Quý Đại Bảo nghe chú nhỏ nói, lập tức khiếp sợ như thể đang có động đât 8 độ richter.

Thực sự rất nhớ mình á?

Mình có tài đức gì!

Nhớ tới đoạn thời gian chú nhỏ cõng mình vất vả mưu sinh; nhớ tới lúc chú nhỏ vì mình mà suýt bị lưu manh đánh gãy chân; còn cả lúc chú nhỏ đi đấu tranh với Lý Đại Toàn để lấy lại sữa bột cùng tã giấy cho mình……

Hốc mắt Quý Đại Bảo đã hơi ướt.

Chú nhỏ thực sự rất tốt với mình.

Thế mà trước đó mình còn dằn dỗi vì bị chú nhỏ đánh mông, nghĩ lại, đều là lỗi của mình mà.

Nếu không phải do mình làm vỡ bình hoa, lại làm mất bảng biểu trên máy tính thì làm sao chú nhỏ đánh mình được.

Là do mình phạm lỗi quá nhiều.

Quý Đại Bảo không nhịn được ôm lấy Quý Liên Hoắc, trong lòng cảm động rối tinh rối mù.

Quý Liên Hoắc cũng thuận thế ôm lấy đứa bé trong ngực, gần như không dám ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

Vương Chiêu Mưu hơi trầm tư.

Cậu biết tình cảm của hai chú cháu này rất tốt.

Nhưng tốt đến mức này thì đúng là không ngờ.

Việc này có nghĩa là, nếu sau này cậu bị phát hiện đã động thủ với Quý Đại Bảo, vậy thì chắc chắn kết cục sẽ còn bi thảm hơn cả đời trước.

Nhưng đương nhiên không thể buông tha rồi.

Thế thì phải làm kín đáo hơn thôi.

Trình tẩu hâm nóng đồ ăn rồi bưng lên, Vương Chiêu Mưu ngồi trên chủ vị, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, phải làm sao mới có thể khiến Quý Liên Hoắc an tâm ở lại trường học.

Bàn ăn yên tĩnh lạ thường, ba người đều mang những suy nghĩ khác nhau.

Quý Liên Hoắc không ngừng nhìn về phía chủ vị, như thể muốn nhìn bù cho những ngày qua.

Sau khi ăn xong, Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu vào thư phòng, vừa nghĩ tới mình và anh Chiêu Mưu ở trong cùng một căn nhà, chỉ cách có vài bức tường, hơn nữa ngày mai còn có thể gặp, lại ăn sáng cùng nhau, tâm trạng Quý Liên Hoắc vô cùng tốt.

Đêm nay hiếm khi ngủ ngon, Quý Liên Hoắc ngủ một mạch tới sáng, vừa mở mắt đã phát hiện mặt trời lên cao, đã qua giờ ăn sáng từ lâu.

Giờ này có lẽ anh Chiêu Mưu đã tới công ty từ lâu rồi.

Ánh mắt Quý Liên Hoắc đầy thất vọng, vừa nghĩ đến tối nay đã phải về trường, có lẽ trước khi đi cũng không gặp được anh Chiêu Mưu, lông mày vô thức nhíu lại, trong lòng chua xót không nói nên lời.

Lại phải chờ sáu ngày sau mới gặp lại.

Nghĩ đến đây, Quý Liên Hoắc buồn bã vùi mặt vào trong gối, mũi đau xót, thậm chí mắt cũng bắt đầu đỏ lên.

Đều tại mình.

Sao lại không dậy sớm hơn chứ!

Cửa phòng vang lên vài tiếng gõ thanh thuý, Quý Liên Hoắc dựng thẳng lỗ tai, đôi mắt khẽ động.

Bình thường Trình tẩu cũng không gõ cửa như này, mà là gõ nhanh hơn nhiều hơn. Gõ không nhanh không chậm, lại chỉ ba lần một, đó là……

Quý Liên Hoắc lập tức nhảy dựng lên chạy như bay ra mở cửa phòng, vừa thấy người trước mặt, khoé môi đã không nhịn được nhếch lên.

Sáng chủ nhật cuối đông, Quý Liên Hoắc nhìn người mình vẫn thầm thương trộm nhớ mà hồng cả tai, một lúc lâu cũng không biết nói gì.

Hôm nay Vương Chiêu Mưu mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen và một chiếc quần âu màu xám khói, so với dáng vẻ đoan chính thường ngày, hôm nay nhìn cậu tự nhiên hơn rất nhiều, nhưng cổ áo vẫn cao che hết đường cong nơi gáy như cũ.

Chiếc áo len cổ lọ màu đen khiến làn da của người trước mặt càng trở nên trắng mịn, cặp kính gọng vàng ưu nhã kia cũng không giảm đi nửa phần.

“Anh, anh Chiêu Mưu.” Qua một hồi lâu, Quý Liên Hoắc mới tìm lại được thanh âm.

Yết hầu như đã không còn là của mình nữa, tiếng nói khàn khàn không giấu nổi vui sướng.

Hôm nay mình vẫn được gặp anh ấy!

