Trong căn phòng rộng rãi đến mức dư thừa của Cố Mặc, là phòng của Cố Mặc, không phải là một phòng trống dùng cho khách, vô cùng gọn gàng, trật tự đến mức người khác phải chán ngán vì không thể chê vào đâu được.

Màu chủ đạo là đen, nhìn toát lên vẻ bí ẩn không mang lại cảm giác đáng sợ.

Cô đang nằm trên chiếc giường rộng lớn, đắp chăn cẩn thận.

Hắn ngồi ở chiếc bàn làm việc rất chăm chú tập trung vào màn hình máy tính, nhiệt độ trong phòng cũng được điều chỉnh thích hợp.

Bạch Nhược vì mệt mỏi nên đã ngủ một giấc thật ngon đến mờ tối.

Vậy là cả ngày hôm nay cô không được ăn một cái gì, bụng hoàn toàn trống rỗng.

Khẽ mở mắt, tay Bạch Nhược cử động xoa xoa mắt, sờ đến khoé miệng thì đau nhức vô cùng.

Cô bị dọa giật bắn người, trước mắt là bóng lưng của một người nam nhân.

Cố Mặc tháo gỡ mắt kính đặt xuống bàn làm việc, xoay thân hình lại ngữ điệu vô cùng nhẹ nhàng: "Tỉnh rồi thì đi tắm đi, người cô bốc mùi rồi đó.”
Bạch Nhược bây giờ mới nhận thức được mình và Cố Mặc ở cùng một không gian.


Nhìn xung quanh Bạch Nhược càng kinh hãi hơn, đây là phòng của Cố Mặc.

Ở đời trước căn phòng của Cố Mặc được xem là cấm địa, ngay cả quét dọn cũng không được bước vào.

Bạch Nhược nhìn ngó xung quanh tự chế giễu mình.

Cũng đúng, chủ nhân của căn phòng này có ý thức như vậy thì cần gì đến người quét dọn.

Lần mà cô bước vào đã nhận được một cái tát với thái độ chẳng ra gì của Cố Mặc, bây giờ bình yên mà nằm trên chiếc giường của hắn.

Đây không phải mơ thì là gì?
Cố Mặc hỏi một lúc mà Bạch Nhược vẫn giữ im lặng, hắn kiên nhẫn hỏi lại: "Cô biết tôi là ai không?"
Bạch Nhược vén chăn, bỏ hai chân xuống giường mà đáp lời Cố Mặc: "Không quen cũng không biết.”
Vẻ mặt của Cố Mặc căng thẳng, bước chân đi đến giường: "Cô...!bị mất trí rồi sao? Trong lớp bị họ đánh vào đầu à?”
Cố Mặc là thật tâm quan tâm đ ến cô, câu hỏi tuy có ý vị trêu đùa nhưng rất rõ ràng là hắn đang quan tâm đ ến cô.

Hỏi thẳng thì có thể người kia lại xem hắn đang thương hại, đây là cách tốt nhất để biết có chuyện gì đã xảy ra ở trường.

"Tôi…" Bạch Nhược mệt mỏi thở dài "Chắc là tôi đang mơ rồi."
Cố Mặc lại không kìm nén nỗi mà cười một cái, từ lúc quen biết với Bạch Nhược mọi cảm xúc của Cố Mặc được thể hiện rõ ràng hơn.

Đặc biệt ở chỗ tức giận là vì cô, cũng là do cô nên hắn mới vui mà nở một nụ cười.

Vì Bạch Nhược mà Cố Mặc thấy ấm ức, cảm nhận được bản thân cần phải thay đổi.

"Không phải là mơ, cô mà ngủ nữa thì nguy!" Cố Mặc nói tiếp "Bác sĩ vừa truyền một chai nước biển, cô có cảm thấy đói không?”
Bạch Nhược lập lại câu nói của mình một lần nữa: "Nhất định là mơ!”
Cố Mặc khó hiểu vì sao cô cứ nhất mực nói đây là mơ, hắn hỏi: "Vì sao cô cho đây là mơ?”
Bạch Nhược mất đi tự chủ vô tình nói ra những lời đặt ở trong lòng: "Bởi vì tôi chưa từng bước vào căn phòng của anh." Nói đến đây nước mắt của Bạch Nhược cũng quá sức chịu đựng mà lăn dài trên má.

