Quý Đại Bảo nhìn ánh mắt Tô Vân Ôn, không khỏi mang theo chút thương hại.

Người khác có thể không biết, nhưng nó vô cùng rõ ràng, chú nhỏ chính là kẻ có thù tất báo, hơn nữa còn cực kỳ thù dai nhớ lâu.

Đời trước, lúc chú nhỏ vừa về Lãnh gia, vì bị què một chân nên lúc đi đường cũng bị nhóm con cháu thế gia lén chê cười, lúc ấy chú nhỏ chẳng nói gì, nhưng chỉ một thời gian ngắn sau, đám con cháu thế gia kia đều gặp sự cố, hơn nữa việc kinh doanh của gia tộc họ cũng xuống dốc không phanh.

Trưởng bối của họ tới cầu xin, nhưng dù đứng ngoài kêu trời khóc đất tới mức nào thì chú nhỏ cũng không quan tâm, mặt mày lạnh lẽo, con ngươi ám trầm, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Sau đó, mấy gia tộc đó cố lết hơi tàn rời khỏi Tô Thành, có người còn đi thẳng ra nước ngoài, mai danh ẩn tích.

Quý Đại Bảo bỗng có dự cảm, chờ khi chú nhỏ có khả năng, kẻ xui xẻo đầu tiên chính là Tô Vân Ôn trước mặt này cùng Tô gia sau lưng hắn.

Tô Vân Ôn nói xong, thấy thiếu niên mặt vô biểu tình, cười càng thêm tuỳ ý.

“Khuyên cậu một câu, phải tự biết mình.”

Quý Liên Hoắc siết chặt ngón tay, từ từ đảo mắt, liếc nhìn người đàn ông trước mặt.

“Sao, muốn động thủ?” Tô Vân Ôn cười xán lạn, “Cậu chỉ cần giây trước động thủ với tôi, giây sau, Chiêu Chiêu sẽ không giữ cậu lại đâu.”

Ánh mắt Tô Vân Ôn khó nén khinh miệt nhìn lướt qua đứa bé trong ngực Quý Liên Hoắc.

“Lại còn mang theo cả đứa bé bị đuổi ra khỏi nhà này à.”

Trình tẩu thực sự không nhìn nổi nữa, bước tới hỏi Tô Vân Ôn muốn ăn gì, muốn chuyển đề tài.

“Cậu ta biết làm gì?” Tô Vân Ôn chỉ Quý Liên Hoắc, tò mò hỏi.

Trình tẩu nghẹn lời, ánh mắt khó xử nhìn thiếu niên, cũng không biết anh biết làm gì.

“Vậy ở đây cậu ta không làm gì, chỉ dựa vào khuôn mặt rồi đưa già dẫn trẻ đến hút máu của Chiêu Chiêu sao?” Tô Vân Ôn nhíu mày, “Trình tẩu, chị cũng phải khuyên Chiêu Chiêu đi, cậu ấy có chút tiền nhưng cũng không thể hoang phí vậy được.”

“Tô thiếu gia….” Trình tẩu vô lực, muốn giải thích vài câu, nhưng còn chưa kịp nói đã nghe thấy động tĩnh ngoài cửa.

Trình tẩu như được đại xá bước lên, cửa lớn mở ra, Vương Chiêu Mưu mang một thân hàn khí bước vào biệt thự, trong tay còn đang cầm một túi giấy.

Nhiệt độ chênh lệch trong ngoài làm kính của Vương Chiêu Mưu hơi mờ đi, Vương Chiêu Mưu tiện tay đưa túi giấy cho Trình tẩu, cởi áo khoác ra đang định treo lên thì bỗng chạm vào một chiếc áo xa lạ.

Vương Chiêu Mưu tháo kính, liền thấy chiếc áo phao lông vũ trắng.

“Chiêu Chiêu!”

Thấy Vương Chiêu Mưu về, Tô Vân Ôn lập tức thay đổi sắc mặt, hắn tươi cười xán lạn, bước lên khoác vai bạn tốt.

