“Vậy, anh có muốn đi theo tôi không?”

Quý Liên Hoắc ngơ ngác nhìn người trước mặt, nước mắt như chuỗi hạt châu bị đứt, liên tục chảy xuống.

“Tôi muốn.”

Tôi rất muốn.

Ngày ngày đêm đêm tôi đều muốn.

Dù anh có đặt ra hàng trăm hàng nghìn quy tắc cho tôi, dù anh bảo tôi vứt bỏ hết tôn nghiêm, dù anh có coi tôi như một thứ đồ vật có hay không cũng được.

Thì tôi vẫn muốn đi theo anh.

Tôi sẽ nghe theo mọi thứ mà anh yêu cầu dù phải trả giá bằng cả mạng sống; tôi có thể quỳ dưới chân anh, dù phải vì anh mà làm những chuyện không thể ra ngoài ánh sáng, tôi vẫn sẽ vui vẻ chịu đựng; dù anh không cần tôi, tôi vẫn sẽ im lặng chờ đợi anh, chờ cho tới khi tôi ngủ yên trong lòng đất giống như người nhà tôi vậy.

Dù thế nào tôi cũng chấp nhận.

Ánh mắt thiếu niên vô cùng thanh triệt, đầy thành khẩn, Vương Chiêu Mưu giơ tay, im lặng dùng ngón cái khẽ lau nước mắt cho anh.

“Vậy, anh cùng tôi về nhà đi.”

Thiếu niên lập tức bế Quý Đại Bảo rồi đi theo Vương Chiêu Mưu, ánh mắt đầy vui sướng, không thể che giấu nổi.

Quý Đại Bảo cũng rất vui vẻ, Vương Chiêu Mưu đã mở miệng thì đương nhiên nó và chú nhỏ sẽ không phải ngủ đầu đường xó chợ nữa, càng không cần dây dưa với con bạc khát nước kia, chỉ cần an ổn chờ thêm năm năm, khi người Lãnh gia tìm tới là có thể rẽ mây thấy mặt trời.

Tới khi mình và chú nhỏ nhận tổ quy tông, Lãnh gia đương nhiên sẽ báo đáp Vương gia, khi đó xem như đôi bên cùng có lợi!

Ra khỏi con ngõ nhỏ, sau khi lên xe, Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Đại Bảo đang trộm vui vẻ trong ngực Quý Liên Hoắc, khoé miệng chợt mỉm cười không rõ ý vị.

×××

Sắc trời dần tối, ngôi nhà nhỏ rách nát cũng đã lên đèn, Lý Đại Toàn cầm túi đá giá một hào chườm lên hai mắt bầm tím.

Tiếng gõ cửa vang lên ba lần, Lý Đại Toàn còn chưa kịp bước qua đã thấy người bên ngoài đẩy cửa vào, mấy người đàn ông lưng hùm vai gấu mặc tây trang đen bước đến, họ lần lượt đứng ở bốn góc sân, mặt như hắc thiết.

Nhìn thế trận này, Lý Đại Toàn có hơi nhũn chân, cửa lại mở ra, Lý Đại Toàn tập trung nhìn, hai người đàn ông đang giữ cửa, một người trẻ tuổi đeo kính mắt viền vàng, mặc áo khoác màu đen đang bước tới, cử chỉ ưu nhã, khoé môi còn mang ba phần ý cười.

“Cậu, cậu chính là ông chủ lớn kia!” Lý Đại Toàn nhớ ban ngày mình đã gặp người này rồi, nhưng cậu vẫn luôn đứng phía sau Quý Liên Hoắc.

Hai vệ sĩ tiến lên nhanh chóng đặt một bộ bàn ghế trong sân, Vương Chiêu Mưu ngồi đối diện Lý Đại Toàn, hơi mỉm cười nhìn gã đàn ông trước mặt.

“Lý tiên sinh, ban ngày chúng ta đã gặp nhau rồi.”

Lý Đại Toàn đảo mắt, nhìn thấy dáng vẻ ưu nhã của người đàn ông này, gã đơn giản buông lỏng tay chân rồi ngồi xuống đối diện với cậu, ném túi nước đá trong tay lên bàn, làm một ít nước bắn tung tóe.

“Giờ tai tinh kia đang ở cùng cậu đúng không!” Vẻ mặt Lý Đại Toàn rất không tốt, vênh váo chỉ chỉ mặt mình, “Nhìn thấy chưa! Đều là do tai tinh kia đánh, nó đánh gãy ba cái răng của tôi rồi, ngày mai tôi sẽ báo cảnh sát, kiểu gì cũng phải cho thằng tai tinh kia vào tù mấy năm mới được!”

