Vương Chiêu Mưu từng nghiêm túc suy nghĩ, nếu muốn tránh khỏi bi kịch của Vương thị thì sửa tên có vẻ là phương án khá ổn.

Dù sao mấy cái meme đều chỉ rõ, “Các người chọn đồ vật đoán tương lai thì liên quan gì tới Lỗ Tấn ta chứ.”

Tuy Vương thị cùng Lãnh gia quả thực có chút cạnh tranh trong quan hệ làm ăn, nhưng không tới mức phải đại động can qua, Vương Chiêu Mưu đoán, có lẽ tiểu thuyết Mary Sue chẳng hề có logic, chỉ lôi Vương thị ra để tăng cái sự ngầu lòi ngu ngốc của nam chính.

Vậy nếu Vương thị sửa tên, liệu có tránh thoát được vụ này không?

Sau khi Vương Chiêu Mưu nói chuyện sửa tên, đầu kia im lặng thật lâu.

“Mày đưa điện thoại cho lão Tề đi.”

Chả hiểu ông bô định làm gì, Vương Chiêu Mưu nhíu mày, đưa điện thoại cho lão Tề.

“Lão Tề, Chiêu Mưu nó lại uống rượu à?” Đầu kia vừa đoán đã trúng.

Lão Tề liếc nhìn ông chủ mình, bất đắc dĩ nói thật, “Cậu ấy uống chút thôi ạ.”

“Tôi biết ngay mà!”

Giọng ba Vương đầy vẻ “quả nhiên là thế”, ông nói: “Xem ra nó vẫn chưa ghi nhớ bài học lần trước, lão Tề, anh cẩn thận để ý Chiêu Mưu vào, chờ nó tỉnh hẳn thì bảo nó, Tập đoàn Vương thị là do Vương gia chúng tôi nỗ lực tạo dựng, không có chuyện đổi tên đâu!”

Ấm thanh trong điện thoại nắp gập nghe oang oang, ông bô nói xong tắt máy luôn, Vương Chiêu Mưu cầm lại di động, đỡ đỡ kính trên sống mũi, nghiêng mặt nhìn cảnh sắc lướt nhanh bên ngoài.

Mình đã cần cù phấn đấu hơn hai mươi năm vì Tập đoàn Vương thị, giờ mọi thứ lặp lại lần nữa, Vương Chiêu Mưu cảm giác mình cũng đã mất đi động lực khi đó.

Ông bô đã không muốn đổi tên công ty, thế thì mình đành phải chuẩn bị cả hai tay hai chân thôi chứ biết sao giờ, chắc giờ phải vừa quan sát hai cha con Lãnh gia kia, vừa phải tìm cách thoát ly Tập đoàn Vương thị để bảo mệnh và sản nghiệp thôi.

Nhìn kiến trúc Tô Thành hiện tại, Vương Chiêu Mưu nhớ rõ đến tháng Tám sang năm, một văn bản sẽ được ban hành nhằm thúc đẩy sự phát triển bền vững và lành mạnh của bất động sản, đồng thời làm rõ vị thế của bất động sản như một trụ cột của nền kinh tế quốc gia, từ đó về sau, ngành bất động sản phát triển cực nhanh, không tới mấy năm nữa, giá nhà đất ở Tô Thành sẽ cao chót vót.

Sao mình không nhân cơ hội này mà tự lập môn hộ, chỉ cần kinh doanh ổn thoả, cậu hoàn toàn có thể dùng thời gian mấy năm để vượt qua sản nghiệp mà Tập đoàn Vương thị đã tích góp đến vài chục năm.

Có phần sản nghiệp này thì mình sẽ không phải lo lắng đề phòng thường xuyên nữa, cũng không phải sợ Vương thị sẽ bị thiên lương vương phá, rồi bản thân cậu cuối cùng phải nghèo rớt mùng tơi chết trong tầng hầm nữa.

Sau khi hạ quyết tâm, Vương Chiêu Mưu liền ngồi thẳng lên, đang muốn kiểm kê chút tài sản dưới danh nghĩa của mình hiện tại thì xe đã dừng, lão Tề nhanh chóng bước xuống mở cửa.

“Ông chủ, tới trường học rồi.”

Vương Chiêu Mưu thở dài, nâng tay sửa lại cổ áo rồi bước ra khỏi xe.

Trường Nhất Trung ở Tô Thành là trường cấp ba tốt nhất ở đây, điểm đầu vào và tỷ lệ chọi đều khá cao.