“Cậu về rồi đó à!”

Vương Chiêu Mưu nhíu mày, bất động thanh sắc nghiêng người tránh khỏi cánh tay trên vai mình, cậu cầm áo phao lông vũ kia ném cho Tô Vân Ôn rồi treo áo khoác của mình lên.

“Chiêu Chiêu, sao thế?” Tô Vân Ôn nhận áo khoác của mình, thấy tâm trạng bạn tốt không ổn, lập tức ra vẻ quan tâm hỏi.

“Hôm nay ở công ty có việc không hài lòng sao?”

Vương Chiêu Mưu sải bước đến phòng khách, lấy khăn giấy ra lau kính, phớt lờ câu hỏi của Tô Vân Ôn.

Vừa nhìn thấy gương mặt này, Vương Chiêu Mưu sẽ nhớ tới hai mươi năm sau, hắn vô cùng áy náy xin lỗi một kẻ đã lưu lạc đầu đường còn đang sốt cao như mình thế nào.

“Chiêu Mưu, thực xin lỗi, tuy cậu là bạn tốt của tôi, nhưng lần này cậu đã chọc tới Lãnh gia rồi.

Tôi biết cậu đã giúp tôi rất nhiều, nhưng nhiều năm qua tôi cũng đâu dễ dàng, không thể vì giúp cậu mà đắc tội Lãnh gia được!”

“Cái gì, cậu bị bệnh sao?” Tô Vân Ôn lập tức lui về sau vài bước, trong mắt đầy cảnh giác.

“Vậy cậu cố gắng uống nhiều nước ấm đi, đừng tới chỗ tôi nữa!”

Đây chính là bạn tốt khi trước mình đã tận lực giúp đỡ.

“Chiêu Chiêu, sao cậu không nói gì?” Tô Vân Ôn nhìn Vương Chiêu Mưu lau kính xong lại đeo lên.

Đuôi mắt hơi cong lên, con ngươi thậm chí còn có nét hung hãn, dù cách mắt kính cũng vẫn nhìn rõ lạnh nhạt.

“Ai cho phép cậu gọi tôi là ‘Chiêu Chiêu?’”

Tô Vân Ôn sửng sốt, rồi chợt phản ứng lại, săn sóc cười.

“Sao vậy, cậu cãi nhau với người nhà sao? Có cần mai tôi tới nhà cậu nói chuyện với chú Vương chút không?”

Vương Chiêu Mưu chẳng hề cảm kích, ánh mắt vẫn lãnh ngạnh.

“Cậu biết rõ, từ sau khi có Vương Chiêu Vân, tôi đã không dùng nhũ danh này nữa rồi, hôm nay cậu gọi như vậy là muốn gì?”

Vương Chiêu Mưu vừa nói xong, Quý Đại Bảo đã chớp mắt, lập tức hiểu được.

Lúc Tô Vân Ôn vừa vào cửa vẫn luôn gọi “Chiêu Mưu”, mãi tới khi đối diện với chú nhỏ mới gọi “Chiêu Chiêu”.

Tên khốn này đang cố ý muốn dùng nickname này ra vẻ mình và Vương Chiêu Mưu có quan hệ rất tốt trước mặt chú nhỏ đây mà.

Chậc chậc!

Quý Đại Bảo còn chưa cảm thán xong đã nghe thấy giọng điệu nhẹ nhàng pha chút bất đắc dĩ của Tô Vân Ôn, “Sau này tôi không gọi nữa không phải được rồi sao, đừng giận, hôm nay tôi mang điểm tâm kiểu Tây qua cho cậu đó.”

“Tôi không muốn ăn.” Vương Chiêu Mưu cự tuyệt, xoay người bước về phía sofa, tới chỗ thiếu niên đang ôm đứa nhỏ.

Nhìn lướt qua kem bơ dính trên người Quý Đại Bảo, lại nhìn su kem trên bàn, Vương Chiêu Mưu ẩn ẩn đoán được mọi chuyện là thế nào.

