Vài chén rượu vào bụng, tiềm thức Vương Chiêu Mưu liền cảm thấy có chuyện không ổn, chờ khi tỉnh táo lại thì chóp mũi cứ luẩn quẩn mùi sầu riêng, lão Tề ngồi ghế phụ, cứ chốc chốc lại quay lại nhìn cậu.

“Ông chủ, cậu tỉnh chút nào chưa?”

Vương Chiêu Mưu nhíu mày, day day trán mình.

Vừa rồi đã có chuyện gì nhỉ, hình như vô cùng ầm ĩ, nhưng mình chẳng nhớ gì hết.

Trước khi uống rượu còn chưa ăn gì nên dạ dày Vương Chiêu Mưu rất khó chịu, hơi thở cũng toàn mùi rượu.

Ơ khoan.

Vương Chiêu Mưu phản ứng lại, ngẩng đầu ngửi ngửi, trong xe đúng là có mùi sầu riêng.

“Tôi đã làm gì?” Trong lòng Vương Chiêu Mưu nổi lên dự cảm xấu.

Thảm kịch ba năm trước thời thời khắc khắc nhắc nhở Vương Chiêu Mưu phải rời xa chất cồn, nhưng trước đó tâm trạng phiền muộn quá mức, bartender lại không biết tình huống của mình nên cứ pha chế liên tục.

“Ờm…..” Lão Tề muốn nói lại thôi, “Tóm lại cậu cứ yên tâm, sẽ không ai nói ra đâu.”

Lão Tề đã không nói thì chứng tỏ lần này còn thảm hơn ba năm trước nhiều.

Vương Chiêu Mưu hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh, cúi đầu quan sát tình hình.

Quần áo vẫn nguyên vẹn, nhưng trên chỗ đầu gối quần tây có vết bẩn, còn mặt mình…… Vương Chiêu Mưu soi mình trong kính chiếu hậu, đuôi mắt hơi ửng hồng, lông mi ươn ướt.

“Tôi quỳ trước mặt ai rồi?” Đoán được đại khái tình hình xong, Vương Chiêu Mưu cố giữ cho giọng mình bình thản.

“Một thiếu niên bán trái cây.” Lão Tề cười gượng, “Đều do tôi, tại tôi không trông nom cậu cho kỹ.”

Thiếu niên bán trái cây? Vương Chiêu Mưu suy tư hồi lâu, ký ức vốn mơ hồ cũng dần rõ ràng lên.

Trong lòng cậu khi đó chỉ toàn suy nghĩ Vương thị sẽ phá sản, rồi cậu sẽ thê thảm chết đi, trong cơn mê man, cậu đột nhiên trông thấy một người đàn ông đang đứng đối diện mình, trong tay cầm dao, trông rất giống bá tổng Lãnh gia kia.

Lòng cầu sinh theo men say lập tức bùng nổ, Vương Chiêu Mưu nhớ ra, khi đó cậu đã ôm chặt chân người đàn ông kia, còn thê lương khóc lóc cái gì mà, “Lãnh tổng, hôm nay trời không lạnh, cầu xin anh thu nhận tôi đi!”

Nhớ lại xong, Vương Chiêu Mưu cúi đầu.

“Không sao đâu ông chủ.” Lão Tề thấy thế, định bụng an ủi ông chủ của mình, “Lúc đó chỉ có mười mấy người thấy thôi, đỡ hơn trước nhiều rồi.”

Vương Chiêu Mưu im lặng, càng không dám ngẩng đầu lên.

Người đến tuổi trung niên rồi, khí tiết tuổi già khó giữ được.

Chẳng lẽ mình mất mặt quá nên mới sống lại sao?

“Tôi đã hỏi thăm cậu thiếu niên bị cậu ôm chặt kia rồi, cậu ấy không bị thương, sẽ không gây phiền toái cho cậu đâu.” Lão Tề dường như nhớ ra chuyện gì, lại bổ sung, “Cậu ấy còn khá trẻ, trên lưng còn cõng một đứa bé.

Trước đó cậu dặn tôi tìm một đứa bé một tuổi tên Lãnh Diệp đó, trùng hợp là đứa bé kia cũng một tuổi, có điều không phải tên Lãnh Diệp, mà tên Quý Đại Bảo.”

