“Thu Nhạn Lạc Hà Đồ là cái gì?”

“Tôi vừa dùng điện thoại tra thử, tên nhóc này được đấy, đây là một trong tứ đại danh tác mà Nghê Toản cuối thời Nguyên để lại!”

“Tôi biết Nghê Toản, một trong mười hoạ sĩ lớn thời xưa, còn lọt vào top một trăm danh nhân thế giới của Anh, ở thành phố Lương Tây tại Giang Nam còn có khu vườn tưởng niệm ông.”

“Vậy mà lại là tác phẩm còn lại của Nghê Toản, lẽ nào cậu Diệp hiểu tranh chữ?”

Khi Diệp Phong nói ra lai lịch của bức tranh chữ, xung quanh đồng loạt ồn ào, Lâm Dịch càng trừng to mắt, anh ta không thể ngờ Diệp Phong lại có khả năng này.

Cứ vậy, mấy lời như làm khó Lâm Dịch, cướp tranh giữa đường các thứ, hoàn toàn là sai sự thật.

“Anh bạn Lâm Dịch, chuyện này là do cậu không đúng rồi, cậu Diệp người ta cũng hiểu tranh chữ, sao cậu có thể nói người ta cướp của cậu chứ.”

“Đúng vậy, cậu còn không lấy ra được ba trăm tệ, cậu Diệp người ta còn bỏ năm trăm tệ ra mua đó.”

“Mua đồ chứ không phải yêu đương, so đo đến trước đến sau làm gì?”


“Vớ vẩn, yêu đương tại sao phải so đo đến trước đến sau? Đừng nói đến việc cô gái đó không có bạn trai, cho dù có mà tôi theo đuổi được thì cũng là do bản lĩnh.”

“Ông anh này? Ông không đúng nhé!”

“Khác gì Tào Mạnh Đức?”

Nhất thời, Lâm Dịch trở thành mục tiêu chỉ trích, nước miếng đều bay về phía anh ta.

Đến cả ánh mắt tán thưởng của Nhan Văn Cảnh cũng dần chuyển hướng về phía Diệp Phong.

“Đấu với tôi?”

Khoé miệng Diệp Phong khẽ nhếch lên.

Nam chính trong tiểu thuyết thì có sao?

Vận may nghịch thiên thì có sao?

Vận may và cơ duyên của anh, tôi đều có thể cướp lấy!

“Không thể nói như vậy được, bạn học Lâm Dịch không chỉ hiểu tranh chữ, mà còn hiểu cả đồ cổ.”

“Ai biết có vài người nào đó có cố ý ép mua không?”

“Cái này thì dễ so sánh, một ca sĩ viết ra một bài hát hay, có vài người không chỉ đạo nhạc mà còn chèn ép ca khúc gốc.”

“Chỉ nói ra tên bức tranh đã chứng tỏ cậu ta hiểu tranh chữ sao?”


Đột nhiên, một giọng nói vang lên, trong lòng Lâm Dịch mừng rỡ, cảm giác đó giống như một tia sáng chiếu vào trong bóng tối vậy.

Anh ta quay người lại, phát hiện người nói lại là Lâm Phượng Kiều.

Lâm Phượng Kiều bĩu môi, cô ta vốn khá có hảo cảm với Diệp Phong, ngược lại hơi khinh thường Lâm Dịch.

Nhưng, ai bảo Diệp Phong chặn hết tất cả mọi phương thức liên lạc với cô ta cơ.

Từ giờ cô ta sẽ từ fan thành anti.

“Phượng Kiều nói không sai, với bản lĩnh của cậu Diệp, muốn tra ra bức tranh chữ này không phải chuyện khó.”

“Nhưng tôi có hiểu chút ít về bức Thu Nhạn Lạc Hà Đồ này.”

Lâm Dịch vội vàng nói.

Nếu câu nói này là sự thật, vậy Diệp Phong quả thực đang bắt nạt kẻ yếu, ác ý tranh giành.

Mặc dù anh ta không cần trả lại bức tranh chữ, nhưng danh tiếng sẽ không tốt, huống hồ, hiện tại còn có Trần Thiên Lỗi cùng với ông lão bên cạnh ông ta chống lưng cho Lâm Dịch.

“Ha ha ha!”


Diệp Phong bỗng bật cười, đột nhiên đổi chủ đề, ánh mắt sắc bén, nói: “Đúng là nực cười, không nói điêu, những người có mặt ở đây, không ai hiểu tranh chữ hơn tôi được.”

Vừa nói dứt lời, mọi người đều cạn lời, cậu Diệp, cậu nói vậy cũng quá ngông cuồng rồi.

Mọi người vốn còn muốn đứng về phía cậu mà.

Nhan Văn Cảnh nhíu mày, người nói vô tâm người nghe hữu ý, ông ấy cảm thấy Diệp Phong đang tát vào mặt ông ấy.

Trần Thiên Lỗi càng nhíu chặt mày, trong lòng càng đánh giá thấp Diệp Phong.

“Mời mọi người xem tranh.”

Diệp Phong lấy bức tranh chữ ra, tiến lên, chỉ vào bức tranh chữ nói: “Bức tranh này là Thu Nhạn Lạc Hà Đồ của Nghê Toản, tôi dám nói tôi hiểu, nhưng Lâm Dịch cậu dám nói cậu hiểu không?”

Lâm Dịch đang định mở miệng.