Đời trước không ngừng có người nói với mình, Tô Vân Ôn ở trước mặt mình một kiểu, nhưng sau lưng lại khác hoàn toàn; bình thường Tô gia ỷ vào quan hệ với Vương gia mà không từ thủ đoạn chèn ép đối thủ cạnh tranh, cực kỳ cáo mượn oai hùm.

Nể tình quan hệ giữa hai nhà, khi ấy Vương Chiêu Mưu cũng chỉ cảnh cáo Tô gia, thấy họ thu liễm lại thì cũng không truy cứu nữa.

Giờ nghĩ lại, những gì người khác nói về Tô Vân Ôn có lẽ tám phần là sự thật rồi.

“Oa.” Quý Đại Bảo vừa thấy Vương Chiêu Mưu, lập tức tội nghiệp chớp chớp mắt, tay nhỏ lau kem bơ trên người, còn cố ý bôi bẩn ra tay.

Đại ca, anh nhìn này!

Có người bắt nạt tôi này!

Vương Chiêu Mưu rút khăn giấy đưa cho Quý Liên Hoắc, Quý Liên Hoắc chậm rãi ngẩng lên, trong con ngươi là nét khổ sở không nói nên lời.

Quý Đại Bảo vốn tưởng mình giả vờ giỏi lắm rồi, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy chú nhỏ trông như cô vợ nhỏ muốn nói lại thôi, lập tức cảm thấy mình làm sao bằng được.

“Việc thế nào vậy?” Nhìn ánh mắt thiếu niên, giọng Vương Chiêu Mưu cũng vô thức ôn hoà.

“Việc này là do tôi.” Tô Vân Ôn cướp lời, trong mắt còn ra vẻ áy náy.

“Tôi không biết người bạn này của cậu chưa từng ăn su kem, cậu ấy cắn một miếng làm bắn hết kem bơ lên đứa nhỏ.”

Quý Liên Hoắc và Quý Đại Bảo đồng thời nhìn Tô Vân Ôn, không ngờ tên này trơ trẽn đến vậy.

Vương Chiêu Mưu cúi đầu không nói, cậu nhìn chiếc su kem đã khô quắt trên bàn, sau đó cầm một chiếc mới trong hộp ra đưa cho Tô Vân Ôn.

“Cậu vẫn nhớ tôi thích ăn đồ ngọt à.” Tô Vân Ôn vui vẻ nhận lấy, nhưng đột nhiên thấy người kia bóp mạnh chiếc su kem, kem bơ lập tức bắn ra.

Mặt dính kem bơ khiến Tô Vân Ôn sững sờ tại chỗ, Vương Chiêu Mưu đặt su kem trong tay cạnh chiếc su kem đã khô quắt trên bàn.

Giống hệt như nhau.

Vương Chiêu Mưu lẳng lặng nhìn người đã từng là bạn thân của mình.

“Muốn nói dối trước mặt tôi thì phải thông minh chút.”

Nhìn cảnh tượng trước mặt, Quý Đại Bảo không khỏi mỉm cười, hưng phấn quơ nắm tay nhỏ.

Đại ca siêu quá đi!

Vẻ mặt Tô Vân Ôn đổi đổi, hắn nhìn thoáng qua thiếu niên phía sau Vương Chiêu Mưu rồi nghiêm túc nói.

“Chiêu Mưu, tôi làm vậy là vì tốt cho cậu.”

“Cậu không biết, chuyện cậu nuôi người ở biệt thự đang lan truyền khắp nơi, sẽ ảnh hưởng rất xấu đến danh tiếng của cậu.

Huống chi…..”

Tô Vân Ôn lại nhìn thiếu niên, “Nếu cậu thích loại như vậy, tôi có thể giúp cậu tìm người tốt hơn, càng an toàn hơn, tôi không muốn thấy cậu giống như một kẻ nhặt rác, ai cũng nhặt về như vậy.”