“Chuẩn bị một chút.” Vương Chiêu Mưu quét mắt nhìn giường, biết hôm nay thiếu niên thực sự đã ngủ rồi.

“Hôm nay chúng ta sẽ đi ăn cơm với thầy Trần.”

Ăn cơm với…..chủ nhiệm lớp?

Quý Liên Hoắc sững sờ, không hiểu vì sao anh Chiêu Mưu lại mời thầy Trần.

Mình có vấn đề gì sao?

Hơi thấp thỏm đi rửa mặt, chuẩn bị xong, Quý Liên Hoắc theo Vương Chiêu Mưu ra khỏi biệt thự, tài xế đã chờ sẵn, người vừa lên xe là đi luôn.

Vương Chiêu Mưu hẹn ăn cơm ở Tường Vân Lâu, một nhà hàng kiểu Trung Hoa nổi dang Tô Thành, chất lượng cùng bài trí đều là hạng nhất.

Mấy năm trước ba Vương còn muốn mua lại nơi này, nhưng ông chủ Tường Vân Lâu không khuất phục trước tiền tài nên ba Vương chỉ có thể từ bỏ, sau đó liền kết bạn với ông chủ nơi này, lúc thời tiết tốt còn rủ nhau đi câu cá uống trà.

Vừa xuống xe, Quý Liên Hoắc liền gắt gao theo sau Vương Chiêu Mưu, họ lên lầu, đi qua một hành lang thật dài rồi bước vào một ghế lô trang trí theo kiểu cổ.

Phục vụ mặc sườn xám bưng khay tiến đến, họ đặt dụng cụ ăn uống đã tiêu độc cùng khăn lông nóng xuống, Quý Liên Hoắc ngồi cạnh Vương Chiêu Mưu, thấy Vương Chiêu Mưu dùng khăn lông lau tay, động tác rất ưu nhã, Quý Liên Hoắc cũng làm theo, lấy khăn lau tay mình.

Vương Chiêu Mưu nghe động tĩnh liền nghiêng người nhìn thiếu niên, vốn định giữ im lặng, nhưng nghĩ tương lai thiếu niên sẽ vào Lãnh gia, nếu gặp hoàn cảnh tương tự mà làm vậy chắc chắn sẽ bị người ta cười nhạo.

“Liên Hoắc.” Vương Chiêu Mưu gọi một tiếng, thiếu niên lập tức xoay người nhìn cậu, đôi tay đặt trên đầu gối, ánh mắt sáng lên.

Vương Chiêu Mưu vốn định dạy anh ta luôn, nhưng nhìn thấy nhân viên xung quanh liền quyết định hoãn lại.

Lúc nhiều người thì phải giữ mặt mũi cho trẻ nhỏ.

“Anh Chiêu Mưu, sao vậy?” Quý Liên Hoắc chăm chú nhìn cậu, giống như chỉ cần Vương Chiêu Mưu ra lệnh, anh sẽ không chút do dự tiến lên làm bất cứ chuyện gì.

“Có đặc biệt thích ăn món nào không?” Vương Chiêu Mưu buông khăn lông trong tay, hơi mỉm cười với thiếu niên.

Mặt Quý Liên Hoắc lại vô thức nóng lên, ánh mắt cũng loé loé.

“Anh với thầy Trần gọi món là được, tôi không kén ăn.”

Vương Chiêu Mưu gật đầu, cầm thực đơn rồi gọi những món sở trường của đầu bếp.

Chờ thầy Trần mang tài liệu tới, sau khi hàn huyên vài câu, Vương Chiêu Mưu liền đưa thực đơn cho khách.

Thầy Trần cúi đầu nhìn con số bên cạnh món ăn, trên trán cũng như phát sốt, ông biết đồ ăn nơi này đắt tiền, nhưng không ngờ lại đắt tới vậy!

Nhìn lướt thôi mà món nào cũng đắt gấp chục lần bên ngoài, ăn xong chầu cơm này kiểu gì cũng tiêu hết cả tháng lương của ông!

“Tôi đã gọi rồi, thầy gọi thêm vài món mình thích là được.” Vương Chiêu Mưu chu đáo nói, “Hải sản ở đây rất ngon, thầy xem món nào hợp thì gọi.”

Thầy Trần vừa nghe đã thấy áp lực nhẹ đi không ít, ông đáp lời Vương Chiêu Mưu gọi hai món hải sản rồi trả lại thực đơn, sau đó lấy tài liệu ra.

“Vừa lúc đã chấm xong hết bài thi khai giảng, tôi đã cân nhắc rồi quyết định mang tới đây để chúng ta cùng phân tích.”

Quý Liên Hoắc vừa nghe, lập tức ngồi ngay ngắn lại, anh hơi hồi hộp nhìn bài thi, lại nhìn người bên cạnh mình.

“Thầy Trần, tạm thời đừng nói chuyện công việc, chúng ta ăn cơm trước đã.” Vương Chiêu Mưu mỉm cười nhận lấy tập bài thi chủ nhiệm đưa, “Đã tới giờ cơm, chúng ta ăn xong rồi nói chuyện.”

