Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân đồng thời bất ngờ.

“Ninh Thiên, không phải cậu không có hứng thú với hoa khôi của trường sao?” Phương Tiểu Bàn hỏi.

“Đúng.”

“Vậy làm sao cậu biết Hứa Thư Nhan muốn trở thành minh tinh.” Phương Tiểu Bàn lại hỏi.

“Sáng nay tôi đến trường với cô ấy, chính cô ấy đã nói vậy khi ở trong xe.” Ninh Thiên thành thật nói.

“Ôi trời, cậu là ai…” Phương Tiếu Băng cố gắng nén cười.

“Tôi không liên quan gì đến cô ấy, tôi chỉ có biết cô ấy thôi.” Ninh Thiên lại nói.

“Tỉnh lại đi người anh em, loại bạch phú mỹ như Hứa Thư Nhan không phải là thứ chúng ta có thể leo lên được.” Trương Đại Xuân cười nói.

Ninh Thiên không nói gì nữa.

Càng ngày càng có nhiều sinh viên đến lớp, Trương Đại Xuân và Phương Tiếu Bàn cũng thảo luận ngày càng sôi nổi. 

“Tôi nghe nói viên Khương Đường là bạn thân nhất của Hứa Thư Nhan, mẹ nó, khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ.”

“Tô Vãn Vãn, bông hoa nghèo của trường trung học Nam Trung, đạt 718 điểm môn khoa học trong kỳ thi tuyển sinh đại học, là học bá nha.”

“Đàn chị Ôn Thanh Lam của hội võ thuật cổ đại, tôi nghe nói chị ấy đã vượt qua kỳ thi của Hiệp hội khảo thí võ giả và là một võ giả được chứng nhận.”

“Thôi Linh Tú, sinh viên năm hai, là sinh viên trao đổi Hàn Quốc, là một mỹ nữ dẫn c hương trình.”

“Đàn chị Sơ Mực chơi violin, than ôi, người đẹp, đôi chân dài, tên cũng nghe hay, nhưng tiếc chị ấy lại họ Hùng…”

Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân thảo luận hồi lâu, cuối cùng nhất trí quyết định bỏ phiếu cho Hứa Thư Nhan.

Xét về điều kiện toàn diện, Hứa Thư Nhan chắc chắn áp đảo các thí sinh khác.

Không lâu sau, một đám người xông vào lớp học.

Khí thế hùng hố.

Cầm đầu là một thanh niên cường tráng, toàn thân là gân và cơ, hai tay chống nạnh, thoạt 

nhìn không dễ chọc.

“Anh Bằng, là hắn!”


Một thanh niên hai mắt gấu trúc, mũi nhét đầy bông gòn, sau khi nhìn quanh phòng học, đột nhiên nhìn chằm chằm Ninh Thiên:

“Hắn là người đã đánh em thành ra thế này!!”

Trong phòng học xôn xao.

Đánh đàn anh?

Lớp lâm sàng hai của họ lại có sinh viên năm nhất kiêu ngạo như vậy à?

Mọi ánh mắt đều rơi vào người Ninh Thiên.

“Là anh ấy?”

Ánh mắt cô gái thanh thuần ngồi ở hàng ghế đầu sáng lên.

Còn Ninh Thiên khi thấy phần tuyệt vời của cuốn tiểu thuyết bị quấy rầy, cảm giác cũng bị mất.

Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân nhìn anh với ánh mắt sợ hãi.

Theo họ nghĩ, Ninh Thiên là một người đàn ông trầm mê tiểu thuyết mạng, không nghĩ tới… Người này bản lĩnh như vậy sao? Ngay cả đàn anh cũng dám đánh?

“Mẹ nó, mày tên là Ninh Thiên? Nghe nói mày rất càn rỡ!” 

Người thanh niên cường tráng bước xuống bục giảng, sải bước về phía trước.

Một chân giẫm lên bàn Ninh Thiên, phát ra một tiếng “bang!” ồn ào.

Sinh viên năm nhất tránh không kịp.

Trương Đại Xuân tương đối mạnh mẽ, là người có tinh thần trọng nghĩa mạnh, vì vậy liền mở miệng nói: “Này đàn anh, anh đang làm gì vậy-”

“Bốp!”