Vừa dứt lời, Quý Đại Bảo lập tức cảm thấy cánh tay đang ôm mình siết càng chặt, ngẩng đầu liền thấy chú nhỏ đang nhìn chằm chằm Tô Vân Ôn, trong mắt tầng tầng ý lạnh như sắp chảy ra ngoài.

Nếu không phải Vương Chiêu Mưu đang đứng ngay đằng trước, Quý Đại Bảo vô cùng nghi ngờ chú nhỏ sẽ đứng dậy rồi lập tức đấm thẳng vào gương mặt đang ra vẻ đạo mạo kia.

“Tô Vân Ôn.”

Vương Chiêu Mưu gằn từng chữ.

“Tôi rất hiểu trong đầu cậu đang tính toán chuyện dơ bẩn gì.”

“Tôi nói thẳng cho cậu biết, anh ta đã tới nhà tôi vậy chính là người của tôi, cậu xúc phạm anh ta chính là muốn đối đầu với tôi.”

“Cậu hẳn phải biết, chọc tới tôi sẽ phải gánh hậu quả gì.”

“Chiêu Mưu, cậu điên rồi sao?” Tô Vân Ôn cau mày, “Tôi và cậu là bạn từ nhỏ tới lớn, giờ cậu lại vì kẻ này mà nói những lời gây tổn thương như vậy với tôi sao?”

“Tôi không chỉ nói được lời gây tổn thương, mà còn làm được những chuyện gây tổn thương.” Vương Chiêu Mưu nhìn chằm chằm người trước mặt, giọng điệu vô cùng lạnh lẽo.

“Từ nay trở đi, nơi này không chào đón cậu.”

“Vì sao!” Tô Vân Ôn hoàn toàn không thể hiểu nổi, cũng không sao khống chế nổi cảm xúc nữa, “Hai mươi năm tình bạn của chúng ta không bằng kẻ cậu mới quen hai ba tháng sao?!”

“Nơi này của tôi không phải chỗ để rác.” Vương Chiêu Mưu cầm túi giấy trên bàn ném tới bên chân Tô Vân Ôn, tư thái lịch sự tao nhã nhưng lại cường thế, không ai có thể cãi lại được.

“Mang theo đồ của cậu cút ngay.”

“Vương Chiêu Mưu!” Tô Vân Ôn nghiến răng nghiến lợi, “Tôi thấy cậu bị mê hoặc tâm trí rồi, một ngày nào đó, cậu sẽ khóc lóc tới tìm tôi!”

Vương Chiêu Mưu rũ mắt, mặt vô biểu tình đưa tay đẩy đẩy gọng kính.

Tới chết cũng không tìm cậu đâu mà lo.

Cậu chỉ biết bảo người khác uống nhiều nước ấm thôi.

Tô Vân Ôn tông cửa xông ra ngoài, phát ra tiếng vang thật lớn, Trình tẩu đứng cạnh ngơ ngác nhìn, rồi chợt thấy thiếu gia vẫy vẫy tay với mình.

Trình tẩu ngơ ngác đi qua, sau đó mới nhận ra trong tay mình vẫn đang cầm túi giấy mà thiếu gia khi nãy vào nhà đã đưa cho mình.

Vương Chiêu Mưu lấy túi giấy trong tay Trình tẩu đưa cho thiếu niên trước mặt, khẽ xoa tóc anh, sau đó không nói một lời, lên lầu vào phòng.

Quý Liên Hoắc cúi đầu lấy đồ trong túi ra, bên trong đều là văn phòng phẩm loại đẹp, còn có hai quyển sách bài tập mới tinh.

Chiêu Mưu vẫn nhớ những lời anh nói lúc ban ngày về chuyện nhặt ve chai mua văn phòng phẩm.

Quý Liên Hoắc đứng im tại chỗ, trong lòng vô cùng ấm áp.

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy thiếu gia xử sự như vậy với Tô thiếu gia.” Trình tẩu quả thực đã mở rộng tầm mắt, ánh mắt nhìn Quý Liên Hoắc cũng không khỏi đổi đổi.