“Quý……Đại Bảo?” Vương Chiêu Mưu nhíu mày, kết hợp với ký ức mơ hồ trong cơn say kia của mình, bỗng nhiên thấy hơi kỳ quặc.

“Quay lại đi.” Vương Chiêu Mưu quyết đoán nói, một tay còn đỡ trán, “Tôi cần phải xem lại lần nữa.”

“Ông chủ, Chiêu Vân thiếu gia vẫn đang chờ cậu ở trường…..” Lão Tề hơi do dự, nhưng tài xế đã nghe lệnh rồi quay đầu.

Nhìn kính chiếu hậu, trong lòng lão Tề vô cùng nghi hoặc, vì sao cảnh tượng khủng khiếp thế mà ông chủ còn muốn quay lại nhìn, hơn nữa sao đứa bé tên Lãnh Diệp kia lại quan trọng như vậy?

×××

“Hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt.” Ông Vu cúi đầu nhìn Quý Liên Hoắc đang bày trái cây, không khỏi cảm thán.

Thiếu gia trẻ tuổi kia từ bên kia đường chạy tới khiến ông Vu giật hết cả mình, nhưng chỉ chớp mắt đã thấy cậu ta ôm chân Quý Liên Hoắc, vừa khóc lóc vừa nói cái gì “thu mua” linh tinh.

Ông Vu thở dài thật dài.

Thì ra kẻ có tiền cũng chẳng sung sướng gì nha.

Nhìn xem họ bức ép con mình tới mức nào kìa.

Nghe ông Vu thở dài, Quý Liên Hoắc mím chặt môi, trong mắt ẩn ẩn quang mang, ngay cả Quý Đại Bảo đang nằm sau lưng chú nhỏ mình cũng cảm thấy anh đang vui sướng.

Cũng phải, từ khi ba mẹ mất đến giờ, ngoài mình ra có còn ai tiếp xúc gần với chú nhỏ đâu.

Quý Đại Bảo dùng tay chống mặt nhỏ, nghiêm túc suy nghĩ, đôi mắt cứ đảo quanh.

Quả thực mình đã từng gặp người đàn ông trẻ tuổi kia rồi, còn không chỉ một lần, chẳng qua là hai mươi năm sau mới gặp.

Lần cuối thấy anh ta là ở trên tiêu đề tạp chí Kinh tế tài chính, đến giờ Quý Đại Bảo vẫn còn nhớ.

[Tập đoàn Vương thị phá sản, không thể thanh toán các khoản nợ, thực hư về kẻ từng được vinh danh là “Doanh nhân kiệt xuất.”]

Lúc đó báo chí còn đăng ảnh người đàn ông được xưng là “Doanh nhân kiệt xuất” kia, trước khí phách hăng hái bao nhiêu thì sau chật vật bất kham bấy nhiêu.

Lúc đó Quý Đại Bảo không rảnh quan tâm đến mấy chuyện này, càng không quan tâm đến kết cục của người đàn ông kia, bởi vì đối tượng liên hôn của mình do chú nhỏ sắp xếp đã vào ở trong biệt thự, còn chơi trò lạt mềm buộc chặt gì đó.

A, nữ nhân.

Quý Đại Bảo ngạo kiều ngẩng đầu, tới khi mỏi cổ mới rụt trở về.

Trời đã tối hẳn, sức sống trên con phố này chậm rãi hiển lộ, nam nữ trẻ tuổi nói cười gọi nhau cùng tới vui chơi.

Thời điểm này giá nhà ở Tô Thành chỉ có hai ngàn đồng một mét vuông, áp lực đối với người trẻ tuổi thực sự ít hơn hai mươi năm sau rất nhiều.

Quý Đại Bảo còn đang suy nghĩ cách làm giàu, suy nghĩ một lúc lâu mới phát giác nãy giờ chú nhỏ của mình cứ ngồi yên trên xe đẩy, hồi lâu không nhúc nhích.

Quý Đại Bảo gian nan vươn người bám lên bả vai chú nhỏ, thành công trông thấy vẻ mặt xuất thần của chú mình.

Dường như Quý Đại Bảo chưa bao giờ trông thấy Quý Liên Hoắc như vậy, chỉ nhớ cuộc sống năm năm tới gần như đã mài hết góc cạnh của Quý Liên Hoắc, dù sau đó có về lại Lãnh gia thì Quý Liên Hoắc cũng chưa từng có nét mặt này.