Người thanh niên cường tráng giơ tay lên vung một phát, chàng trai cao hơn một mét tám mét bị quật xuống, lảo đảo đỡ mặt bàn đế không bị ngã.

“Ông đây là Triệu Lập Bằng của câu lạc bộ Tán Đả, cút đi!”

Hắn vừa nói xong, sắc mặt của vài sinh viên năm nhất Đại học Thanh Châu đã thay đổi.

“Triệu Lập Bằng, thành viên nòng cốt của câu lạc bộ Tán Đả, là một nhà vô địch Tán Đả thành phố!”

“Cái gì? Nhà vô địch Tán Đả thành phố, vậy thì Ninh Thiên không phải chết chắc sao.”


Một đám học sinh tụ tập với nhau, lo lắng nhìn Ninh Thiên. 

“Tên béo, mày cũng muốn thử sao?”

Sau khi Triệu Lập Bằng đánh Trương Đại Xuân xong, hắn trừng mắt nhìn Phương Tiếu Bàn với vẻ giễu cợt, doạ anh ta đến mực đứng không vững: “Không, không, không… Đàn anh, em …”

“Bốp!!”

Một cái tát khác vào mặt vang lên.

Phương Tiểu Bàn sợ tới mức nhắm mắt lại, nhưng trên mặt không hề cảm nhận được đau đớn gì.

Một cảnh tượng khó tin đã xảy ra.

Lưu Địch, phó câu lạc bộ nhiếp ảnh, che khuôn mặt đỏ rực, nằm trên mặt đất hét lên:

“Triệu Lập Bằng! Anh điên rồi sao, anh đánh em làm gì?”

Lưu Địch phun ra một ngụm máu lớn cùng nửa chiếc răng bị gãy.

“Tôi… Tôi không biết, không phải là tôi…”

Triệu Lập Bằng nhìn tay phải của mình, không ngừng lùi lại, khuôn mặt lộ ra vẻ như gặp quỷ.

Một số thành viên của câu lạc bộ Tán Đả cũng nhìn chằm chằm nhau.

Anh Bằng là luyện võ đến tấu hoả nhập ma, không phân biệt đâu là bạn, đâu là thù rồi? 

“Không phải anh thì chẳng lẽ là quỷ, mọi người đều thấy đó là tay anh.”

Ninh Thiên vẫn ngồi ở chỗ của mình.

Lúc nói chuyện, anh nhẹ nhàng câu ngón trỏ bàn tay phải đang đặt dưới bàn của mình.

“Không phải tôi!!”

Ngay khi Triệu Lập Bằng vừa gầm xong, hắn đột nhiên xoay tay phải đấm vào mặt Lưu Địch vừa mới đứng dậy.

Cái mũi đáng thương của Lưu Địch vừa mới cầm máu thì lại bị đánh mạnh.


Phụt… Phụt…

Hai viên miếng bông bị cột máu đang dâng trào phun ra, Lưu Địch ngã thẳng xuống, trong miệng lấm bẩm: “Triệu Lập Bằng, mẹ kiếp….”

“Chuyện gì xảy ra!”

“Luyện Tán Đả cũng có thể tẩu hỏa nhập ma sao?”

Triệu Lập Bằng ngã quỵ xuống và tự tát mình vài cái.

Bốp! Bốp! Bốp!

Khóe miệng hắn chảy máu.

Ninh Thiên nhún vai, biểu thị chuyện này không liên quan gì đến anh, sau đó đỡ Trương Đại Xuân từ dưới đất lên. 

Chà, người đàn ông cao lớn này khá được, có thể làm nên chuyện.

“Thầy cô, là anh ta, anh ta muốn đánh người lớp chúng em! Mọi người nhanh giúp đỡ… ơ?”

Lúc này, cô gái thanh thuần đưa hai giáo viên vào lớp nhưng lại thấy Triệu Lập Bằng đang tự tát mình ở đó, vẻ mặt hắn vừa cứng đờ vừa sợ hãi.

Cô gái thanh thuần có vẻ bối rối, chuyện gì đã xảy ra?

Hai giáo viên nhanh chóng đưa người câu lạc bộ Tán Đả đi.