Địa vị của tiểu Quý trong lòng thiếu gia còn cao hơn cả Tô thiếu gia!

Thiếu gia vì tiểu Quý mà cãi nhau với Tô thiếu gia, thậm chí là tuyệt giao!

Trình tẩu bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, liệu sau này có nên đổi giọng gọi một tiếng “Quý thiếu gia” không?

Quý Liên Hoắc bế Quý Đại Bảo vào phòng, cởi quần áo dính kem bơ đặt trên thành bồn tắm.

Quý Đại Bảo ngồi trong bồn tắm, nhìn chú nhỏ cũng cởi đồ đứng tắm dưới vòi sen tận vài lần.

Mãi đến khi trên người toàn mùi dầu gội sữa tắm, chú nhỏ mới dừng lại, cẩn thận giặt quần áo cho cháu mình rồi tắm cho nó.

Hai người thơm ngào ngạt ra khỏi phòng tắm, Quý Liên Hoắc lau tóc, đặt cháu trai lên giường, dùng gối quây quanh nó, sau đó cúi đầu mở bài tập nghỉ đông của Vương Chiêu Vân ra.

Đêm nay, có vẻ sức chiến đấu của Quý Liên Hoắc càng tăng mạnh, anh ngồi vào bàn, cây bút trong tay gần như không hề dừng lại.

Quý Đại Bảo nghe tiếng ngòi bút sàn sạt trên giấy rồi ngủ lúc nào không biết, rạng sáng mơ màng mở mắt ra mới thấy chú nhỏ tắt đèn bàn rồi nằm xuống cạnh mình.

“Chiêu Chiêu.”

Quý Đại Bảo nghe thấy giọng chú mình lặp đi lặp lại đầy quyến luyến.

“Thật dễ nghe, Chiêu Chiêu.”

×××

Vương Chiêu Vân gặm bút, vò đầu bứt tai nhìn đề bài, đột nhiên thấy hơi đau đầu.

Bình thường mình đi thi còn chưa viết nổi một bài văn 800 chữ, thế mà giờ lại còn đòi viết một bài văn dài.

Thấy phòng con trai vẫn im lặng, dì Tống lo lắng gõ gõ cửa, vừa mở cửa đã thấy con trai đang ngồi bên bàn học, còn cắn bút!

Dì Tống không tin nổi nhắm mắt lại, sau đó mở ra, cảnh tượng vẫn không đổi!

Đứa con trai không học vấn không nghề nghiệp của bà cũng có ngày ngồi học?!

“Mẹ?” Vương Chiêu Vân quay đầu, trông thấy mẹ ruột của mình, đột nhiên nghĩ ra một ý.

“Mẹ, mẹ cảm thấy anh hai là người thế nào?”

“Sao vậy?” Dì Tống lại gần, không hiểu con trai mình hỏi chuyện này làm gì.

“Con đang làm văn.” Vẻ mặt Vương Chiêu Vân vô tội, “Phải cần tư liệu chứ.”

“Anh hai con….” Dì Tống nghĩ nghĩ, ánh mắt cũng có mấy phần dịu dàng.

“Là một đứa nhỏ thông minh lương thiện lại hiểu chuyện.”

Vương Chiêu Vân ngơ ngác, sao lại không quá giống những gì cậu ta biết vậy?

Chúng ta đang nói tới cùng một người sao?

“Anh ấy rõ ràng có đối tốt với mẹ đâu!” Vương Chiêu Vân bĩu môi, “Mẹ đừng lừa con, ai mà không thấy chứ, anh ấy rất lạnh nhạt với mẹ!”

“Con không hiểu.” Dì Tống bất đắc dĩ cười cười, ngồi xuống bên cạnh con trai, “Năm đó, lúc mẹ vừa vào Vương gia, thân thích ở Vương gia chẳng ai coi mẹ ra gì, thậm chí còn chỉ thẳng mặt mẹ mà mắng.