Ông nội Lãnh gia cũng từng có ý tìm bạn đời cho chú nhỏ, đáng tiếc chú nhỏ không hề có ý này, đối với ai cũng vô cùng cảnh giác.

Sau khi ông Vu qua đời, chú nhỏ thậm chí còn không có lấy một người bạn chứ đừng nói là vợ.

Quý Đại Bảo đang cảm khái thì chợt nghe thấy tiếng chửi bới mơ hồ, vừa nhìn sang, lông tơ toàn thân lập tức dựng đứng!

Bảy tám tên lưu manh đang vây quanh một quán hàng nhỏ, còn động tay động chân với cô gái bán hàng, chủ quán suýt khóc thành tiếng, vội lấy tiền nhét vào tay tên cầm đầu.

Quý Đại Bảo cứng người, nó từng gặp cảnh này rồi, chỉ vài phút nữa, đám lưu manh kia sẽ chú ý sang Quý Liên Hoắc, sau đó tất cả những khổ sở của họ sẽ bắt đầu.

Những tên khốn kiếp đó không thể làm gì Quý Liên Hoắc nên sẽ cố ý xuống tay với mình, cầm gậy gỗ muốn đánh đập một đứa bé mới một tuổi, Quý Liên Hoắc vì bảo vệ mình nên chỉ có thể quỳ rạp trên đất, cố gắng che chở cháu mình, dùng thân thể chặn hết công kích của chúng.

Lúc Quý Liên Hoắc bị gãy xương sẽ vang lên một tiếng “rắc”, Quý Đại Bảo không muốn nghe, cũng thực sự không muốn phải trải qua lần nữa!

“A, a a!” Quý Đại Bảo dùng tay nhanh chóng đập đập lên Quý Liên Hoắc, bấy giờ Quý Liên Hoắc mới hoàn hồn, vừa liếc nhìn đã thấy đám lưu manh đang bước đến chỗ mình.

Không kịp nữa rồi!

Quý Đại Bảo muốn thất thanh hô lên.

Chạy mau!

“Ôi, suýt nữa hôm nay tôi quên không nộp phí.” Ông Vu run rẩy bước lên trước, chậm rãi lấy tiền trong ngực ra, tên lưu manh dẫn đầu trông thấy Quý Liên Hoắc liền đẩy thẳng ông lão sang một bên.

Nhìn người tới, Quý Liên Hoắc sầm mặt, anh chậm rãi đứng dậy, nhìn thoáng qua ông Vu bị đẩy ngã dưới đất, nắm tay rũ xuống bên người, cố gắng không vung lên.

“Thằng ranh, mày to gan thật, vẫn dám tới đây bán hàng!” Tên cầm đầu mặt đầy lửa giận, vô thức sờ trán mình.

Thằng ranh này ra tay vô cùng tàn nhẫn, đánh nhau cứ như thể không cần mạng nữa vậy, bên mình có năm người còn không đánh lại được một mình nó.

Lần đánh nhau trước nếu trong tay nó là đao thì chỉ sợ cỏ trên mộ mình cũng cao đến nửa thước rồi.

“Lần trước là mày gặp may! Lần này tao phải cho mày biết ai mới là lão đại ở đây!”

Tên cầm đầu nhìn thoáng qua đàn em của mình, đàn em của hắn cũng nhìn lại hắn.

“Lên đi!” Tên cầm đầu đá mông đàn em mình, “Sao mày ngu như lừa vậy!”

Ánh mắt Quý Liên Hoắc nặng nề, túm cây gậy dưới xe đẩy ra đập ngay vào tên lưu manh đang tiến đến.

Tên kia lập tức đổ máu mũi, trợn trắng mắt ngất đi, tên cầm đầu vừa thấy đã nghiến răng kèn kẹt, “Tất cả cùng xông lên cho tao!”

Mấy tên lưu manh kia giờ mới phản ứng lại, sau đó xông lên bao vây Quý Liên Hoắc, Quý Liên Hoắc gắt gao nhìn chằm chằm bọn chúng, thân thể linh hoạt tránh né, nhanh chóng cầm gậy quật vào bụng đối phương, chưa từng rơi xuống thế hạ phong.

Nhìn mấy tên đàn em bị đánh đến mức kêu gào, tên cầm đầu trông thấy đứa bé sau lưng anh, lập tức sáng mắt, “Chúng mày ngu thế, không thấy sau lưng nó còn cõng đứa bé à, đánh đứa bé kia đi!”

