Chó nhà họ Diệp không phải lời chửi mắng người khác, mà là một câu khen ngợi.

Dù sao ở thời đại này, làm chó có gì không tốt chứ, hơn nữa còn là chó nhà họ Diệp, nhà giàu số một Kim Lăng.

"Ý Vị Hiên đúng không."

Diệp Phong mỉm cười, sau đó quay người rời đi.

"Không phải tên nhóc này định đi giành tổng giám đốc Cố với cậu Trương đâu nhỉ."

"Quản gì được anh ta, dù sao chỉ cần tốt với tổng giám đốc Cố là được."

Nhân viên công ty không biết người ở trước mặt họ chính là cậu cả Diệp Phong tiếng tăm vang dội của nhà họ Diệp.

Bọn họ chỉ quan tâm nếu tổng giám đốc Cố có thể tìm đươc một người chồng như ý thì không phải khổ cực trên con đường lập nghiệp như vậy nữa.

Diệp Phong cũng không cần phải tính toán với họ về chuyện này.


Làm cậu ấm mà cứ suốt ngày so đo mấy chuyện này thì chẳng phải là mệt chết rồi hay sao?

Mục đích hiện tại của anh cũng chỉ có một, nhanh chân chạy tới Ý Vị Hiên, thuận tiện gọi một cuộc điện thoại cho ông chủ Ý Vị Hiên.

Trong phòng ăn Ý Vị Hiên, ghế dài V5.

"Cậu Trương, không cần ăn cơm đâu, chúng ta ký hợp đồng là được rồi."

"Tôi cũng không muốn phiền cậu phải tốn kém."

Cố Vân Tương hơi bối rối, vốn dĩ cô ấy tới đây chỉ để ký hợp đồng, nhưng bởi vì đúng giờ cơm, Trương Trạch Hạo lại có vẻ không muốn nói xong, anh ta đè hợp đồng xuống, không ký mà cứ phải đến ăn cơm.

Cũng may tên này không có hành động gì quá trớn, nếu không chắc chắn Cố Vân Tương đã xoay người rời đi.

"Cô Cố, việc này không vội."

Trương Trạch Hạo đã ngoài ba mươi, bề ngoài loè loẹt, trên cổ đeo dây xích vàng bản to, người không biết còn tưởng là nhà giàu mới nổi.

Anh ta nói: "Hợp đồng làm ăn này của chúng ta kiểu gì mà không ký thành công, chúng ta cứ ăn trước đi."

"Tôi là khách hàng của cô, cũng là nhà đầu tư của cô, không đến mức ngay cả bữa cơm cũng không nể mặt chứ."

"Chẳng lẽ, cô Cố thật sự không nể mặt người họ Trương đây?"

Trong lúc nói chuyện, Trương Trạch Hạo vẫn không quên liếc trộm Cố Vân Tương.

Không thể không nói, bề ngoài cô nhóc này rất xinh đẹp, nhất là khí chất đoan trang kia của cô ấy, khác hẳn những cô em chân dài mà mình từng ôm.

Trương Trạch Hạo thừa nhận, người phụ nữ trước mắt này khơi gợi lên hứng thú của anh ta.


"Cậu Trương, nếu như bàn hợp đồng thì chúng ta có thể tiếp tục."

"Nhưng nếu như chỉ ăn cơm thì quên đi, tuy Vân Tương là phái nữ nhưng cũng biết quân tử không làm chuyện khuất tất, càng không mắc nợ ai."

Dứt lời, Cố Vân Tương toan đứng dậy.

Cô ấy ngoài mềm trong cứng, lại rất thông minh, sao có thể không nhận ra tâm tư của Trương Trạch Hạo?

Cố Vân Tương cũng biết rõ, người phụ nữ xông xáo ở bên ngoài sẽ có rất nhiều chuyện không dễ dàng gì, nhưng cô có ranh giới cuối cùng của mình, tuyệt đối không bán nhan sắc vì bất cứ lý do gì.

"Cô Cố, cô nói quá rồi."

Trương Trạch Hạo thấy Cố Vân Tương muốn đi, lúc này mới giật nảy mình, vội vàng nói: "Cô Cố, chúng ta ký hợp đồng."

Rất nhanh, Trương Trạch Hạo lấy hợp đồng ra, ký họ tên mình vào rồi đưa cho Cố Vân Tương, nói: "Cô Cố yên tâm, Trương Trạch Hạo tôi chỉ ngưỡng mộ tài hoa của cô Cố, hơn nữa tôi có thể có ý đồ xấu gì được chứ."

Hợp đồng đã đưa đến trước mặt Cố Vân Tương, thái độ của Trương Trạch Hạo cũng vô cùng hèn mọn.

Chỉ cần không động vào tình cảm, không chơi quy tắc ngầm, Cố Vân Tương có thể chấp nhận.

Chợt, cô ấy cũng ký tên mình vào hợp đồng.


"Cô Cố, nếu hợp đồng đã được ký, vậy chúng ta có thể cùng ăn bữa cơm không?"

"Chỉ một bữa cơm thôi, ăn xong tôi lập tức về đưa tiền đặt cọc đến."

"Cô Cố, tôi chỉ ngưỡng mộ tài hoa của cô, mẹ tôi cũng rất thích bản thảo trang phục mà cô thiết kế."

Trương Trạch Hạo tiếp tục ăn nói khép nép.

Thân là một tay lão luyện trong tình trường, Trương Trạch Hạo hiểu rõ, người phụ nữ như Cố Vân Tương ăn mềm chứ không ăn cứng.

Nếu như muốn nắm vào chỗ mềm của cô ấy thì chắc chắn sẽ không được lợi gì, cho nên, anh ta thay đổi sách lược, chuẩn bị bắt đầu đánh đòn hấp dẫn.

Phụ nữ mà, chỉ muốn tìm đàn ông ưu tú.

Nhà họ Trương mình nhiều tiền như vậy, đủ ưu tú chưa?

Hơn nữa, ông chủ Ý Vị Hiên là bạn bè thân thiết của mình, trưa nay chính là sân khấu biểu diễn của mình.