Lúc đó anh trai con mới năm tuổi thôi, nó đứng trước người mẹ, che chở mẹ trước mặt đám thân thích kia, còn tuyên bố về sau mẹ chính là mẹ ruột nó.”

Nhớ tới chuyện này, ánh mắt dì Tống đầy dịu dàng.

“Vậy sau đó vì sao lại…..” Vương Chiêu Vân nghi hoặc, “Sao giờ anh ấy lại coi mẹ như không khí vậy?”

“Là do lỗi của mẹ.” Dì Tống ngẩng đầu, khó nén áy náy trong mắt, rồi lại nhìn con trai mình, “Tóm lại, anh trai con là một đứa bé rất tốt.”

Nhìn con trai hết đường xoay xở, dì Tống lại cho ý kiến, “Muốn viết văn thì phải bắt đầu từ ngoại hình, dù sao thì anh trai con cũng đẹp trai, con cứ viết dài, nhấn mạnh bề ngoài của nó là được.”

Bề ngoài hả…..

Vương Chiêu Vân đảo mắt, suy nghĩ một lát rồi đặt bút viết.

“Anh trai tôi rất đẹp, từ đầu tới đuôi đều đẹp, đùi trong có một vết bớt màu đỏ, tôi nhìn thấy lúc nhỏ khi tắm cùng anh ấy, tất nhiên tôi còn thấy cả những chỗ khác nữa….”

Vương Chiêu Vân viết cả đống, phải đến hai mươi ngày, lúc kỳ nghỉ sắp kết thúc thì chọn một bài dài nhất, canh thời gian lúc Vương Chiêu Mưu không có nhà rồi tới biệt thự.

Quý Liên Hoắc lấy ra một chồng bài tập nghỉ đông, Vương Chiêu Vân lấy ra một tập bài văn hơi mỏng.

Lúc Vương Chiêu Vân lật xem bài tập nghỉ đông thì Quý Liên Hoắc cũng xem trang đầu tiên của tập văn kia, mới đọc hai dòng, chả hiểu thấy gì mà đỏ cả tai, vội vã đóng tập văn lại.

Vương Chiêu Vân lật lật đống bài tập, nhìn còn xịn xò hơn cả sách đáp án, lại xem bài thi thử, trình bày sạch sẽ, nét chữ đoan chính, chắc chắn chính là loại hình mà các thầy cô thích nhất.

“Hợp tác vui vẻ.” Vương Chiêu Vân cũng ra vẻ, giơ tay ra bắt tay Quý Liên Hoắc.

Thấy Vương Chiêu Vân ôm bài tập lén lút rời khỏi biệt thự, Quý Liên Hoắc siết chặt tập văn trong tay trở về phòng.

Quý Đại Bảo ngồi bên mép giường, thấy chú nhỏ hít sâu một hơi rồi mở tập văn ra, đọc một lát lại đỏ bừng mặt đóng lại.

Quá trình này cứ lặp đi lặp lại liên tục, Quý Đại Bảo ngơ ngác nhìn chú mình, làm gì mà cứ như thiếu niên hoài xuân đang xem sách 18+ vậy, cứ xem một chút lại đỏ bừng mặt, nằm quay cuồng trên giường.

Tóm lại trong đó viết gì thế hả?

Quý Đại Bảo vô cùng tò mò, ngặt nỗi Quý Liên Hoắc cứ nắm chặt tập giấy kia, không cho mình liếc một cái.

Chậc, quỷ hẹp hòi.

Khu vui chơi dành cho trẻ em mới được xây dựng tại trung tâm thương mại đã thu hút một lượng lớn khách hàng đến đây, có thể nhìn thấy các phụ huynh đi cùng con cái ở khắp mọi nơi.

Vương Chiêu Mưu đi dạo ở trung tâm thương mại một vòng, lúc nhìn thấy những phụ huynh bế con nhỏ, cậu vô thức nghĩ tới Quý Liên Hoắc.