Mấy tên lưu manh hơi do dự, nhưng có kẻ đã ra tay, dù đã trốn tránh nhưng Quý Đại Bảo vẫn bị chiếc gậy sượt qua đầu, sắc mặt Quý Liên Hoắc trắng bệch, nhanh chóng cởi bỏ móc treo trên người rồi ôm đứa bé ra trước ngực.

Đối phương cũng không cho anh thời gian hoãn lại, trong lúc cởi móc treo, anh đã bị đánh vài gậy, cây gậy làm vũ khí của anh cũng buông xuống.

Quý Đại Bảo tuyệt vọng nhìn khung cảnh hỗn loạn, Quý Liên Hoắc quỳ rạp trên đất, kiên quyết bảo vệ nó.

Tiếng gậy gộc đập lên người Quý Liên Hoắc nghe vô cùng đau đớn, Quý Đại Bảo không nhịn được khóc nức nở.

“Lúc trước không phải mày đánh nhau giỏi lắm sao!” Tên cầm đầu thấy đã khống chế được thế cục, hắn cười dữ tợn xách gậy tiến lên, “Mày nói xem, nộp phí từ đầu đi có phải hơn không, sao cứ phải lãng phí mạng mình làm gì!”

Quý Liên Hoắc không rên một tiếng, những người bán hàng rong xung quanh cũng không ai dám tiến lên.

“Hôm nay ông đây sẽ dạy lại quy củ cho mày!” Tên cầm đầu vung gậy nhắm ngay xuống chân anh.

“Đừng!” Ông Vu nước mắt giàn dụa, giãy dụa muốn tiến lên nhưng lại bị những người bán hàng rong khác giữ chặt.

“Ông lão, đừng làm vậy, nghĩ tới con mình đi!”

Không ít người quay đầu đi, chủ quán bị thu phí trước đó cũng giơ tay che mắt con gái mình lại.

Một giây, hai giây, âm thanh trong dự kiến không hề vang lên, thay vào đó là tiếng phanh gấp và tiếng rít khi lốp xe cọ xát với mặt đất.

“Mẹ kiếp!” Tên cầm đầu bị đâm thẳng qua, lăn một vòng rồi mới dừng lại, những tên khác lập tức vội vàng bước tới đỡ hắn.

Sự việc bất ngờ này khiến tất cả mọi người đều không phản ứng kịp, xung quanh vô cùng yên tĩnh, ông Vu nhìn chiếc xe vừa đâm tên kia có màu đen sáng như gương, vẻ mặt lập tức vui mừng.

Trên người không còn bị đánh nữa, Quý Liên Hoắc chậm rãi ngẩng đầu, lúc thấy chiếc xe quen thuộc kia, anh cảm thấy như mình đang mơ.

Cửa xe mở ra, một đôi giày da tinh tế dẫm lên mặt đất, sau đó, người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang giày da kia xuống xe.

“Đúng vậy, ở đây có người đánh nhau ở nơi công cộng.” Người thanh niên cầm điện thoại trong tay, khuôn mặt thanh tú còn chưa hết men say đang nghiêm túc nói, “Mau gọi cảnh sát càng sớm càng tốt.”

Coi như không nhìn thấy mấy tên lưu manh kia, thanh niên trẻ tuổi cúi đầu xem tình hình của thiếu niên bán trái cây.

“Cậu vẫn ổn chứ?”

Quý Liên Hoắc ngây người nhìn thanh niên trước mặt, sau khi tro bụi xung quanh rơi xuống, trước mặt anh chỉ còn lại mùi rượu nhàn nhạt, cùng hương thơm tươi mát sạch sẽ.

“Mẹ nó, mày là đứa nào! Dám phá hỏng chuyện của tao!” Tên cầm đầu nổi trận lôi đình, rõ ràng cơ hội báo thù rửa hận đã nắm trong tay rồi thế mà còn bị xe người này hất bay.

Vương Chiêu Mưu chậm rãi đứng dậy, nhìn tên lưu manh mặt mày dữ tợn ở đối diện, cậu giơ tay đỡ mắt kính gọng vàng của mình, cằm nhẹ nâng, mắt hơi nheo lại.

“Vương gia, Vương Chiêu Mưu.”