“Lão già này là ai thế, ở đây đến lượt ông ta nói chuyện à?”

“Nhỏ tiếng chút đi, cậu không thấy người đứng bên cạnh ông ta là gia chủ nhà họ Trần sao?”

“Đúng thật là, sao cảm thấy ở trước mặt ông ta, gia chủ nhà họ Trần giống một người hầu vậy, Kim Lăng của chúng ta có năng lực thế này sao?”

Sự xuất hiện của Nhan Văn Cảnh khiến mọi người đều tò mò, bọn họ lục tìm ký ức của mình nhưng đều không nhớ ra được người này.

Bạch Kiến Hào cũng ngẩn người, ông lão rất mộc mạc, đến cả cách ăn mặc cũng rất bình thường, nhưng ông ta không dám làm bừa.

Ông ta tiến lên hỏi: “Ông lão này là?”

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, chàng trai trẻ này quả thực đến để chúc thọ ông.”

Nhan Văn Cảnh bình tĩnh nói, sau đó tiến lên, nhìn chiếc bát vỡ trong tay Lâm Dịch, đánh giá: “Nếu tôi nhìn không lầm, đây có lẽ là chiếc bát sứ thanh hoa thời Chính Đức triều Minh, giá thị trường có lẽ khoảng hơn tám mươi vạn, đáng tiếc là thiếu mất một góc nên chỉ đáng giá hơn mười vạn thôi.”

Vừa nói dứt lời, mọi người trở nên ồn ào.

Cái bát vỡ này lại đáng giá hơn mười vạn?

Tiền gì đây, kiếm dễ thế.

“Không phải chứ, cái bát vỡ này?”

Bạch Kiến Hào sợ hãi, cái bát vỡ này, cho tên ăn mày còn chê.

“Không phải ông lão đã nói rồi sao, đây là bát sứ thanh hoa thời Chính Đức triều Minh.”


“Lẽ nào gia chủ nhà họ Bạch, không tin chúng tôi?”

Trần Thiên Lỗi nhíu mày nói.

“Không dám không dám.”

Bạch Kiến Hào vội vàng xua tay, trước đây ông ta từng làm ăn qua lại với Trần Thiên Lỗi, vì thế tiệc mừng thọ này mới có thể mời ông ta tới.

Nhưng nhà họ Trần là một trong bốn gia tộc lớn ở Kim Lăng, Bạch Kiến Hào không dám đắc tội.

“Cái bát này, thật sự là đồ cổ?”

Bạch Kiến Hào lấy lại chiếc bát sứ từ trong tay Lâm Dịch, nghiên cứu tỉ mỉ một lúc.

“Ông lão nói phải thì là phải, nếu không phải, tôi sẽ bồi thường cho ông theo giá.”

Một câu nói của Trần Thiên Lỗi khiến Bạch Kiến Hào không còn nghi ngờ được nữa.

Mọi người cũng tò mò, rốt cuộc ông lão này là ai mà có thể khiến người kiêu ngạo như Trần Thiên Lỗi cam tâm theo sau.

“Ông lão có mắt nhìn, đây quả thực là đồ cổ thời Chính Đức, tôi cố ý mua từ phố đồ cổ về để tặng cho chú Bạch.”

“Không biết chú Bạch có thích không.”

Lâm Dịch cười nói.


“Thích chứ thích chứ, đương nhiên là thích rồi.”

Bạch Kiến Hào vội vàng đáp, đùa cái gì vậy, cho tiền thì ai mà không thích?

Hơn nữa tính ra, món quà của Lâm Dịch là đắt tiền nhất trong số những món quà ở đây rồi.

“Cha, vậy mà cha còn cho bảo vệ đuổi anh Lâm Dịch đi.”

Bạch Tô Tô bĩu môi, không ngờ anh Lâm Dịch lại ghê gớm đến vậy.

Không hổ là Lâm Dịch!

“Anh bạn trẻ cũng hiểu đồ cổ?”

Nhan Văn Cảnh nhìn Lâm Dịch.

“Chỉ biết một chút mà thôi.”

Lâm Dịch khiêm tốn trả lời.

“Còn trẻ tuổi mà có thể hiểu biết sâu rộng như vậy, quả thực không dễ.”

“Chỉ đáng tiếc, tôi cũng chỉ hiểu biết một chút, nếu không có thể bàn luận với anh bạn rồi.”

Nhan Văn Cảnh cười nói, sở trường của ông ta là tranh Trung Quốc, đồ cổ chỉ là sở thích.

Nhưng dù vậy, chỉ bàn về giá trị, số đồ cổ và tranh chữ mà ông ta sưu tầm trong nhà cũng đã vượt quá một tỷ.

“Anh bạn trẻ, cậu tên Lâm Dịch đúng không, hiếm thấy ông lão này thích cậu, sau này nếu gặp phiền phức thì cứ tới nhà họ Trần tìm tôi.”

Trần Thiên Lỗi nhìn ra Nhan Văn Cảnh rất thích chàng trai trước mặt, vì thế ông ta cũng không tiếc lôi kéo.

Mọi người lại kinh ngạc, Lâm Dịch mới đó đã bám vào được nhà họ Trần rồi?

Cái vận may chó chết này có cần tốt thế không?