“Lý tiên sinh đừng sốt ruột.” Vương Chiêu Mưu nhẹ nhàng giơ tay, vệ sĩ bên cạnh lập tức lau bàn sạch sẽ rồi lấy năm bộ bài poker mới tinh ra để lên bàn.

“Tôi nghe nói Lý tiên sinh đánh bài rất giỏi, hôm nay tới là muốn chơi mấy ván cùng anh.” Vương Chiêu Mưu tháo găng tay da màu đen xuống, vẻ mặt vẫn rất ôn hoà.

“Hừ, cậu bảo tôi chơi thì tôi phải chơi sao? Tôi…..” Lý Đại Toàn chưa kịp nói xong đã thấy một vệ sĩ mang một chiếc hộp sắt đến mở khóa, bên trong là những xấp tiền trăm tệ được sắp xếp gọn gàng.

Lý Đại Toàn nhìn đăm đăm, đời hắn chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy!

“Chơi không?” Vương Chiêu Mưu tiện tay lấy ra một xấp tiền ném xuống trước mặt Lý Đại Toàn.

Lý Đại Toàn cảnh giác ngẩng đầu, lại nhịn không được sờ sờ cọc tiền trước mắt, cảm xúc vô cùng quen thuộc, một xấp này ít nhất cũng phải một vạn, vậy thì cả hộp này phải đến mười mấy hai mươi vạn!

Đủ cho mình sống sung sướng một quãng thời gian rồi!

“Cậu, cậu muốn chơi thế nào?” Lý Đại Toàn không phải kẻ ngốc, đương nhiên gã biết ông chủ lớn này không thể tuỳ tay cầm nhiều tiền như thế chỉ để tiêu khiển với gã.

“Chơi gì thì cho anh quyết, chọn một bộ bài là được.” Ánh mắt Vương Chiêu Mưu rất bình thản.

“Tôi thua, anh có thể lấy hai mươi vạn này; anh thua, tôi sẽ lấy căn nhà này.”

Lý Đại Toàn khó nén hưng phấn, căn nhà rách nát này cho không còn chẳng ai lấy, tên ngu ngốc này thế mà lại muốn dùng hai mươi vạn chơi với mình!

“Tôi hiểu rồi, cậu muốn mua cho đồ tai tinh kia chứ gì? Đối xử với nó tốt thật đấy!” Lý Đại Toàn hưng phấn, cầm một trong năm bộ bài lên xem xem có gian lận gì không.

“Anh có thể tự đi mua một bộ bài về.”

Vương Chiêu Mưu cúi đầu đẩy đẩy mắt kính, “Tôi chỉ đơn thuần muốn chơi cùng anh, năm bộ bài này anh cứ tuỳ tay chọn một bộ.”

Lý Đại Toàn đùa nghịch bài poker trong tay, đắc ý mở miệng, “Lý Đại Toàn tôi đã đánh bạc nhiều năm như vậy, chỉ cần liếc mắt là biết cậu có gian lận hay không!”

Lý Đại Toàn kiểm tra, còn xoay người đối diện với ánh đèn để xem bài, nhân lúc không ai chú ý, gã dùng móng tay vạch mấy đường nhỏ trên lá bài.

“Nếu tôi đã muốn chơi thì sợ ông chủ lớn cậu không biết chơi đâu, thôi thì đơn giản nhất là so lớn nhỏ.” Gương mặt bầm tím của Lý Đại Toàn tươi cười, chia bộ bài làm hai.

“Át nhỏ nhất, K lớn nhất, rút được quân Đại vương thì rút lại.” Lý Đại Toàn đặt bài lên bàn, “Ba ván thắng hai, sao?”

“Được.” Vương Chiêu Mưu thản nhiên giơ tay, hai vệ sĩ kéo gã người đàn ông mặt mũi thâm tím vào.

Lý Đại Toàn nhìn nhìn, thế mà lại là tên bạn bạc đã tiết lộ thông tin cho gã!

“Sợ anh lo lắng chia bài không công bằng nên tôi đã mời một người tới đây.” Giọng Vương Chiêu Mưu ôn tồn lễ độ, “Để anh ta chia bài, được không?”

