Cùng một thế giới? Anh ta bị làm sao vậy?
Bạch Nhược bám vào bức tường mà chống đỡ thân thể, đau muốn khóc còn phải đối chất với một người có vấn đề về lối suy nghĩ.

"Anh và tôi như hai đường thẳng song song, ở hai tần số khác nhau.

Điều quan trọng hơn nữa là tầng lớp của anh và tôi là một sự cách biệt lớn.”
Cố Mặc đứng bên cạnh không có ý định dìu cô, hắn nói: "Tại sao không phải là hai đường chéo? Tôi và cô sống cùng một thế giới đương nhiên sẽ cùng tần số vả lại tầng lớp gì ở đây?"
"Có phải nhìn thấy tôi sống không ra gì anh mới thỏa mãn đúng không? Trêu đùa như thế đủ rồi?"
Cố Mặc nói với dáng vẻ đứng đắn: "Ý cô là nụ hôn lúc nãy, tôi không phải trêu đùa.

Người khác bị thương không phải cũng xoa dịu bằng cách đó sao?"
Từ khi nào mà người thông minh như anh ta nói chuyện như một tên ngốc vậy? Bạch Nhược từ tức giận bị lời nói đó chọc cho nở một nụ cười khinh bỉ: "Vậy có phải anh hôn rất nhiều người rồi không? Bị thương ở chỗ khó nói cũng làm điều tương tự với người ta?"
Cô đã biết chắc được đáp án là không phải vậy nhưng kìm nén không được mà khó dễ Cố Mặc.

"Tôi còn chưa nói rõ, nên cô hiểu lầm thì phải, hành động đó chỉ làm với người mình thích."
Bạch Nhược thẳng thắn từ chối: "Tôi không thích anh!"
Cố Mặc như đắp thêm một trăm lớp mặt nạ, mười phần dũng khí, cứng rắn mà đối đáp: "Tôi đã cho phép cô thích tôi đâu?”
Bạch Nhược dường như hiểu dường như lại không hiểu lời nói của hắn.


Cô cho rằng mình đã ảo tưởng có cơ hội từ chối hắn nhưng lại có cảm giác cô đã làm sai ở đâu đó thì phải.

Bạch Nhược cũng không có ngại ngùng vì lời nói của mình: "Đúng rồi, người như anh sao có thể để tôi vào mắt.

Đừng làm phiền tôi nữa, đi mà xử lý chuyện của anh.”
Thực ra chỉ cần tôi thích em là đủ rồi.

Bây giờ không có sự nghiệp, lấy đâu ra cái gọi là thích hay yêu càng không có tư cách để chữ thương thoát ra khỏi miệng.

Cố Mặc đè nén những suy nghĩ của mình.

Nói thích một người thì rất rất dễ, như ăn một viên kẹo cảm nhận vị ngọt nơi đầu lưỡi.

Tiếng yêu thì có chút khó khăn hơn, thời gian Cố Mặc gặp Bạch Nhược không lâu nhưng hắn đã xác định được chữ thương đã đặt lên người con gái tên Bạch Nhược.

Nhìn Bạch Nhược bị bạo lực học đường, hắn không thể giúp.

Chứng kiến cảnh bà Lý tát vào mặt cô càng không thể làm gì.

Lúc nãy, trong phút chốc lòng hắn nhói lên từng cơn, là đau đến không tả nỗi còn tự trách mình.

Bây giờ hắn không có gì trong tay chỉ có thể bắt đầu lại từ vạch đích.

Khi Cố Mặc nhẹ nhàng hôn xuống chỗ vết thương một tay nâng cầm, một tay còn lại siết chặt vì căm phẫn.

Không dìu Bạch Nhược vì hắn biết người con gái mà mình để ý đến vô cùng kiên cường, cô ấy rất mạnh mẽ.

Nếu chạm tay vào hắn sợ người ấy nghĩ là hắn đang bày tỏ sự thương hại chán ghét sẽ càng thêm chán ghét.

