anh khẽ cười chế nhạo cô.

“Tôi không biết.” Cô nghiêm túc lắc đầu trả lời.

“Vậy em vì sao lại nói như vậy?”

“Bởi vì mọi người đều cười.” Cô bất đắc dĩ nói.“Lão bản, anh có thể nói cho tôi biết phản ứng của tôi có gì buồn cười? Bởi vì tôi thật sự không hiểu mọi người đang cười cái gì.”

“Nếu tôi nói cho em biết, em có nguyện ý làm bạn gái tôi không?” Anh nửa thật nửa giả nói.

“Lão bản, tôi là thật sự hướng anh thỉnh giáo, cho nên anh không cần tại lúc này nói giỡn được không?” Cô mặt không đổi sắc nói, hoàn toàn không đem lời anh nói cho là thật. Cô thật sự không hiểu, lão bản như thế nào cảm thấy trò đùa này buồn cười đâu?

“Tôi cũng là chân thành nha.”

Cô trầm mặc chống đỡ, ý tứ chính là — nếu anh lại tiếp tục nói giỡn, như vậy tôi tốt nhất là không nói chyện.

“Tôi là chân thành.” Anh lại nói một lần  nữa.

Xem ra, lão bản tựa hồ không hiểu ý tứ cô trầm mặc không nói. Phàn Sở Ngữ ở trong lòng than nhẹ.

“Lão bản, nếu anh không nghĩ nói cho tôi biết đáp án, coi như tôi không có hỏi  rồi. Anh không cần như vậy cố ý nói sang chuyện khác trêu đùa tôi.” Cô nghiêm túc nói với anh.

Nếu có thể, Hạ Tử Kình thật sự rất muốn hộc máu cho cô xem. Anh đều nhấn mạnh anh là chân thành, lại nói hai lần, thế nhưng cô còn cho rằng anh là nói giỡn cùng cô, chẳng lẽ muốn anh nói lần thứ ba, thứ tư sao? Nếu kết quả phản ứng của cô như trước, như vậy anh phải làm sao?

Quên đi, xem ra đêm nay không phải ngày để anh thông báo.

“Muốn hay không đi ăn khuya rồi về nhà?” Anh đổi đề tài hỏi cô.

“Không được, ăn khuya đối thân thể mà nói là gánh nặng, trừ phi là thật đói, nếu có thể không ăn liền tận lực không cần ăn.” Cô lắc đầu nói.

Hạ Tử Kình nhất thời không nói gì.

“Có thể hỏi em một vấn đề không?” Anh tò mò nói,“Cá tính em nề nếp, nghiêm trang  rốt cuộc là trời sinh, vẫn là bồi dưỡng mà thành? Tôi thật sự rất ngạc nhiên.”

“Cả hai.” Cô trả lời.

“Thật đúng là lời ít mà ý nhiều. Cha mẹ em nhất định thật thất vọng.” Anh phiết môi nói.

Không nghĩ tới anh đột nhiên nói ra câu kia, Phàn Sở Ngữ ngây người một chút, nhịn không được kích động thốt lên hỏi:“Vì sao?”

“Cái gì vì sao?” Khó thấy được cô lộ ra như thế vẻ mặt kích động, Hạ Tử Kình nghi hoặc lại tò mò, muốn biết nguyên nhân làm cô khác thường.

“Vì sao anh nói phụ mẫu tôi nhất định thật thất vọng?”

Là cha mẹ sao? Anh một bên đoán, một bên trả lời vấn đề của cô.

“Bởi vì bọn họ nhất định thật hy vọng em có thể ngẫu nhiên đối bọn họ làm nũng, hoặc là nói chút lời ngon tiếng ngọt khiến bọn họ cười, nhưng theo cá tính của em không thể làm những việc này đi? Bọn họ có thể không thất vọng sao?” Anh hợp tình hợp lý giải thích.

Phàn Sở Ngữ kinh ngạc nói không ra lời, cô chưa từng nghĩ tới chuyện này. Nếu những lời anh nói là thật,  trong lòng ba mẹ từng có loại kỳ vọng này nhưng chưa bao giờ nói ra, như vậy, nó đã thành tiếc nuối, cả đời tiếc nuối.

Đột nhiên cảm xúc dồn dập làm cô cảm thấy cay cay sống mũi, nước mắt lập tức liền tràn ra hốc mắt, tầm mắt của cô trở nên mơ hồ. Cô nhắm mắt, nước mắt chảy xuống hai má.

Đèn xe quang mang phản xạ làm nước mắt trên mặt cô càng thấy được rõ ràng, cũng làm cho Hạ Tử Kình bị dọa thật lớn.

“Hắc, em đang khóc sao?” Anh nói.

Phàn Sở Ngữ nghe vậy cả kinh, nhanh chóng quay mặt về phía kính xe, thân thủ lau đi nước mắt trên mặt và trong hốc mắt.

“Sao lại thế này?” Anh hỏi cô, giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc.

“Không có việc gì.” Cô nức nở nói.

“Đều khóc còn nói không có việc gì?” Anh không hờn giận nói, phát hiện chính mình hoàn toàn không thể bỏ mặc cô thương tâm, liền ngay cả làm bộ đều làm không được.“Nói cho tôi biết em vì sao khóc? Là vì những lời tôi nói “cha mẹ em nhất định thật thất vọng” sao?” Anh hỏi cô.

Mới lau đi nước mắt, Phàn Sở Ngữ trong nháy mắt lại nước mắt lưng tròng, lấy tay lau đi nước mắt, cố nén cảm xúc khổ sở, khàn khàn nói:“Không phải anh sai, là vấn đề của tôi. Lão bản, anh có thể đem xe dừng ở ven đường không, tôi muốn xuống xe?”

“Em muốn xuống xe làm cái gì? Nơi này cách nhà em còn một đoạn đường.”

“Tôi muốn đi một mình.”

“Lúc gần 10h tối?” Ngữ khí của anh tràn ngập sự không đồng ý, còn có rõ ràng “Nghĩ cũng đừng nghĩ”.

Dù sao đã cộng sự nhiều năm, Phàn Sở Ngữ đối với tính tình của anh mặc dù không đến mức rõ như lòng bàn tay, nhưng là biết bảy, tám phần, cho nên cô không yêu cầu anh dừng xe nữa, chính là im lặng nhìn về phía ngoài cửa sổ,  không khống chế được nước mắt lần nữa chảy xuống hai má, lại nhẹ nhàng lau đi, thẳng đến về nhà mới thôi.