Nhìn tên bạn bạc đang run rẩy, Lý Đại Toàn vô thức nuốt nước miếng: “Được!”

Tên kia vẻ mặt như đưa đám đứng bên cạnh chia bài.

Chia xong ván đầu, Vương Chiêu Mưu dùng ngón tay khẽ đè lên quân bài poker trước mặt, sau đó mới nhẹ nhàng mở ra.

Át bích.

Không còn bài nào nhỏ hơn thế này nữa rồi.

Lý Đại Toàn thấy thế không nhịn được cười ra tiếng, mở bài mình ra, là quân 7 cơ.

“Ván đầu, Lý Đại Toàn thắng.” Bạn bạc run run lên tiếng, nhanh chóng thu bài lại rồi chia tiếp ván thứ hai.

Lý Đại Toàn thắng được một ván liền thừa thắng xông lên, nhanh chóng mở bài ra, một quân 3 rô chói lọi.

Vẻ mặt Lý Đại Toàn suy sụp, đối diện không nhanh không chậm lật bài, 9 cơ.

“Ván thứ hai, Vương, ông chủ Vương thắng.” Bạn bạc vẫn run rẩy, một lần nữa thu lại rồi chia bài.

Lý Đại Toàn gắt gao nhìn chằm chằm bài poker trong tay tên kia, chia bài xong, chân mày Lý Đại Toàn khẽ động, gã đã nhìn thấy dấu móng tay nhợt nhạt sau quân bài.

Tim Lý Đại Toàn vô thức đập nhanh, chỉ có mình gã biết khi nãy kiểm tra bài, gã đã đánh dấu ba quân K.

Ván này gã thắng chắc rồi!

Hai mươi vạn đó!

Yết hầu Lý Đại Toàn như thắt lại, cảm thấy bản thân gần như quên cả thở, gã biết mà, sớm muộn cũng có ngày gã gỡ lại tất cả những gì trước kia gã từng thua!

Chính là hôm nay!

Đến phiên Vương Chiêu Mưu lật bài trước, Lý Đại Toàn gấp không chờ nổi, nhưng bỗng thấy người đàn ông trẻ tuổi kia dường như mất hứng, không muốn lật bài.

“Ông chủ Vương, cậu sẽ không hối hận chứ?” Lý Đại Toàn cố nén xúc động, giả vờ như không có gì, “Chuyện này mà để lộ ra sẽ khiến người ta chê cười đó.”

Vương Chiêu Mưu hơi nhướn mày nhìn gã đàn ông trung niên kia, ngữ điệu tao nhã.

“Tôi chỉ cảm thấy hai mươi vạn ít quá thôi.”

Vương Chiêu Mưu vừa dứt lời, một vệ sĩ khác đã bước lên, còn nhấc theo một chiếc va li đen rồi mở ra trước mặt Lý Đại Toàn, bên trong xếp đầy tiền mặt, Lý Đại Toàn như ngừng thở, mắt cũng đỏ lên.

Chỗ này là bao nhiêu?

Ba mươi vạn? Hay năm mươi vạn?

“Tôi muốn thêm tiền cược, nhưng anh lại chẳng có thứ gì đáng giá cả.” Giọng Vương Chiêu Mưu mang theo chút tiếc nuối, vẻ mặt thất vọng.

Lý Đại Toàn nhìn nhìn xung quanh, rồi như chợt nhớ tới chuyện gì, gã vỗ vỗ ngực.

“Tôi, con người tôi, chẳng lẽ không đáng từng ấy tiền sao?”

Thấy thế, khoé miệng Vương Chiêu Mưu khẽ nhếch lên, “Đương nhiên là đáng, nhưng…..nói miệng sao có bằng chứng được.”

Vệ sĩ bước lên đưa ra một bản hợp đồng.

“Đây là hợp đồng bảo đảm, nếu anh thua…..” Vệ nghĩ nghiêm túc giải thích, nhưng còn chưa nói xong thì Lý Đại Toàn đã vội vàng ký tên điểm chỉ, như thể bản thân chắc chắn sẽ không thua vậy.

Thấy Lý Đại Toàn đã ký tên, Vương Chiêu Mưu liền lật bài, một quân Đại vương.

Thấy thế, bạn bạc một lần nữa chia bài cho Vương Chiêu Mưu rút lại, Lý Đại Toàn mắt sắc phát hiện sau quân bài của Vương Chiêu Mưu cũng có một dấu móng tay nhạt!

Chẳng lẽ là hoà?