Lòng cô đau nhói, đau vô cùng: "Anh chưa từng cho tôi bước vào, anh là tên vô cùng lạnh nhạt, đến nhìn tôi cũng không muốn nhìn.


Sao bây giờ, bây giờ lại..”
Đôi mắt màu xanh lam đáng lẽ phải đi cùng với nụ cười sao lại ngập trong nước mắt.

Nước mắt vô cùng mặn và là nước mắt của sự đau buồn, nó hoàn toàn không hợp với cô.

Lại nói từ khi Cố Mặc gặp cô hắn chưa từng nhìn thấy cô cười.

Nụ cười ở môi của Cố Mặc bị dập tắc khi hắn thấy cô khóc, không hỏi được chuyện gì đã xảy ra ở trường còn làm cho cô cảm thấy buồn hơn.

Cố Mặc thấy cô khóc lòng hắn cũng đau nhói, nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện.

Vô cùng thận trọng mà an ủi, lời nói của cô làm hắn không hiểu nổi.

Nó như kiểu hai người đã quen biết nhau từ trước.

Cố Mặc lấy tay mình nhẹ nhàng gạt đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má của Bạch Nhược, làm nhẹ đến hết mức có thể, để không làm cô đau, kèm theo một câu hỏi: "Hai chúng ta đã biết nhau từ trước sao? Nhưng sao tôi lại không có ấn tượng gì hết, lần gặp đầu tiên thì cô đang bị Dương Tư trấn lột, tôi nói đều là thật."
Ngữ điệu của Cố Mặc vô cùng dịu dàng.

Ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào Bạch Nhược: "Nếu là tôi đã bỏ qua em thì hãy cho tôi một cơ hội sửa sai, có được không?"
Bạch Nhược không biết vì sao nước mắt không thể ngừng được, gục đầu vào vai Cố Mặc mà khóc nức nở.

Cô không nhận ra được thứ mình vừa tựa vào là vai của Cố Mặc, nước mắt đã lấp đầy khoảng không mà mắt nhìn thấy được, sự bình tĩnh vốn có theo dòng nước mắt trôi đi mất.

Lần đầu tiên trong hai kiếp Bạch Nhược cảm nhận hơi ấm.


Dương Tư chịu làm bạn với cô, mời cô những bữa cơm những việc đó như một liều thuốc giúp cô thôi suy nghĩ lang mang.

Còn Cố Mặc thì sao? Lời nói của hắn thật sự đem lại cho cô hơi ấm.

Có thể nói Bạch Nhược thiên vị chỉ vì người đàn ông ngồi trước mặt đây là người cô đã từng dành tình cảm.

Nhưng đó là tất cả cảm nhận của Bạch Nhược, lần đầu tiên thức giấc có người bên cạnh, vết thương trên người đã được bôi thuốc những lời nói quan tâm cũng xuất hiện.

Trước nay chưa từng có, nó làm cô phải phát khóc.

Sau một lúc lâu, trạng thái trở nên bình tĩnh hơn, cô mới nhận thức được mình đã nói những lời vô nghĩa.

Cô trốn tránh ánh mắt của Cố Mặc mà nói: "Anh nói gì vậy? Tôi lúc nãy chỉ trêu anh thôi.”
Ai lại nói đùa trong khi bản thân lại phản ứng như vậy, Cố Mặc vừa nghe đã không thể tin được nhất định còn có uẩn khúc phía sau.

Hắn cũng không truy hỏi: "Vậy thì đi tắm được chưa? Tôi chờ em cùng ăn tối, đồ dùng cá nhân dì Trương đã giúp em đặt sẵn trong phòng tắm.”.