“Say?”

Diệp Long Chu bật cười, ông chỉ mới uống một lon thôi.

Ông tiếp tục nói: “Chỉ là cha cảm thấy, nếu ngay cả Lý Vĩnh Hoa cũng tham dự thì xem ra không phải con đang làm bậy làm bạ.”

“Việc làm ăn của nhà họ Diệp chúng ta năm năm trở lại đây không có mở rộng thêm, nếu nhưng con thành công thì coi như chúng ta đang mở rộng lãnh thổ.”

“Thêm vào đó tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, cũng cần phải rèn luyện một chút, dù là mệt cũng không sao, chỉ cần con có năng lực thì tương lai nhà họ Diệp mới có hy vọng.”

“Con có biết những người đó đã cười nhạo sau lưng cha thế nào không? Họ nói Diệp Long Chu cha một đời anh dũng, cuối cùng người thừa kế lại là một kẻ phế vật, nhà họ Diệp chúng ta sẽ diệt vong ở đời thứ hai!” . Ngôn Tình Nữ Phụ

Diệp Long Chu nói đến đây thì rõ ràng tâm trạng có hơi kích động.

“Cha yên tâm, con nhất định sẽ thành công.”

“Giải quyết nhà họ Trương và chiếm lấy thị trường may mặc không chỉ đơn giản là giúp Vân Tương báo thủ mà còn là vì nhà họ Diệp mà mở rộng.”

Diệp Phong cũng có phần cảm động, tuy rằng là thế giới trong sách, thế nhưng anh lại thấy được một người cha âm thầm chịu đựng hết tất cả, vất vả vì người nhà.

Điều mà họ cung cấp không chỉ là về vật chất mà còn là tình thân đã lâu chưa cảm nhận được.


“Ha ha, đương nhiên là cha tin tưởng con.”

“Nào, uống rượu.”

Diệp Long Chu cười to, cầm lấy bia, sau đó uống.

Trong lòng Diệp Phong cũng vui vẻ nên tự nhiên ở lại uống cùng ông.

Thế là hai cha con uống hết một thùng bia.

Khi Chu Tuyết Hoa mẹ về đến nhà thì nhìn thấy lon bia tán loạn khắp nơi, còn có hai cha con nằm trên sô pha ngủ ngáy quên hết trời đất.

Bà nhíu mày giận dữ nói: “Cha say rượu ngủ quên, con cũng say bét nhè, còn làm cho nhà cửa lộn xộn cả lên.”

Bởi vì trong nhà chỉ có ba người nên nhà họ Diệp cũng không thuê giúp việc, vậy nên Chu Tuyết Hoa bắt đầu thu dọn lon bia.

Nhưng trong lòng Chu Tuyết Hoa lại rất vui, đã lâu rồi cha con hai người họ chưa hoà thuận vui vẻ như vậy.

Trước đây Diệp Phong không nên thân, Diệp Long Chu cũng chỉ mắng “thằng trời đánh”.

Nhưng bây giờ, Diệp Phong chẳng những yêu đương đàng hoàng với Cố Vân Tương mà còn bắt tay vào công việc làm ăn.


Cho dù thành bại thế nào thì từ đáy lòng Chu Tuyết Hoa cũng đã cảm thấy vui mừng.

……

Sáng hôm sau, Diệp Long Chu đứng dậy khỏi sô pha đi làm.

Diệp Phong cũng không lười biếng mà tỉnh ngủ đã đi đến công ty, bữa sáng ăn hai miếng bánh mì cũng xong.

Vì hôm qua đã đàm phán với không ít xưởng và chủ cửa hàng nên công ty bận rộn vô cùng, cũng mai có Lý Vĩnh Hoa phụ trách.

Lý Vĩnh Hoa không hổ là ông lớn Giang Bắc, làm việc gọn gàng ngăn nắp khiến Diệp Phong không nhịn được mà. cảm thán dân trong nghề có khác.

“Cậu Diệp, hôm nay chúng tôi sẽ tiếp tục cử người đi đàm phán với chủ xưởng và các cửa hàng, còn các cửa hàng đã đàm phán thành công vào hôm qua đã trang trí sẵn sàng, đã có thể trực tiếp mở cửa buôn bán.”

“Tôi đã chuyển một lô quần áo từ phía Giang Bắc bên kia đến để bổ sung số lượng trước.”

“Bước tiếp theo chúng ta cần làm đó là xây dựng thương hiệu của riêng mình, về vấn đề thiết kế thì vẫn nên để cậu xử lý đi.”

Lý Vĩnh Hoa nói, anh ấy có thể tìm được rất nhiều công ty thiết kế để hợp tác, nhưng rõ ràng, Diệp Phong có ý tưởng khác cho việc này.

Ngoài bản hợp đồng Lý Vĩnh Hoa mang đến lần trước, bản thân may mặc Diệp thị cũng có nhu cầu thiết kế rất lớn.

“Ừm, lát nữa tôi sẽ đi tìm Vân Tương.”

Diệp Phong khẽ gật đầu, đã hứa trong vòng ba ngày sẽ đưa đơn đặt hàng mới đến công ty cho Vân Tương, đương nhiên anh không thể thất hứa.

“Cậu Diệp.”