"Anh Diệp Phong, anh đừng hiểu lầm, em đến đây để bàn hợp đồng."

Sau giây phút kinh ngạc, Cố Vân Tương vội vàng giải thích, nhưng càng sốt ruột tay chân lại càng luống cuống, không biết phải làm sao.

Diệp Phong buồn cười, trấn an cô ấy: "Yên tâm đi, sao anh lại không tin em chứ?"

Trong nguyên tác, Cố Vân Tương có thể vì Diệp Phong làm bất cứ chuyện gì, bao gồm cả hy sinh tính mạng mình.

Huống chi, cái tên Trương Trạch Hạo này, nếu mình là phụ nữ cũng không ưa anh ta!

Diệp Phong tiếp tục nói: "Anh chỉ cảm thấy, công ty do người mới vận hành sẽ xuất hiện nhiều vấn đề, em có gì khó khăn thì cứ nói với anh, đừng giữ cho riêng mình."

"Anh Diệp Phong, anh biết đó, em không muốn làm bình hoa."

Mắt Cố Vân Tương ánh lên vẻ kiên định, quả quyết: "Em muốn trở thành người phụ nữ khiến anh Diệp Phong phải lau mắt mà nhìn."

Suy nghĩ của Cố Vân Tương chịu ảnh hưởng từ gia đình cô ấy, cô ấy càng độc lập tự cường, có lòng tự tôn, càng dễ khiến người ta kính trọng.


Nếu không, với quan hệ của cô ấy với nhà họ Diệp, lại thêm bây giờ là bạn gái của Diệp Phong thì làm thiếu phu nhân có gì khó?

Nhưng nếu như cô ấy thật sự chịu dừng lại như vậy thì đã không phải Cố Vân Tương.

"Anh Diệp Phong nhìn đi, không phải đã ký được hợp đồng rồi sao, đơn hàng đầu tiên của công ty chúng em đấy."

Cố Vân Tương cầm hợp đồng trong tay, khoe khoang là thứ yếu, chủ yếu là muốn chia sẻ niềm vui với Diệp Phong.

Bỗng nhiên, Cố Vân Tương lấy lại tinh thần, nhớ tới Trương Trạch Hạo vừa bị bảo vệ lôi đi, sốt ruột hỏi: "Anh Diệp Phong, cậu Trương kia không sao chứ?"

Cô ấy sợ làm lớn chuyện sẽ gây phiền phức cho Diệp Phong.

"Anh ta da dày thịt béo thì bị gì được chứ, cùng lắm là chịu một trận đòn đau thôi."

Diệp Phong chép miệng một cái.

"Phụt."

Cố Vân Tương bật cười: "Anh Diệp Phong xấu xa thật đó, những bảo vệ vừa nãy là do anh sắp xếp đúng không?"

"Ài, em đừng hiểu lầm, bọn họ chỉ không muốn nhìn thấy cóc ăn thịt thiên nga mà thôi."

Diệp Phong khẽ nói.

"Cái gì chứ."

Cố Vân Tương liếc mắt: "Anh Diệp Phong, người em thích là anh, còn những người đàn ông khác, em không thèm để ý."

"Nếu thật sự muốn em bán sắc đẹp để nhận được hợp đồng, em thà rằng bỏ vụ làm ăn này."

Nhưng lời này nghe rất thoải mái, huống chi cũng là nói thật.


Diệp Phong vừa đến đã ngồi bên cạnh yên lặng theo dõi mọi việc, thái độ cứng rắn của Cố Vân Tương không cho Trương Trạch Hạo một cơ hội nào.

"Nếu như anh là tên nghèo rớt mồng tơi thì em vẫn thích anh hả?"

Diệp Phong trêu ghẹo hỏi.

"Đương nhiên."

Cố Vân Tương đáp không chút nghĩ ngợi: "Nếu như anh không có tiền, em sẽ nuôi anh cả đời, ai bảo gả cho gà thì theo gà..."

Nói đến đây, gương mặt xinh đẹp của Cố Vân Tương hơi căng lên, sắc mặt đỏ như nắng chiều.

Ngay sau đó cô ấy lập tức cảm thấy ngượng ngùng.

Trong nguyên tác, Cố Vân Tương thực sự làm được như những gì cô ấy nói.

Khi Diệp Phong bị Lâm Dịch khiến cho cửa nát nhà tan, Cố Vân Tương đã không bỏ rơi anh, thậm chí còn bởi vì Diệp Phong mà đánh mất tất cả, bao gồm cả tính mạng mình.

Thế giới này, tình cảm chân thật nhất chính là nói là làm.

"Được rồi, em cũng nghèo đến mức chỉ chọn hai món rau xanh, còn nuôi anh nữa hả?"


"Mau ăn cơm đi, thức ăn này đều do anh gọi, em cũng phải nể mặt anh chứ."

Diệp Phong ra vẻ bá đạo.

"Anh chọn cho em đó."

Cố Vân Tương bắt đầu động đũa, cô ấy ăn cơm nhanh hơn trước nhiều, có lẽ đói bụng rồi.

"Cơm nước xong xuôi, em trở về thay quần áo, đêm nay đến nhà họ Bạch với anh."

"Nhà họ Bạch?"

Cố Vân Tương vừa động não, người xuất hiện đầu tiên trong đầu là Bạch Tô Tô.

Nhưng Diệp Phong chưa hề nói nguyên do, Cố Vân Tương cũng không hỏi nhiều.

Nếu là bạn bè nam nữ, cô ấy có thể tin tưởng Diệp Phong vô điều kiện.