Lý Đại Toàn không cam lòng, nhưng cũng chỉ đành nhìn Vương Chiêu Mưu lật bài.

Là quân K cơ.

Vẻ mặt Lý Đại Toàn vô cùng bực bội mở bài, “Bình, trọng phát.” (Xin phép cái này giữ nguyên, vì tôi không biết chơi trò này nên chịu, không hiểu).

Bạn bạc ngây ngốc nhìn Lý Đại Toàn, một lúc lâu cũng không thu bài.

“Trọng phát đó!” Lý Đại Toàn đang muốn nổi cáu, nhưng nhìn ánh mắt bạn bạc đầy thương hại, gã ta mới nhìn xuống quân bài mình vừa rút.

Một quân át bích.

K cơ và át bích, đương nhiên gã mới là người thua.

“Không, không thể nào!” Lý Đại Toàn đứng phắt dậy, hai mắt đỏ ké, không thể tin nhìn quân bài trước mặt, còn tát mấy cái vào mặt mình cho tỉnh lại.

“Sao có thể! Tôi…..” Lý Đại Toàn nghẹn lời, đột nhiên nhớ tới dáng vẻ người đàn ông kia khẽ đè lại quân bài ở ván đầu tiên.

Đến ván này, trong tay gã lại thành quân át bích!

Lý Đại Toàn đột nhiên phản ứng lại, đối phương đã sớm phát hiện gã làm ký hiệu trên quân bài rồi.

Nhưng cậu ta chẳng những không vạch trần còn dùng liên hoàn kế lừa mình, khiến mình cược luôn cả bản thân.

Giờ thì gã không còn gì cả.

Lý Đại Toàn ngơ ngác nhìn va li đóng lại, hợp đồng gã vừa ký cũng đã nằm trong tay người đàn ông trẻ tuổi kia.

Vương Chiêu Mưu nhìn hợp đồng, chân dài nhẹ nhàng bắt chéo, tư thế ưu nhã.

“Căn cứ theo hợp đồng, anh cần phải tránh xa tôi và Quý Liên Hoắc.”

Vương Chiêu Mưu hơi cúi đầu, mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt, giọng điệu vẫn ôn nhu như thường.

“Sau khi hợp đồng có hiệu lực, nếu tôi hoặc Quý Liên Hoắc nhìn thấy anh lần đầu thì sẽ đánh gãy cả ba chân anh; lần thứ hai, mắt và nội tạng của anh sẽ được hiến tặng cho những người cần nó hơn.”

Vương Chiêu Mưu cầm hợp đồng, cúi người vỗ nhẹ lên mặt gã.

“Còn với tôi, không có lần thứ ba.”

Lý Đại Toàn run lên, vệ sĩ thu lại chiếc ghế gã đang ngồi, gã đàn ông hoảng sợ ngã khỏi ghế, hai chân run như cầy sấy.

Lý Đại Toàn nhìn người đàn ông trẻ tuổi kia tao nhã đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nói.

“Lần đầu tiên.”

Lý Đại Toàn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy miệng mình lập tức bị chặn lại, sau đó là một cơn đau quặn thắt ở chân.

Vương Chiêu Mưu bước ra khỏi sân, ngay khi định đi ra ngoài, không biết cậu nghĩ gì lại đột nhiên đứng tại chỗ rồi quay lại mỉm cười.

Bị khát vọng sinh tồn thôi thúc, Lý Đại Toàn cảm thấy trong lòng vô cùng sợ hãi, gã chịu đựng cơn đau ở chân, gần như ngay lập tức trốn sau cái bàn, ngay cả cái bàn cũng run rẩy không ngừng.

Nhìn cái bàn không ngừng run rẩy, Vương Chiêu Mưu ưu nhã cười cười, cậu giơ tay đẩy mắt kính rồi xoay người rời khỏi ngõ nhỏ.

“Tìm xe san phẳng căn nhà này đi.” Vương Chiêu Mưu dịu dàng dặn dò, sau khi rời khỏi ngõ nhỏ thì lên xe mở túi mua sắm mình vừa mua ra nhìn nhìn.

Quần áo và giày mới tinh, tất cả đều là số đo của thiếu niên.

Gió: vụ rót rượu đợt trước và vụ chơi bài đợt này, ôi lão Vương ~~~~~ Kiếp trước anh quả thực là nhân vật phụ rồi, nếu không một trăm tên Lãnh tổng kia cũng không thể làm gì nổi anh!!!