Tuy trời đã tối hẳn nhưng đèn đuốc trong trường vẫn sáng trưng, tiết tự học buổi tối ở trường này kéo dài đến tận 10h30 tối, hơn nữa chủ nhiệm cũng luôn phải theo sát.

Đi trên lối đi của tòa nhà dạy học, Vương Chiêu Mưu liếc nhìn sang lớp học yên tĩnh bên cạnh, các học sinh đang chăm chỉ múa bút thành văn, hơn nữa vì chiêu sinh vượt mức mà một loạt học sinh phải dán sát vào bức tường sau lưng.

Dựa vào trình độ của thằng em cùng cha khác mẹ của mình kia, nếu không có ông bô quyên tặng một toà nhà cho trường thì còn khướt nó mới vào được.

Giờ hiệu trưởng không có ở trường, Vương Chiêu Mưu tìm được chủ nhiệm lớp Vương Chiêu Vân, vị giáo viên đã hơn năm mươi tuổi mà hễ nhắc tới Vương Chiêu Vân đã tức run lên.

“Tôi chưa từng thấy học sinh nào mặt dày vô sỉ như vậy!”

"Không tôn sư trọng đạo, hạnh kiểm tồi, đứng thứ ba toàn trường từ dưới đếm lên mà vẫn ngông nghênh!"

Vương Chiêu Mưu im lặng lắng nghe.

Chủ nhiệm vẫn đang chìm trong phẫn nộ, nổi giận đùng đùng chọc chọc lên bài thi.

“Phụ huynh thì hoàn toàn mặc kệ, hôm trước cậu ta trốn học đi nhuộm tóc xanh lét, bị kiểm điểm trước toàn trường mà vẫn dám nói xanh mang ý nghĩa bảo vệ môi trường;

Hôm qua bị tôi bắt quả tang trốn học trong ra quán net, cậu ta đi cùng một nhóm người nhuộm tóc màu mè đủ kiểu, còn chơi cái gì mà truyền kỳ, lại còn bảo phải chém một đao mới là huynh đệ;

Hôm qua cậu ta còn dám phân phát đậu hũ thối và que cay trong lớp, mùi nồng tới mức giáo viên không vào nổi, mẹ nó đây là trường học cơ mà!!!”

Vương Chiêu Mưu im lặng nhìn vị chủ nhiệm lớn tuổi trước mặt, cảm giác ông rất có tiềm chất làm Rapper.

Chủ nhiệm phát tiết cảm xúc xong, lại thấy dung mạo thanh niên trước mặt tinh xảo đạm nhiên, mặc một thân tây trang vô cùng ưu nhã, nhớ tới lời hiệu trưởng dặn dò, không khỏi hạ giọng xuống chút.

“Lớp trưởng, em mang ghế lại đây cho Vương tiên sinh.” Chủ nhiệm bình ổn chút cảm xúc rồi gọi lớp trưởng đang đứng một bên.

Thiếu niên mặc đồng phục không khỏi nhìn Vương Chiêu Mưu thêm vài lần, sau đó mang ghế dựa của giáo viên khác đến cho cậu.

“Cảm ơn.” Vương Chiêu Mưu lễ phép cảm ơn rồi kéo ghế ngồi đối diện với chủ nhiệm.

Nhìn ánh mắt Vương gia nhị thiếu sau mắt kính, chủ nhiệm lớp vô thức ngồi thẳng người, nói chuyện cũng cẩn thận hơn.

“Thực ra chúng tôi làm giáo viên, ít nhiều gì cũng biết chút tình hình nhà các cậu, dù em Vương Chiêu Vân không muốn thi đại học thì chúng tôi cũng tôn trọng lựa chọn của em ấy, nhưng không được làm ảnh hưởng tới các em học sinh khác.

Ở đây có không ít học sinh mà cha mẹ các em ấy đã phải vất vả lắm mới cho các em ấy vào học được, có rất nhiều em hoàn cảnh gia đình còn không tốt, nếu không thi đỗ đại học cũng chỉ có thể đi làm công.”

“Tôi hiểu.” Giọng Vương Chiêu Mưu vẫn rất nhu hoà, cậu gật gật đầu.

Chủ nhiệm thấy thái độ của Vương nhị thiếu gia tốt như vậy, bất mãn trong lòng lại giảm bớt mấy phần.

“Trước đây có một học sinh đứng trong top 10 của trường, là một hạt giống rất tốt, nhưng vì trong nhà xảy ra chuyện nên thân thích ép trò đó nghỉ học, chúng tôi làm giáo viên cũng rất đau lòng.