Người đi ngang qua đều để lại một ánh nhìn, nhưng không ai xía vào chuyện của hai người bọn họ.

Một nữ y tá đi đến nhắc nhở: "Hai vợ chồng có vấn đề gì thì về nhà giải quyết, ở đây là bệnh viện!"
Bạch Nhược không để tâm đ ến lời nói của Cố Mặc nữa, xin lỗi y tá: "Tôi sẽ rời đi ngay.”
Bước chân khập khiễng như cái lúc Bạch Nhược về nhà Cố Mặc.


Vẫn may bộ đồng phục trên người cô vẫn chưa biến dạng, giặt sạch là có thể tiếp tục mặc đến trường.

Cố Mặc gật đầu với y tá, nữ y tá cũng phải đỏ mặt vì nhan sắc của hắn.

Đi đến trước cửa bệnh viện Bạch Nhược đứng suy nghĩ ít phút, lại bị Cố Mặc đứng một bên quấy rầy.

"Tôi chở cô."
"Xe anh đắt tiền tôi ngại, không dám ngồi lên!" Ý vị rất rõ ràng.

Cô bây giờ rất muốn đi về phòng trọ của mình, ngủ một giấc cho thân thể khỏe hơn giấc ngủ cũng làm cô quên đi cơn đau ở trên má.

Cố Mặc không nỡ nhìn cảnh cô đi bộ từ bệnh viện đến phòng trọ, đành mặt dày thuyết phục: "Tôi lấy giá rẻ một chút.

Dù sao bây giờ tôi cũng là một người nghèo không phải cho đi không."
"Nói thử xem." Bạch Nhược nghe ra cũng hợp lý chuyện tiền bạc nên rõ ràng một chút.

"Một tệ!"
Bạch Nhược thật sự có ý định đi bằng đôi chân của mình đến khi về đến phòng trọ, nhưng nghe cái giá này lại thay đổi, lập tức đồng ý!
"Không tồi!"
"Đứng chờ ở đây tôi đi lấy xe." Sợ cô đổi ý Cố Mặc vội đi lấy xe
Bạch Nhược bây giờ không có ý định thù địch với Cố Mặc nữa, cô bất giác nhận ra sự chống đối trước kia dần dần nhoà đi.

Có lẽ Cố Mặc của đời này rất khác với Cố Mặc mà cô từng quen biết, cách cư xử cả lời nói có phần ôn nhu hơn một chút.

Có một thứ vẫn chưa bị lung lay đó là chỉ số hảo cảm đối với Cố Mặc, trong lòng Bạch Nhược nó vẫn là âm vô cực, được xếp trên gia phả nhà họ Bạch đôi chút nhưng cũng không quá cách biệt là mấy.


Dù có điểm khác dịu dàng hơn chung quy cô vẫn không dứt ra được cái ấn tượng mà đời trước hắn để lại cho cô.

Không lâu sau Cố Mặc đã lái xe đến là chiếc mà hắn thích nhất.

Bạch Nhược ngồi trong xe với thái độ không cảm kích, cô nói: "Vì sao anh lại tách ra khỏi Cố thị?”
"Tôi thích!"
Trong lời nói của Cố Mặc có ẩn ý, là vì thích một người, là vì muốn yêu một người.

Hắn muốn có tư cách để nói ra từ thương.

Không phải là hứa hẹn mà là thực sự làm được điều đó.

“Cô đây là đang tâm cho tôi sao?” Cố Mặc hỏi lại.

Mình khi nào lại quan tâm anh ta? Một con người không dễ dàng chết đi được với cả loại người tài giỏi như anh ta thì lấy đâu ra khó khăn để mình quan tâm.

Cái mình tò mò là lý do cho hành động lần này, yên đang lành nói rời đi là rời đi, không phải là do bị ngu đúng chứ? Bạch Nhược thầm nghĩ..