“Lâm Phượng Kiều, cô có tật xấu gì thế, sao gặp người ta là cứ kêu ông đây vậy?”

Khi thấy vẻ chấn động của Lâm Phượng Kiều, Diệp Phong cười khẽ. Rạp chiếu phim nằm ở tầng một của cửa hàng này, vì phim chưa chiếu nên Diệp Phong và Cố Vân Tường vẫn chưa đi xa.

Không ngờ lại gặp Lâm Phượng Kiều, dựa vào tình hình hiện giờ thì có lẽ chiếc váy trắng cổ điển này do cô ta mượn danh nghĩa của mình để tìm ông chủ của Gucci đặt may.

“À, tôi, cậu Diệp…”

Lâm Phượng Kiều còn lắp bắp hơn cả vừa nãy, cô ta như chuột thấy mèo, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Diệp Phong.

Trong lòng cô ta đầy tức giận, nhưng không phải với Diệp Phong mà là với nữ nhân viên vừa rồi kia.

Mắt cô ta đúng là mắt chó, đến cả cậu Diệp có tiếng tăm vang dội cũng không biết!

Nhưng điều khiến cho Lâm Phượng Kiều cảm thấy khó xử là chiếc váy trắng cổ điển trên người cô gái ngồi cạnh Diệp Phong chính là bảo bối của mình..

Cô ta còn định trông cậy vào chiếc váy này để giả vờ làm thiên kim nhà giàu, sau đó đi câu một cậu ấm nhiều tiền.

Bây giờ lại hỏng hết bánh kẹo rồi.

Tuy Lâm Phượng Kiều không cam lòng nhưng nói cho cùng thì cô ta cũng không dám đòi Diệp Phong, chỉ có thể nhìn Cố Vân Tường với vẻ đầy mong chờ.


“Lâm Phượng Kiều, váy của bạn gái tôi xinh đẹp quá nhỉ.”

Diệp Phong bật cười, hỏi.

“Xinh, xinh đẹp…”

Lâm Phượng Kiều trả lời lắp bắp, cũng không nghe lọt hai chữ “bạn gái”, nếu không, thứ cô ta để ý đã không phải chiếc váy.

“Giống như chiếc váy xinh đẹp ra đời nhờ bàn tay của bậc thầy thiết kế nổi danh, chỉ có người phụ nữ xinh đẹp nhất mới có tư cách khoác nó lên mình.”

“Lâm Phượng Kiều, tôi biết cô cũng thích chiếc váy này, nhưng mà cô không xinh bằng bạn gái tôi, mặc vào cũng không đẹp bằng cô ấy đâu.”

“Cho nên tôi cảm thấy, cô cứ ngắm nhìn thôi là được rồi, đừng nghĩ nhiều.”

“Cô nghĩ sao?”

Diệp Phong cười nói, anh là người ưa nói đạo lý.

Lâm Phượng Kiều nghe vậy, trên trán như có thêm mấy vạch đen, cái gì gọi là tôi không xinh đẹp bằng bạn gái cậu?

Tuy đây là sự thật, nhưng từ miệng cậu Diệp nói ra lại có sức công kích người khác đến mức nào?

Còn hỏi suy nghĩ của tôi?

Tôi thấy không đẹp thì sao, chẳng lẽ cậu cởi váy trên người bạn gái cậu xuống trả cho tôi chắc?

Khoan, bạn gái?

Lâm Phượng Kiều vội che miệng, nhìn Diệp Phong và Cố Vân Tường với ánh mắt cực kỳ hoảng sợ.

Tổn thọ mất, cậu Diệp cũng biết yêu đương!

Cô ta vội nhìn về phía Bạch Tô Tô ở trong cửa hàng Gucci, ánh mắt ấy như muốn nói, anh Diệp Phong nhà cậu bị người ta nẫng đi mất rồi đó!

Đối với việc Diệp Phong có bạn gái, Bạch Tô Tô chỉ thờ ơ, nhưng điều kỳ lạ là cô ta lại đi tới như bị ma xui quỷ khiến.


Cô ta vẫy tay chào hỏi: “Anh Diệp Phong, thật tình cờ.”

“Diệp Phong?”

Trong cửa hàng Gucci, cửa hàng trường trợn mắt há hốc mồm: “Anh ta chính là cậu Diệp của nhà họ Diệp!”

“Bảo sao ông chủ lại bán chiếc váy trắng cổ điển cho anh ta, còn giảm nửa giá, chấp nhận bán lỗ vốn, hóa ra là như vậy.”

“Nhìn bề ngoài cậu Diệp rất tuấn tú lịch sự, có chỗ nào giống kẻ ăn chơi trác táng đâu chứ?”

“Nghe nói cậu Diệp rất si mê cô chủ nhà họ Bạch, nhưng không phải anh ta có bạn gái rồi sao, còn chiều chuộng vậy kia mà.”

“Lời đồn nhảm nhí, cá chắc là do ghen ghét cậu Diệp người ta thôi!”

Đám nhân viên cửa hàng Gucci thảo luận sôi nổi.

Chỉ có cô nhân viên từng tự cho mình là thông minh kia bỗng sợ run cả người, chân tay co quắp như người lùn.

“Anh Diệp Phong, sao hai người lại ở đây?”

Bạch Tô Tô tò mò hỏi.

“Tôi và Vân Tương chuẩn bị xem phim, một lát nữa mới bắt đầu.”

Diệp Phong đáp lời đầy lạnh nhạt.


“Chào cô.”

Cố Vân Tường chào hỏi đúng mực, khi cô ấy chưa trở lại Kim Lăng đã từng nghe đến Bạch Tô Tô.

Nhưng Bạch Tô Tô và anh Diệp Phong cũng chỉ là quá khứ.

Cô ấy không có gì phải băn khoăn.

“Chào cô.”

Bạch Tô Tô cũng đánh giá Cố Vân Tường, trong lòng xuất hiện sự ghen tuông không rõ lý do.

Giống như món đồ chơi ưa thích của mình bị người khác cướp đi vậy, cô ta muốn giành lại.

Bạch Tô Tô đánh giá Diệp Phong, không biết vì sao, dường như anh còn đẹp hơn hơn cả trước đây.

Là do mình bị ảo giác sao?

“Tô Tô.”

Lâm Phượng Kiều đi đến: “Cậu Diệp có bạn gái từ khi nào vậy, cậu quen người phụ nữ này không?”