Cho nên cậu hãy khuyên bảo em Vương Chiêu Vân, thực ra em ấy khá thông minh, hoàn cảnh gia đình lại tốt như thế, nếu có thể học lên sẽ càng tốt hơn.”

“Tôi biết tình huống của Vương Chiêu Vân.” Ánh mắt Vương Chiêu Mưu khẽ nhúc nhích, “Thầy không cần nói đỡ cho nó, hôm nay tôi sẽ dẫn nó về.”

Chủ nhiệm sửng sốt, nhớ đến việc Vương gia đã quyên góp cả toà nhà, không khỏi bối rối, “Ý cậu là…….”

“Để nó đi học, nhà chúng tôi đã tốn không ít tâm tư, nhưng rõ ràng chí hướng của nó không phải ở đây.” Vương Chiêu Mưu rũ mắt, gỡ kính xuống, chủ nhiệm vội đưa khăn giấy qua, chờ Vương Chiêu Mưu nói tiếp.

Nhận khăn giấy chậm rãi lau kính, Vương Chiêu Mưu ngẩng đầu nhìn chủ nhiệm.

“Tối nay tôi sẽ nói chuyện với nó, sau đó có thể sẽ xin bảo lưu để nó nghỉ học một thời gian.”

Chủ nhiệm hơi ngây người, nếu Vương Chiêu Vân tạm nghỉ học thì ông biết ăn nói sao với hiệu trưởng, liệu hiệu trưởng có nghĩ ông đã xúc phạm tới Vương gia không?

“Thầy không cần lo.” Vương Chiêu Mưu nhìn ra nỗi băn khoăn của chủ nhiệm, không nhanh không chậm đeo kính lên.

“Vốn nhà chúng tôi đã chuẩn bị sẵn cho Vương Chiêu Vân một số tiền để nó sử dụng sau khi lên đại học, nhưng giờ chắc không cần nữa.

Vì vậy, tôi sẵn sàng quyên góp số tiền này để giúp đỡ những học sinh có hoàn cảnh khó khăn trong trường.”

Chủ nhiệm lớp chớp mắt, ánh mắt mang theo chút vui mừng.

“Số tiền này khoảng một trăm vạn, đủ cho rất nhiều học sinh đi học, tôi sẽ tài trợ miễn phí cho quý trường, chỉ cần quý trường cung cấp danh sách các em học sinh có hoàn cảnh khó khăn để sau này chúng tôi tiện đối chiếu.” Vương Chiêu Mưu hơi mỉm cười. “Thầy thấy sao?”

“Được!” Chủ nhiệm vui không chịu được, lập tức đứng dậy gọi học sinh của mình, “Lớp trưởng, mau rót trà cho Vương tiên sinh.”

Lớp trưởng hơi ngẩn ra, sau đó lập tức lấy cốc giấy trong văn phòng rồi cầm phích sắt cẩn thận rót một ly trà đưa cho Vương Chiêu Mưu.

Uống mấy chén trà xong thì mọi người đều ra khỏi văn phòng, tiết tự học buổi tối cũng vừa lúc kết thúc.

Các học sinh ôm sách vở quay về ký túc, chủ nhiệm tươi cười đầy mặt dẫn Vương Chiêu Mưu đến cửa lớp Vương Chiêu Vân, còn chưa bước vào, Vương Chiêu Mưu đã nghe thấy giọng thằng em trai cùng cha khác mẹ của mình.

“Vương Chiêu Mưu là cái thá gì! Tao cũng là con trai của Vương gia, cũng thành niên rồi, sao tao không thể thừa kế Vương gia chứ!”

“Đúng!” Có mấy giọng nói sôi nổi hùa theo.

“Anh Chiêu Vân thông minh như thế, vừa nhìn đã biết là người có thể làm việc lớn.”

“Tới khi đó anh Chiêu Vân nhớ đừng quên bọn em!”

Có vài câu nịnh hót đã khiến Vương Chiêu Vân đắc ý dào dạt.

“Tao thông minh hơn Vương Chiêu Mưu nhiều! Nếu tao thừa kế Vương gia, chắc chắn còn làm tốt hơn anh ta!”

“Nói cho bọn mày biết nhé, nhà tao có ba người, tao và chị cả đều không thích Vương Chiêu Mưu.

Sở dĩ Vương Chiêu Mưu được nhiều người khen ngợi như thế là vì người ta nể mặt Vương gia thôi, nếu rời khỏi Vương gia thì anh ta có là cái gì đâu!”

Vương Chiêu Vân đang nói hăng say bỗng thấy vẻ mặt đám bạn mình trở nên quái dị.

