Xem phim xong, Thích Vi Vi kéo tay anh bước ra ngoài, ánh mắt vẫn còn hồng hồng. “Nha đầu ngốc, đó chỉ là phim thôi, em thật đúng là…..tự nhiên khóc không ngừng.” Hoàng Thiên Tứ giúp cô lau nước mắt còn vươn trên khóe mắt.

“Phim ảnh cũng xuất phát từ cuộc sống, mà đây vốn là câu chuyện có thật, đã được người ta đưa lên màn ảnh.” Thích Vi Vi nói, đột nhiên nhìn anh, ngượng ngùng nói: “Em khóc, là bởi vì em cảm động với tình yêu của bọn họ, và khóc là bởi vì bên cạnh em cũng có một Tam ca.” Nói xong, xấu hổ cúi đầu xuống.

“Vi Vi.” Trong mắt Hoàng Thiên Tứ lộ ra tia vui mừng, lập tức ôm cô vào trong ngực: “Trong lòng anh, em cũng là Tịnh Thu.”

Nghe được anh so sánh mình với Tịnh Thu, lòng của cô bỗng dưng trầm xuống, bởi vì cô không có thuần khiết như Tịnh Thu, bất an ngẩng đầu nhìn anh, chần chờ một hồi lâu rồi mới hỏi: “Nếu có một ngày anh phát hiện em gạt anh chuyện gì? Anh có tha thứ cho em không?”

“Em có lừa gạt anh sao?” Hoàng Thiên Tứ chỉ mỉm cười nhìn cô, anh tin tưởng cô sẽ không lừa mình.

“Đương nhiên là không, em nói là nếu như thôi, anh mau trả lời em đi.” Thích Vi Vi khẽ mỉm cười, che dấu bản thân đang chột dạ, anh càng tin tưởng mình, cô lại càng cảm thấy áy náy.

“Sao em lại hỏi những vấn đề nhàm chán như thế này chứ?” Anh nở nụ cười, nhưng cũng thật trịnh trọng nói: “Anh nói cho em biết, nếu, em lừa gạt anh, anh cũng sẽ tha thứ, bởi vì anh biết, nhất định là em có nỗi khổ bất đắc dĩ nào đó.”

“Cám ơn anh.” Nhìn thấy anh tin tưởng mình như vậy, khóe mắt của cô dâng lên nước mắt trong suốt, giọng nói có chút nghẹn ngào.

“Có điều, Vi Vi à, mặc kệ là nguyên nhân gì, anh không hy vọng em lừa gạt anh, anh hy vọng em nói cho anh biết, để chúng ta cùng nhau đối mặt giải quyết, được không?” Hoàng Thiên Tứ còn nghiêm túc nhìn cô, nói thêm.

“Ừm.” Cô dùng sức gật đầu, cô thề, ngoại trừ chuyện này, về sau dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì, cô cũng sẽ không lừa gạt anh.

“Vi Vi, anh yêu em.” Hoàng Thiên Tứ lại một lần nữa nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình, chậm rãi cúi đầu xuống.

“Em cũng vậy.” Biết anh muốn làm cái gì? Cô nhắm mắt lại, chờ đợi……………

Lúc Uông Hạo Thiên dừng xe lại, liền thấy bọn họ ở chung một chỗ, bỗng nhiên trong lòng dâng lên lửa giận, xuống xe, lập tức đi về phía bọn họ………

Môi của Hoàng Thiên Tứ gần sắp chạm đến môi cô, thì phát hiện có một người đàn ông đang đứng trước mặt mình, chăm chú theo dõi anh, ánh mắt u tối, nhưng nhìn không ra được cảm xúc gì trên gương mặt người đó, trong lòng nghi hoặc, mình có quen anh ta sao?

Đợi hơn nữa ngày (tác giả này hay cường điệu ghê, lúc nào cũng nửa ngày hết, nhưng mình tôn trọng bản gốc nhé) cũng không thấy anh hôn mình, cũng không nghe thấy động tĩnh gì, lúc này Thích Vi Vi mới mở mắt ra, liền nhìn thấy ánh mắt ngập tràn nghi hoặc của anh đang nhìn phía sau mình, sao lại thế này? Theo bản năng, cô quay người lại nhìn về phía sau…………

Thấy vẻ mặt âm trầm của Uông Hạo Thiên đang nhìn mình chằm chằm, sợ hãi làm cho thân thể cô run lên, lắp bắp không biết phải làm sao “Anh…..Sao anh lại tới đây?”

“Những lời này phải để tôi hỏi cô mới đúng?” Sắc mặt Uông Hạo Thiên lúc xanh lúc đen, giọng nói lạnh như băng, hỏi lại cô.

“Tôi…….Tôi………” Xảy ra tình huống bất ngờ này làm cho Thích Vi Vi khẩn trương, không biết nên trả lời thế nào?

Hoàng Thiên Tứ đứng ở một bên, nhìn thấy bộ dáng lúng túng của cô, nhíu chặt mày hỏi: “Vi Vi, em quen anh ấy sao? Anh ấy là ai vậy?”

“Anh ấy………” Thích Vi Vi không thể trả lời được, trong lòng chỉ có một ý nghĩa duy nhất, xong rồi, cô nên giải thích với anh Thiên Tứ thế nào đây? Anh ấy nhất định sẽ hoài nghi.

“Xem ra cậu còn không biết tôi.” Uông Hạo Thiên hừ lạnh, “Tôi là……..”

“Anh ấy là anh họ của Tiếu Tiếu.” Tình thế cấp bách, vì vậy Thích Vi Vi đành phải nói dối, mặc kệ lời nói dối này có thể tin được bao nhiêu, sau này cô có thể từ từ tìm cách giải thích.