Vương Chiêu Mưu vừa nói xong không lâu thì đồ ăn lần lượt được bưng lên, ban đầu thầy Trần còn hơi câu nệ, nhưng khi Vương Chiêu Mưu nhắc tới chuyện hôm đó hai người đang đứng ở cổng thì gặp học sinh trèo tường thì thầy Trần đã cảm thấy có đề tài quen thuộc với mình hơn, ông dần thả lỏng, vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí cũng tốt hơn.

Quý Liên Hoắc ngồi bên cạnh yên tĩnh ăn cơm, cứ thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn người mang dáng dấp cực kỳ thành thạo bên cạnh.

“Trước kia ba của Triệu Đạt không như vậy đâu, từ khi kiếm được chút tiền thì thay đổi hẳn.” Thầy Trần nói lưu loát, chẳng hiểu sao khi đối diện với người đàn ông này, ông cứ không nhịn được muốn nói hết.

“Hắn rất gia trưởng, mọi việc trong nhà đều phải theo ý hắn, con cái làm gì không thuận ý là đánh luôn.” Thầy Trần vừa nói vừa thở dài, “Sao có thể giáo dục trẻ con như vậy được!”

“Hành động của hắn quả thực không thoả đáng.” Vương Chiêu Mưu gật đầu vẻ tán đồng.

Thấy đã ăn uống hòm hòm, thầy Trần buông đũa, bắt đầu nói sang chuyện thi cử của Quý Liên Hoắc.

“Quý Liên Hoắc, em tự nhìn bài thi của mình đi, thực ra tôi vẫn khá vừa lòng với kết quả của em, trước đó em đã nghỉ học lâu như vậy mà thành tích như này cũng đã ngoài dự kiến của tôi rồi.”

Vương Chiêu Mưu lấy bài thi đưa cho thiếu niên, Quý Liên Hoắc vội nhận lấy rồi mở ra.

Ngữ văn 121, Toán 120, tiếng Anh 119, Tự nhiên 211.

Vương Chiêu Mưu tính nhẩm, tổng 571 điểm.

Thành tích này đã rất ổn rồi.

“Năm ngoái, điểm trúng tuyển ngành khoa học tự nhiên của Đại học Tô Thành là 501, chuyên toán là 544.” Thầy Trần tươi cười nhìn Quý Liên Hoắc, “Quý Liên Hoắc, chỉ cần mấy tháng nữa em vẫn ổn định như vậy, vậy thì thi đỗ hoàn toàn không thành vấn đề!”

Quý Liên Hoắc cầm bài Tự nhiên ra nhìn, số điểm bị mất không ngoài dự đoán của anh.

“Chúng tôi đã chấm xong bài hết rồi nhưng chưa vào danh sách điểm thi thôi, có thể thành tích của em sẽ đứng top 5 của lớp, nhưng cả khoá thì không chắc.”

Thầy Trần nhìn ánh mắt mất mát của thiếu niên, cũng không nhịn được an ủi.

“Em vừa đi học lại, không cần quá sốt ruột, môn Sinh cũng không khó học, tập trung hơn chút là được.”

Quý Liên Hoắc nhìn người bên cạnh, Vương Chiêu Mưu thấy thế cũng vỗ vỗ vai anh.

“Thành tích này đã rất khá rồi, cứ tiếp tục cố gắng.”

Quý Liên Hoắc nắm bài thi, môi mím chặt.

So với trước kia, thành tích này thực sự không tốt.

Tiễn thầy Trần đi, thấy thiếu niên vẫn cúi đầu không nói, Vương Chiêu Mưu liền dẫn Quý Liên Hoắc vào một cửa hàng.

Quý Liên Hoắc khó hiểu nhìn Vương Chiêu Mưu, rồi bỗng thấy người kia lắp sim vào một chiếc di động mới tinh rồi đưa cho mình.

“Tôi đã hỏi thầy Trần rồi, anh có thể dùng di động.”

Vương Chiêu Mưu bật di động của mình lên rồi đưa cho thiếu niên xem.

“Đây là điện thoại di động màn hình màu. Tôi đã cài gói cước cho anh, gói này có thể được sử dụng để gửi tin nhắn MMS, chẳng hạn như…..”

Vương Chiêu Mưu dùng điện thoại của mình chụp một tấm cho Quý Liên Hoắc sau đó gửi sang chiếc di động mới kia.

Vương Chiêu Mưu gợi ý xong, Quý Liên Hoắc liền nhận điện thoại, nhìn thông báo có tin nhắn mới kia, anh mở MMS ra.

Bên trong có một bức ảnh, chính là bức ảnh mà anh Chiêu Mưu vừa chụp.

Quý Liên Hoắc ngơ ngẩn nhìn người kia.

“Nếu anh nhớ Đại Bảo, mỗi ngày tôi sẽ chụp một tấm ảnh của nó rồi gửi cho anh.” Vương Chiêu Mưu giơ giơ điện thoại của mình về hướng thiếu niên.

“Nếu có việc, anh có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào, dù sao anh cũng đã có số của tôi rồi, đúng không?”