“Chủ nhiệm đứng sau tao à?” Sau lưng Vương Chiêu Vân chợt lạnh, cậu ta hạ giọng hỏi lại.

Đám bạn kia gật đầu, rồi lại nhanh chóng lắc đầu.

Vương Chiêu Vân nuốt nước miếng rồi chậm rãi quay lại, chỉ thấy cả chủ nhiệm lẫn anh trai mình đang đứng phía sau.

Gấp đôi bạo kích.

Vương Chiêu Mưu cũng bị đả kích không nhỏ, nhìn cái thằng ranh đầu xanh lét, mặc bộ quần áo da đầy đinh tán, còn trang điểm đậm trông như quỷ, chậm rãi hít sâu một hơi.

Hai mươi năm sau, gần như cậu đã quên hẳn chuyện này.

Tên này mà cũng định tranh gia sản với mình sao.

“Nhìn cái bộ dạng như quỷ này của cậu đi!” Chủ nhiệm bước lên gõ đầu Vương Chiêu Vân, lại nhìn sang mấy nam sinh kia, đột nhiên quát lớn, “Các cậu ở lớp nào? Sang lớp tôi làm gì, hả?”

Mấy nam sinh kia lập tức chạy biến, chỉ để lại Vương Chiêu Vân đang run rẩy mà vẫn cố ra vẻ bình tĩnh.

“Dọn sách vở đi.” Vương Chiêu Mưu nhéo nhéo chân mày, chẳng muốn nhìn Vương Chiêu Vân thêm chút nào nữa.

Vương Chiêu Vân lập tức nhảy từ trên bàn xuống, chân còn hơi mềm suýt ngã, mấy thứ trang sức trên người kêu leng keng, lắc tay còn đính cả hình thập giá không ngừng run run.

Từ nhỏ tới lớn, tuy Vương Chiêu Vân dám quậy phá trước mặt ba mẹ, nhưng hoàn toàn không dám làm vậy trước mặt Vương Chiêu Mưu.

Từ nhỏ Vương Chiêu Vân đã biết người anh hai ưu tú về mọi mặt này có vẻ không thích mình rồi, nếu ba qua đời, thực sự bắt đầu phân chia gia sản, chắc chắn cậu ta sẽ bị anh hai mình đá đi không chút lưu tình.

Chủ nhiệm tiễn hai người ra đến cổng trường, lão Tề thấy họ ra liền tiến lại đón.

“Ông chủ, Chiêu Vân thiếu gia.”

Vẻ mặt Vương Chiêu Mưu rất trầm, Vương Chiêu Vân vưa thấy có người khác, gan lại to thêm một tí, cậu ta cười lạnh rồi thổi thổi mớ tóc xanh trên trán.

“Gọi tôi là Phong Tàn, thiên ảnh huyết nguyệt, mây tía phong bạo.”

Lão Tề nhìn một lúc lâu mới hỏi lại, “Cái gì……điên cơ?”

“Đồ nhà quê, chả biết gì cả.” Vương Chiêu Vân vênh mặt rồi ngồi vào xe.

Dọc đường đi, Vương Chiêu Mưu nhắm mắt dưỡng thần, Vương Chiêu Vân cố gắng ngồi cách xa Vương Chiêu Mưu, còn nỗ lực thẳng sống lưng.

Thấy Vương Chiêu Mưu cả đường không nói gì, rất nhiều lần Vương Chiêu Vân muốn nói lại thôi, sau khi nghĩ một lúc lâu, cậu ta mới giơ tay cẩn thận chọt chọt cánh tay Vương Chiêu Mưu.

“Nói.” Vương Chiêu Mưu nhắm hai mắt.

Vương Chiêu Vân mím môi, cố gắng gọi một tiếng, “Anh.”

“Hôm nay anh……nghe thấy hết rồi sao?”

“Nghe rồi.” Vương Chiêu Mưu mở mắt, đỡ đỡ kính trên sống mũi.

“Anh, anh có nói cho ba mẹ không?” Vương Chiêu Vân nuốt nước miếng, hồi hộp nhìn anh trai mình.

Ba mà biết thì kiểu gì mình cũng phải chịu phạt, nếu mẹ mà nghe được thì càng đáng sợ hơn, chắc mình sẽ bị đánh chết mất.

“Không.”

Ngoài dự kiến của Vương Chiêu Vân, Vương Chiêu Mưu ngồi dậy, nhẹ nhàng nhìn cậu ta.

“Anh cảm thấy em nói rất đúng.”