“Bạn học, cậu không sao chứ?”

Cô gái thanh thuần đi tới trước mặt Ninh Thiên.

“Là cô?”

Ninh Thiên nhìn một cái, đây không phải là con gái của bà chủ cửa hàng thịt nướng tối qua sao, hình như tên là Tô Vãn Vãn.

Ánh mắt Tô Vãn Vãn sáng ngời, cô đang định nói chuyện với Ninh Thiên thì giáo viên đột nhiên đi vào.

Cô chỉ có thể về chỗ ngồi xuống.

Giáo viên hướng dẫn họ Vương hỏi thăm Ninh Thiên vài câu, ông thông báo chuyện huấn luyện quân sự ngày mai. 

Sau khi nói xong, Tô Vãn Vãn nóng lòng muốn tìm Ninh Thiên nhưng lại phát hiện anh đã rời đi rồi.

“Xin chào, cậu có biết bạn học vừa rồi đi đâu ròi không?”

Tô Vãn Vãn hỏi Phương Tiếu Bàn và Trương Đại Xuân.

Phương Tiếu Bàn chưa từng nói chuyện với cô gái xinh đẹp như vậy, mặt mũi liền đỏ lên:

“Không, không biết… Tôi không biết, chắc … Tôi đoán chắc cậu ấy đi vệ sinh.”


Trương Đại Xuân che hai má, âm thầm thán phục Ninh Thiên, anh không khoác lác, kỹ thuật xoa bóp Trung y của anh quả thực rất lợi hại, nhẹ nhàng xoa bóp một chút đã hết đau rồi.

“Được, cảm ơn.”

Khuôn mặt thanh thuần của Tô Vãn Vãn lộ ra vẻ thất vọng.

Ninh Thiên không ở lại trường, cũng không sắp xếp ở ký túc xá, đương nhiên không có bạn cùng phòng.

Anh tìm một chỗ yên tĩnh, nhàn nhã đọc tiểu thuyết.

Ban đêm lại đi đến khu ấm thực ngoài khuôn 

viên trường để ăn tối.

Trong cửa hàng thịt nướng của Lý Mai, một số tên côn đồ đang ép hỏi của hai mẹ con họ sổ điện thoại của Ninh Thiên.

Một nửa số côn đồ này này có miệng lệch và mắt lé, cầm đầu là Mã Khôn, hắn cũng có đôi mắt lác.

Cảnh tượng này rất buồn cười, nhưng Lý Mai và Tô Vãn Vãn không thế cười được.

“Không được, anh Khôn, thông tin liên lạc của khách hàng là thuộc về quyền riêng tư, tôi không thể đưa cho anh được.”

Lý Mai năn nỉ: “Anh tha cho hai mẹ con chúng tôi đi.”

“Quyền riêng tư nhảm nhí! Thằng nhóc đó đánh tôi như thế này, nếu tôi không giết nó, sau này còn loạn như thế nào nữa?”

Mã Khôn nghiến răng đe dọa: “Hoặc là hôm nay tôi sẽ đập phá cửa hàng của bà, hoặc là giao số điện thoại của thằng nhóc đó cho tôi, tự mình chọn đi.”

“Anh… Anh thực sự…”

Trong lòng Tô Vãn Vãn đang đấu tranh, có nên vạch trần thân phận của Ninh Thiên hay không.

Giọng nói của Ninh Thiên đột nhiên truyền 

đến từ cửa tiệm.

“Mấy người tìm tôi à?”

Đám côn đồ quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Thiên đi vào quán ăn, hai tay đút trong túi quần áo thể thao, ăn mặc như một học sinh.

“Thằng nhóc này được lắm, mày còn dám xuất hiện?”

Mã Khôn chỉ vào đôi mắt lác của mình nói: “Thứ này bệnh viện không thể chữa khỏi được, nói đi, có phải là do mày giở trò quỷ không!”

“Đúng vậy, tôi làm đấy, muốn làm gì thì tới đi.”

Ninh Thiên đàng hoàng thừa nhận, liếc mắt nhìn họ.

“Mấy người cùng nhau xông lên đi, đừng lãnq phí thời qian, tôi còn chưa ăn tối đâu.”