Trong khoảng thời gian này, thiếu niên ngoan ngoãn học tập trong biệt thự, chưa bao giờ ra khỏi cửa, chăm chỉ học tập là tốt, nhưng thỉnh thoảng cũng cần thư giãn để không quá căng thẳng.

Vương Chiêu Mưu để nhân viên đi về trước rồi bảo tài xế gọi điện cho Trình tẩu, cậu ngồi chờ ở khu vực nghỉ ngơi của trung tâm thương mại, một lát sau đã thấy thiếu niên bế một đứa bé vội vàng đi tới.

Vương Chiêu Mưu mới vừa đứng dậy, còn chưa kịp nói gì, nhưng thiếu niên đã lập tức tìm ra mình giữa đám người, đôi mắt đen nhánh sáng bừng, vội vàng chạy tới chỗ mình.

“Anh Chiêu Mưu.” Quý Liên Hoắc dừng trước người Vương Chiêu Mưu, ánh mắt vui không kìm được, trên trán còn một tầng mồ hôi mỏng.

“Ừm.” Vương Chiêu Mưu rũ mắt, vuốt vuốt mặt Quý Đại Bảo, cảm xúc ngoài ý muốn cũng không tệ lắm.

Mới ở biệt thự một hai tháng mà da dẻ Quý Đại Bảo đã càng lúc càng tốt, ban đầu thậm chí còn có thể so với lão Tề, giờ đã vừa trắng vừa mềm, trừ hai vệt ửng đỏ trên gò má vẫn chưa biến mất, thoạt nhìn đã là trạng thái mà một đứa bé nên có rồi.

“Pa, oa.” Quý Đại Bảo vừa thấy Vương Chiêu Mưu đã cười toe toét, khoe luôn từ mới mình vừa học được.

Tôi giỏi lắm nha!

Vương Chiêu Mưu nhướn mày, không nhịn được bật cười.

Chỉ vậy thôi?

Nhéo nhéo mặt Quý Đại Bảo xong, Vương Chiêu Mưu nhìn sang Quý Liên Hoắc, ngữ khí nhẹ nhàng, “Hai ngày nữa là khai giảng, anh nên chuẩn bị sẵn sàng.”

“Được.” Quý Liên Hoắc nhìn ngón tay thon dài đang nắm mặt cháu mình, trong mắt không khỏi có chút ghen tị mơ hồ.

“Đã đặt đồng phục cho anh rồi.” Vương Chiêu Mưu dẫn Quý Liên Hoắc bước vào mấy shop bán giày, “Mua thêm mấy đôi giày còn có cái thay đổi.”

“Được.” Quý Liên Hoắc gắt gao bước theo người ấy, thực không muốn rời nửa bước.

“Đôi này cũng được này.” Vương Chiêu Mưu lấy một đôi giày chơi bóng khá đẹp trên kệ xuống, đưa cho Quý Liên Hoắc.

“Thích không?”

Phía trên trắng như tuyết, xen những đường viền màu lam sẫm giống như mặt biển đang cuộn lên một cơn sóng lớn.

Quý Liên Hoắc vẫn luôn nhìn người ấy chăm chú, nào có để ý gì giày dép, nghe thấy người ấy hỏi là lập tức gật đầu, không hề do dự.

Chiêu Mưu nói đẹp, vậy chính là đẹp.

“Tiên sinh, xin chào, giày này là phiên bản hạn chế, số lượng trong kho cũng không còn, Tô Thành đã bán hết rồi, đôi này chỉ là hàng trưng bày, cho nên…..”

Nhân viên bước tới, nhưng vừa thấy Vương Chiêu Mưu đã dừng lại.

“Xin hỏi, anh có nhận ra tôi không?” Vương Chiêu Mưu nho nhã lễ độ, hơi hơi mỉm cười với nhân viên.

Nhân viên hít sâu một hơi, sau khi lễ phép cúi đầu với cậu thì lập tức quay người thông báo cho quầy.

“Nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất chuyển mã Ksx02 từ Chử Thành tới đây!”